Dịch: Hoangforever
Không lâu sau sau khi Sử Vạn Tuế rời đi, Thôi Ánh Dữu liền bước vào.
Âu Dương Sóc mỉm cười bảo nàng ngồi xuống, trêu chọc nói:
"Dữu Nhi, rãnh rỗi không có việc gì tới chỗ anh chơi à?"
Hắn nói như vậy là có lý do của nó.
Sau một khoảng thời gian sống chung với nhau, Âu Dương Sóc kinh ngạc phát hiện ra rằng, vị nghĩa muội này của hắn là một người làm việc điên cuồng. Nếu như đặt nàng trong xã hội hiện đại, nàng chắc chắn là một nữ cường nhân (nữ siêu nhân).
"Đại ca, tới anh cũng trêu chọc em nữa sao?? Em cố gắng như vậy, tất cả không phải vì lãnh địa thì là vì cái gì?"
Khuôn mặt Thôi Ánh Dữu hồng lên, hờn dỗi nói.
Âu Dương Sóc thấy vậy vội vàng xin lỗi nàng, dỗ dành nói:
"Được rồi, được rồi, là đại ca sai. Dữu Nhi đừng giận nữa."
Vì để tránh nàng lúng túng khó xử, Âu Dương Sóc vội vàng hạ bậc thang xuống cho nàng đi. Hắn chủ động hỏi:
"Công việc bên Khai thác quặng Sơ cấp tiến triển thế nào rồi??"
Ánh Dữu dù sao cũng là nữ nhi a. Nàng bị người thân cận, được mình tin yêu nhất lại đi trêu chọc nàng như vậy, khiến cho nàng cảm thấy bối rối trong lòng. Vốn định hồi báo công việc này, hiện tại không biết nên nói thế nào.
Nghe thấy Âu Dương Sóc chủ động bắt chuyện công việc, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thu lại tâm tình, bình tĩnh nói:
"Vâng, thưa đại ca. Ngay từ lúc đại ca dặn dò 3 hôm trước, em liền đi tìm thợ rèn Lý sư phụ, bảo hắn dẫn người bắt đầu tìm kiếm mỏ quặng. Ngày hôm qua, rốt cuộc cũng có tin tức tốt truyền tới. Đám người bọn họ phát hiện bên dưới chân núi phía Tây Nam lãnh địa, tìm thấy một mỏ thiết lộ thiên. Mỏ thiết này không những có diện tích lớn, mà khoáng thạch bên trong nó cũng rất là phong phú, hơn nữa cũng cực kỳ dễ dàng thu hoạch. Một số khoáng thạch thì trồi lên cả mặt đất, số còn lại chỉ cần đào qua một lớp bùn đất là có thể thu hoạch được khoáng thạch."
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy rất là vui mừng, gật đầu nói:
"Chuyện này, quả đúng thật là tin tức tốt. Mặc dù hiện tại nhu cầu khoáng thạch của lãnh địa không phải là lớn. Nhưng đợi tới khi chế tạo binh khí thời điểm đó, nhu cầu chắc chắn sẽ bạo tăng. Hiện tại có mỏ quặng lộ thiên này, đoạn thời gian dài phía sau sẽ không vì nó mà rầu rỉ nữa. Đúng rồi, có thể tìm được nhân tài tương đối quen thuộc khai thác quặng không?"
"Vâng, hôm nay em tới đây cũng chỉ để báo cáo với anh chuyện này. Ngày hôm nay khi lưu dân đổi mới có ra một vị trung cấp thợ đào mỏ tên là Viên Thiểu Bình. Cho nên, em đề nghị đưa hắn Sơ cấp khai thác quặng để vận hành mỏ.
Âu Dương Sóc không có chút nào do dự, nói:
"Được. Em có thể đưa người này tới và anh sẽ gặp hắn. Nếu như không có vấn đề gì...anh sẽ bổ nhiệm hắn làm trưởng khu khai thác quặng sơ cấp và dưới bộ phận quản lý vật liệu dự trữ của em."
Thấy Âu Dương Sóc tín nhiệm mình như vậy, Ánh Dữu vô cùng cảm động:
"Cám ơn đại ca đã tín nhiệm em, hì hì."
Âu Dương Sóc khoát tay áo, cười nói:
"Em là em gái của anh, có khả năng mạnh mẽ và tầm nhìn chính xác, anh đương nhiên tin tưởng em rồi. Chỉ là, em không cần phải cố gắng quá mức như vậy."
Ánh Dữu đáp lại bằng một từ "vâng" nho nhỏ. Giữa hai người bọn họ, càng trở nên thân thiết hơn.
