Dịch: Hoangforever
Ngày thứ 20, tháng giêng, năm đầu tiên Gaia.
Giáo trường quân doanh, 50 dân binh đang đứng tập trung ở dưới.
Lúc này, Âu Dương Sóc đang đứng trên đài cao bắt đầu diễn thuyết lời động viên chiến đấu trước khi quân lính ra chiến trường.
"Hỡi các chiến sĩ, ta, lãnh chúa thôn Sơn Hải lúc này đây muốn nói chuyện với các ngươi vài điều trước khi ra trận. Năm ngày trước, một doanh trại giặc cỏ xuất hiện trong phạm vi thế lực của chúng ta. Bọn chúng có nhân số đông đảo, trang bị hoàn mỹ. Chúng ta binh lính ít, binh khí cũng không có. Nếu như có ai trong số mọi người ở đây sợ hãi, hiện tại có thể đứng ra, không cần phải tham chiến."
"Các chiến sĩ, các ngươi phải nhớ kỹ một điều! Kể từ lúc các người đặt chân vào quân doanh, các người đã không còn là những người nông dân chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời nữa. Các ngươi là ai? Các ngươi chính là các chiến sĩ đã được tuyển lựa kỹ càng của lãnh địa và đương nhiên sứ mạng của chiến sĩ chính là bảo vệ quốc gia! Hiện tại, mọi người đang nhìn vào các người, nhìn đội quân con cưng của mọi người. Là giun hay là rồng, thành hay bại tựu nhìn trận chiến này! Các ngươi có sợ hay không?"
"Không sợ!"
Toàn thể dân binh lớn tiếng đáp lại, không có một người nào, không có một ai hèn nhát cả.
"Các ngươi có lòng tin hay không?"
"Có"
"Rất tốt, lên đường!"
Đội dân binh dưới sự hướng dẫn của Sử Vạn Tuế tự động rời khỏi quân doanh. Bốn ngày qua, đội dân binh không những đầy đủ quân số, hơn nữa toàn bộ đều thăng cấp bậc lên tới max lv là cấp 10.
Mấy ngày qua, Âu Dương Sóc đi theo bọn họ cùng nhau luyện cấp, hiện tại cấp bậc cũng đã là cấp 14.
Sáng sớm ngày hôm nay, đội dân quân chịu trách nhiệm giám sát doanh trại giặc cỏ truyền về một tin tức "sáng ngày hôm nay, hai thủ lĩnh giặc cỏ mang theo 12 tên giặc cỏ tinh anh và 20 tên giặc cỏ bình thường đi ra ngoài cướp bóc."
Trong thoáng chốc, thế lực giặc cỏ liền tiêu thất đi 1 nửa. Thời cơ tốt như thế này, Âu Dương Sóc đương nhiên sẽ không có bỏ qua. Hắn lập tức triệu tập đội dân binh, đánh thẳng về phía đại bản doanh giặc cỏ.
Đương nhiên, mặc dù đám giặc cỏ đem ra ngoài khá nhiều quân lính, thế nhưng thực lực còn giữ lại vẫn còn khá mạnh. Vì để giảm bớt thương vong không cần thiết, Âu Dương Sóc vẫn đưa ra một chút sách lược.
Kế hoạch của hắn chính là để Tam Cẩu Tử dẫn theo một đội dân binh nhỏ, mang theo lương thực, châu báu, cải trang thành lưu dân, cố ý đi ngang qua phía ngoài doanh trại giặc cỏ. Số còn lại, toàn bộ mai phục ở phía sau sườn núi nhỏ cách đó 3 dặm.
Nửa giờ sau, đội ngũ đã đi tới sườn núi nhỏ phía sau doanh trại giặc cỏ theo như dự tính. Mọi người dừng lại một chút nghỉ ngơi và hồi phục lại thể lực.
Âu Dương Sóc gọi Tam Cẩu Tử lại bên người, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
"Tam Cẩu Tử, cố gắng khôn khéo một chút, đừng để kỵ binh của chúng tóm được. Nhớ kỹ, không được tới gần doanh trại bọn chúng. Doanh trại của bọn chúng có bố trí tháp canh, trong vòng 1km nếu như có người xuất hiện, bọn chúng sẽ nhìn thấy được."
Nhóm của Tam Cẩu Tử là nhóm cơ trí nhất trong dân binh của hắn và cũng là nhóm chạy trốn khá nhanh chân.
Tam Cẩu Tử nghe thấy vậy cũng không có sợ, mà ngược lại vô cùng hưng phấn nói:
"Đại nhân, ngươi cứ yên tâm. Cái khác không nói, riêng về chạy trốn, ta tuyệt đối tự tin, hắc hắc!!"