Đợi tới khi Ánh Dữu rời đi xong, Âu Dương Sóc dự tính đi ra ngoài chút, không ở lại phòng làm việc nữa. Hắn muốn tới phường thợ mộc chút xem công việc ở đó như thế nào.
Từ lần trước đem 《sách kỹ thuật chế tạo xe chỉ nam 》 giao cho thợ mộc Lỗ Nghiễm Trí, không biết hiện tại hắn nghiên cứu như thế nào rồi, có tiến triển gì không. Xe chỉ nam này chính là đồ vật có quan hệ bản đồ chiến dịch đầu không lâu sau này, nó sẽ quyết định hắn có thể nhận được phần thưởng khiến cho người khác phải động tâm kia hay là không!!
Phường thợ mộc được trên tuyến phố buôn bán dọc trục đường trung tâm, kề sát tiệm thợ rèn.
Thời điểm Âu Dương Sóc đi vào phường thợ mộc, vị thợ mộc họ Lỗ kia mang theo hai học đồ của mình vây quanh và quan sát một chiếc xe đẩy bằng gỗ.
Âu Dương Sóc nhìn thấy cảnh tượng này liền vô cùng kinh ngạc. Cuốn 《sách kỹ thuật chế tạo xe chỉ nam 》khó như vậy, ấy vậy mà Lỗ Nghiễm Trí đã hiểu rõ và có thể chế tạo ra xe chỉ nam rồi?? Đây cũng quá là lợi hại đi! Phải biết rằng, đây chính là một công việc có kỹ thuật vô cùng khó a!
Không giống như la bàn thời hiện đại sử dụng hiệu ứng địa từ, xe chỉ nam thời cổ đại này sử dụng chính là nguyên lý tốc độ bánh răng khác nhau. Xe chỉ nam lợi dụng hệ thống truyền lực bánh răng, căn cứ bánh xe chuyển động, mộc nhân trên xe sẽ chỉ phương hướng. Bất luận xe chuyển hướng phương nào, cánh tay của mộc nhân đều chỉ về phía Nam. Cho dù xe chuyển động vòng vo thế nào thì cánh tay vẫn sẽ chỉ về hướng nam.
Một gã học đồ thợ mộc ngẩng đầu lên nhìn thấy Âu Dương Sóc, vội vàng nhắc nhở sư phụ đang nhìn chăm chú vào chiếc xe kia.
Lỗ Nghiễm Trí thấy học trò nhắc nhở mình liền phục hồi tinh thần lại, khom lưng hành lễ, sợ hãi nói:
"Tiểu nhân nhất thời nhập thần, chậm trễ tiếp đón đại nhân, xin đại nhân xử phạt!"
Âu Dương Sóc cười nói:
"Lỗ sư phụ làm việc quên mình, đáng được mọi người kính nể và học tập, có tội gì cơ chứ??"
Lỗ Nghiễm Trí nghe thấy vậy thẹn thùng cười một tiếng, xấu hổ nói:
"Để đại nhân phải chê cười rồi!"
Âu Dương Sóc không muốn dây dưa chuyện này nữa, hắn chỉ vào chiếc xe nho nhỏ mà Lỗ Nghiễm Trí đang quan sát kia, hỏi:
"Nếu như ta đoán không nhầm, đây chính là xe chỉ nam được miêu tả trong cuốn sách 《 sách kỹ thuật chế tạo xe chỉ nam》, đúng không? Thật không ngờ, mới chỉ ngắn ngủi có 3-4 ngày, lỗ sư phụ lại có thể làm được như vậy."
Nghe Âu Dương Sóc nói vậy, vị hán tử có khuôn mặt ngăm đen này trong nháy mắt đỏ bừng mặt lên, xấu hổ nói:
"Thật xấu hổ cho tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không dám nhận lời khen đại nhân dành tặng cho. Mấy ngày qua tiểu nhân dựa theo trong sách ghi chép lại, quả thật đã chế tạo xong chiếc xe chỉ nam như trong hình vẽ. Chỉ là, chiếc xe nhỏ này nó cũng không có chỉ thị theo phương hướng giống như trong sách ghi chép lại."
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy mới chợt hiểu ra, thì ra chiếc xe này cũng mới chỉ là vật thử nghiệm. Thế này mới đúng thực tế chứ.
"Lỗ sư phụ không cần nói như vậy. Theo ta được biết, chiếc xe chỉ nam này là một máy móc vô cùng tinh vi. Mặc dù có sách hướng dẫn chế tạo để làm tham khảo đó, thế nhưng cũng chưa chắc đã có thể trong một thời gian ngắn hoàn thành nó. Người không cần làm vẻ mặt như đưa đám như vậy, lại càng không vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ. Dù sao thời gian còn dài, chuyện này cũng không cần phải vội. Lỗ sư phụ có thể từ từ nghiên cứu, nói không chừng có thể nhân cơ hội này đem cấp bậc thợ mộc của sư phụ tăng lên thêm một cấp bậc đó."
Lỗ Nghiễm Trí sắc mặt hơi đen lại, cảm kích nói:
"Cảm ơn đại nhân đã tín nhiệm. Tiểu nhân đương nhiên sẽ nắm chặt thời gian để nghiên cứu, tranh thủ sớm có ngày hoàn thiện chiếc xe chỉ nam này, đưa cho đại nhân sử dụng."
"Như vậy thì ta yên tâm rồi. Vậy các ngươi cứ nghiên cứu đi nha, ta không quấy rầy nữa!"
Sau khi từ phường thợ mộc đi ra, Âu Dương Sóc tiện thể ghé Tiệm thợ rèn Sơ cấp ở ngay bên cạnh.
Đối với vị Thợ rèn sơ cấp Lý Thiết trụ này, nói thật, hắn cũng không quá coi trọng. Lý do cũng rất đơn giản, Thợ rèn sơ cấp thì không có cách nào chế tạo được binh khí và khôi giáp. Tối đa chỉ có thể chế tạo đầu mũi tên, mà cũng chỉ là đơn giản thui, chứ không phải là loại mũi tên phức tạp có hình dáng ba cạnh kia.
Do vật liệu quân sự bị cấm lưu hành trên thị trường, lãnh chúa muốn đạt được vũ khí, trang bị chỉ có 3 cách sau.
Cách đầu tiên, đơn giản nhất chính là vào lúc quân doanh chuyển chức, hệ thống sẽ tặng cho họ một bộ vũ khí trang bị căn bản. Ví dụ như sau khi nông dân chuyển chức dân binh, hệ thống sẽ tự động biếu tặng một thanh trường mâu và áo giáp.
Hệ thống thiết định như vậy, chính là vì tránh cho việc binh lính xuất hiện lõa lồ, không một mảnh vải che thân. Xem như nó là một loại chế độ đảm bảo căn bản đi.
Dĩ nhiên, cách này khuyết điểm rất là rõ ràng. Vũ khí, trang bị do được hệ thống biếu tặng, nên phẩm chất cũng không có cao, dễ dàng bị hư hại hoặc hỏng.
Cách thứ hai chính là buôn lậu, chính là hợp tác với đại thương hội trong vương thành. Chỉ cần chi trả tiền đầy đủ, đám đại thương hội có bối cảnh thâm hậu kia chắc chắn bí quá hóa liều. Bọn họ sẽ an bài hộ vệ tư gia một đường hộ tống vũ khí trang bị tới lãnh địa của ngươi.
Làm như thế này đương nhiên sẽ mất chi phí. Trước tiên, muốn liên lạc với những đại thương hội này, thì hắn nhất định phải đem thị trường sơ cấp thăng lên tới thị trường cao cấp. Lúc đó mới có thể khai mở nền tảng thứ 4 trong thị trường —— nền tảng bàn bạc hợp tác.
Thứ hai là giá tiền buôn lậu vũ khí trang bị vô cùng biến thái, lãnh chúa không có tài lực hùng hậu, căn bản chịu không nổi.
Tùy tiện một lần buôn bán, cũng có thể làm cho lãnh địa kiệt kệ tới mức phá sản.
Cái đám đại thương hội kia cũng không phải sống Lôi Phong (1), mà chính là trời sinh hút máu người.
(1) Sống Lôi Phong: nghĩa là một người sẵn sàng giúp đỡ người khác giống như Lôi Phong. Thường được dùng để miêu tả người tốt bụng, chính trực, có ích.
Bọn họ liều mạng đem vũ khí trang bị vận chuyển tới lãnh địa của ngươi, nếu như không kiếm được gấp mấy lần, thậm chí 10 lần lợi nhuận, họ sẽ tịch thu tài sản, giết cả nhà ngươi, cho tới khi nào thỏa mãn thì thôi. Tệ hơn nữa chính là, thương hội chỉ phụ trách việc buôn bán trang bị vũ khí cho ngươi. Còn về sau đó, bảo trì, bảo dưỡng như thế nào, bọn họ không chịu trách nhiệm nữa. Nếu ngươi muốn giao dịch sau bán hàng, đó là điều không thể nào có được.
Cách cuối cùng chính là thành lập một sản nghiệp công nghiệp quân sự dành riêng cho mình. Lãnh địa một khi có sản nghiệp công nghiệp quân sự dành riêng cho mình dĩ nhiên sẽ không bị quản chế nữa. Thích sản xuất bao nhiêu thì sản xuất ra bấy nhiêu.