Âu Dương Sóc đá hắn một cái, cười nói:
"Tiểu tử thối, lại to mồm khoác lác nữa, thôi nhanh nhanh cút khỏi đây đi!"
Tam Cẩu Tử cười hắc hắc, mang theo 9 người lính đã ngụy trang kỹ càng lên đường.
Trước tiên, nhóm người Cẩu Tử đi một vòng lớn từ bên hông, sau đó giả bộ làm lưu dân đi bộ từ hướng ngược lại. Nếu không làm như vậy, bằng không rất dễ dàng bị phát hiện ra. Cái đám giặc cỏ này có thể ở nơi hoang dã sinh tồn, đương nhiên chắc chắn không phải là loại người ngu ngốc, mà chính là đa nghi như tào tháo. Đem kẻ chỉ huy của địch nhân xem như là kẻ ngu đó mới thật sự là người ngu.
Hai mươi phút sau, đám người Tam Cẩu Tử đã đi vào bán kính quan sát 1km của lính trinh sát giặc cỏ. Đám lính trinh sát sau khi nhìn thấy đám lưu dân này cũng không có suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào báo cáo chỉ huy, nói là có một đoàn dê béo gồm 10 người tự chui đầu vào lưới, đang ở ngoài doanh trại không xa.
Đại thủ lĩnh giặc cỏ đang còn bận rộn trao đổi tình cảm với cô nương lần trước đánh cướp được, nghe thấy lính lác báo cáo vậy, không nhịn được nói:
"Cái đệt con mẹ mày chứ, tựu điểm nho nhỏ này mà cũng tới làm phiền ta?? Chán sống rồi phải không?? Gọi Triệu Lục đem theo mấy người tới xử lý."
Cái tên Triệu Lục mà thủ lĩnh giặc cỏ nói chính là một tên giặc cỏ tinh anh. Sau khi hắn tiếp nhận mệnh lệnh, bộ dạng rất là hưng phấn. Hắn gọi 4 tên đồng bọn khác, cưỡi lên ngựa, lao ra khỏi đại bản doanh.
Tam Cẩu Tử cũng là một người cơ trí. Khi hắn bước vào phạm vi 1km cách xa doanh trại giặc cỏ, hắn liền chỉ huy đội ngũ đi chậm lại, cũng không có tiến thêm nữa. Sau khi thấy 4 tên giặc cỏ cưỡi ngựa chạy ra, hắn làm giả bộ kinh hoảng, mang theo mọi người xoay người bỏ chạy.
Triệu Lục thấy đám lưu dân phía trước vội vàng hấp tấp bỏ chạy, liền cười ha ha. Hắn chẳng những không có tăng tốc đuổi theo mà ngược lại chạy chậm lại, không nhanh không chậm theo sát phía sau đám người Cẩu Tử, chuẩn bị chơi trò mèo vờn chuột, trêu chọc đám lưu dân này.
Chỉ ít phút sau, đám người Cẩu Tử và giặc cỏ một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt Âu Dương Sóc. Âu Dương Sóc nhìn xa xa thấy vẻ mặt khoái chí của tên Triệu Lục, trong lòng thầm cười lớn đúng là không biết sống chết viết như thế nào, cái đám tự cao tự đại nhà các ngươi chắc chắn phải trả giá thật nhiều.
Đợi tới lúc đám người Triệu Lục cách sườn núi nhỏ tầm 100 m, dân binh mai phục từ phía sau sườn núi nhỏ liền vọt ra. Mọi người dưới khẩu lệnh thống nhất, cùng nhau đem trường mâu trong tay phóng về phía đám giặc cỏ.
Sử Vạn Tuế đứng ở một bên, giương cung lắp tên, "sưu" một tiếng, trực tiếp bắn trúng đầu tên Triệu Lục. 40 cái trường mâu phóng qua đi thành một trận hình dày đặc, đám giặc cỏ còn chưa kịp phản ứng gì đã biến thành một con nhím.
Trận đầu tiên thắng lợi trở về, đương nhiên khiến cho mọi người tinh thần đại chấn. Âu Dương Sóc sắp xếp Lâm Dật dẫn người đi thu thập chiến lợi phẩm, đồng thời đem tên giặc cỏ nào còn chưa có tắc thở giải quyết nốt.
Do trường mâu của mọi người đều nhắm vào tên cưỡi ngựa, cho nên 5 con chiến mã kia, ngoài trừ một con bị thương ra, còn lại tất cả không có bị thương tổn gì. Trừ chiến mã ra, chiến lợi phẩm hữu dụng nhất có lẽ là 5 cây cung kia. Âu Dương Sóc xem xét một chút thuộc tính của những chiến lợi phẩm này.
-----
【 tên 】: Chiến mã bình thường ( cấp hắc thiết )
【 Phụ trọng 】: 50 kg (phụ trọng : khả năng mang nặng)
【 Tốc độ 】: 30 km / ngày
【 Tiêu hao 】: 3 lương thảo / ngày
【 Bình phẩm 】: đây là một con ngựa chiến gần như chưa ra chiến trường lần nào.
----
【 Tên 】: Cung gỗ đơn bình thường ( cấp hắc thiết)
【 Chiều dài 】: 1. 2 thước
【 Tầm bắn】: 150 thước
【 Bình phẩm】: Một cây cung gỗ được tạo thành từ gỗ một loài cây thủy sinh, dây cung làm từ gân hươu. Cho nên, cũng đừng quá kỳ vọng vào sức mạnh của nó.
Năm con chiến mã này Âu Dương Sóc bảo hai dân binh trực tiếp mang về thôn. Năm cây cung vừa khéo đưa cho 5 người, mỗi người một thanh. Chỉ có một điều đáng tiếc chính là, ngoài trừ Lâm Dật và Trương Đại Ngưu có khả năng bắn cung cơ bản ra, thì những người khác đây là lần đầu tiên được sờ cây cung.
Chiến trường nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ. Nhóm người của Âu Dương Sóc cũng không có dừng lại mà chạy thẳng tới đại bản doanh của giặc cỏ.
Âu Dương Sóc muốn nhân cơ hội đám giặc cỏ còn chưa kịp phản ứng, phát động tiến công thần tốc.
Lần này, cán cân sức mạnh đã nghiêng hẳn về phía Âu Dương Sóc.
Doanh trại giặc cỏ này có tổng cộng 20 tên giặc cỏ tinh anh, 12 tên đã ra ngoài rồi, 5 tên vừa mới chết trận hồi nãy, hiện giờ bên trong doanh trại, nhiều nhất chỉ còn lại 3 tên giặc cỏ tinh anh, số lượng này cũng không đáng lo ngại.
Trước khi tấn công, Âu Dương Sóc âm thầm dặn dò Sử Vạn Tuế, tại thời điểm chiến đấu như thế này, bảo Lâm Dật đi đối với với tên đại thủ lĩnh. Còn nhiệm vụ của Sử Vạn Tuế, lợi dụng ưu thế tầm xa của Bạch Hoa cung, đem đám tinh anh đối diện kia giết chết. Hơn nữa cố gắng yểm trợ cho đội dân binh, tránh cho đội dân binh xuất hiện thương vong khổng lồ.
Vào lúc đội quân còn cách doanh trại 300 mét nữa, Âu Dương Sóc cưỡi ngựa lắp cung tên, bắn "sưu sưu" hai phát liền đem hai tên lính trinh sát giết chết. Nhân cơ hội này, Âu Dương Sóc ra đại quân nhanh chóng xông tới, trực tiếp vọt thẳng vào doanh trại giặc cỏ.
Khi đại quân của Âu Dương Sóc tiến vào doanh trại, đám giặc cỏ kia còn chưa có tụ họp xong, doanh trại một trận hỗn loạn.
Sử Vạn Tuế là người xông lên đầu tiên. Hắn quả thực không khác gì cỗ máy giết chóc, đi tới đâu người chết tới đó. Được Sử Vạn Tuế kích thích, sĩ khí đội dân binh nhất thời tăng cao.
Họ cũng không có sợ hãi nữa, theo sát Sử Vạn Tuế, cùng với đám giặc cỏ bình thường kia qua lại chém nhau.
Quân bên phía doanh trại giặc cỏ bất ngờ bị tấn công, bị Sử Vạn Tuế giống như vị thần chấn nhiếp, nhất thời sĩ khí suy sụp.
Đúng lúc này, đại thủ lĩnh giặc cỏ rốt cuộc cũng mặc xong trang bị, cầm một thanh búa lớn từ trong phòng lao ra. Lâm Dật nhìn thấy, dựa theo lời Âu Dương Sóc phân phó, trực tiếp xông lên, cùng đại thủ lĩnh chiến đấu.
Hai người thực lực tương đồng nhau. Thế nhưng một người thì sử dụng rìu, còn người kia thì sử dụng thương. Giống như người ta thường nói, một thanh dài một thanh mạnh mẽ, hai người giao chiến với nhau, cao thấp khó phân.
Sau hơn 20 hiệp, Lâm Dật nắm được sơ hở của tên đại thủ lĩnh