Cách này nhìn qua thì có vẻ là tốt đấy, trên thực tế ở trong 3 cách, cách này là cách khó nhất.
Tại sao lại như vậy??
Bởi vì vũ khí, trang bị thuộc về vật phẩm vi phạm lệnh cấm. Cho nên muốn chế tạo vũ khí trang bị cụ thể, cần phải có sách kỹ thuật tương ứng mới có thể chế tạo được. Ví dụ như món đồ Minh Quang Khôi Giáp vô cùng tương đối nổi danh trong thời kỳ Nam Bắc triều, thì cần phải có 《 Sách kỹ thuật chế tạo minh quang khôi giáp 》 mới có thể chế tạo được.
Trong trường hợp bình thường, những cuốn sách này không có bày bán trên thị trường sơ cấp . Chỉ có một nơi mới có thể mua được nó. Đó chính là sau khi thăng cấp thị trường lên tới trung cấp, mở ra nền tảng thứ 3 —— nền tảng đấu giá có thời hạn. Hệ thống thỉnh thoảng sẽ tổ chức các phiên đấu giá có thời hạn trên nền tảng này. Hoặc là sau khi mở Open Server tháng thứ 3. Cũng chính là ngày khai trương khu vực giao dịch giữa tín dụng và tiền trong game.
Trở lại câu chuyện phía trước.
Trong kế hoạch của Âu Dương Sóc, muốn mở xưởng vũ khí, ít nhất hắn cần phải có một gã thợ rèn cao cấp trấn giữ. Cho nên, đối với vị thợ rèn sơ cấp Lý Thiết Trụ này, hắn cũng không có nhiều kỳ vọng.
Không ngờ tới chính là, khi hắn vừa mới bước vào tiệm thợ rèn, Lý Thiết Trụ đã cho hắn một kinh hỉ.
Vị thợ rèn có dáng người khôi ngô này vừa trông thấy Âu Dương Sóc bước vào liền vui mừng nói:
"Ha ha ha,đại nhân tới thật đúng lúc! Tiểu dân đang chuẩn bị đi tìm đại nhân, không nghĩ tới đại nhân lại tới đây."
"A? Không biết Lý sư phụ tìm ta có chuyện gì?"
Thấy bình thường vị thợ rèn giỏi giang trầm ổn, lúc này lại hiện ra vẻ mặt hưng phấn như vậy, Âu Dương Sóc tò mò hỏi.
"Hắc hắc, ta có một tin tức tốt muốn bẩm báo với đại nhân. Ngày hôm qua, vào lúc xế chiều, khi đó ta đang còn chế tạo nông cụ cho bộ phận khai khẩn đất hoang, đột nhiên ta đột phá bình cảnh, chính thức tấn thăng làm thợ rèn trung cấp."
Nghe hắn nói như vậy, Âu Dương Sóc ngay lập tức liền nghĩ tới đặc tính của kiến thôn lệnh Hoàng Kim cấp thêm vào cho lãnh địa —— độ thuần thục kỹ năng sản xuất loại hình cư dân tăng thêm 20%, tỷ lệ đột phá bình cảnh của nhân tài trong lãnh địa tăng thêm 10% thành công. Không ngờ, nhanh như vậy đã phát huy ra tác dụng, quả nhiên quá cường hãn mà.
"Ha ha, nếu đúng vậy, nên chúc mừng Lý sư phụ rồi! Ta muốn hỏi một điểm, thời điểm Lý sư phụ đột phá, ngươi có cảm giác gì đặc biệt không?"
"Cảm giác?? Không có cảm giác gì cả, hết thảy giống như mây trôi nước chảy giống nhau vậy. Kể từ sau khi ta gia nhập thôn Sơn Hải, ta có cảm giác tài nghệ của mình càng lúc càng thuần thục, điêu luyện hơn. Lúc trước gặp phải vấn đề khó giải quyết, sau khi tới nơi này, không hiểu tại sao nó liền trở nên đơn giản, giống như kiểu có thần giúp đỡ vậy."
Đối với đột phá của mình, Lý Thiết Trụ cũng hiện ra sự bất ngờ.
"Tốt! Bất kể như thế nào, chuyện này cũng là chuyện tốt, đáng được vui mừng. Lý sư phụ thử chế tạo mũi tên và trường mâu xem. Không lâu sau, lãnh địa chúng ta cần sử dụng tới chúng."
Lý Thiết Trụ hớn hở đáp ứng, có thể chế tạo binh khí, đối với thợ rèn mà nói, đó chính là một vinh dự lớn lao. Sau khi trò chuyện mấy thêm mấy câu nữa, Âu Dương Sóc rời khỏi tiệm rèn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận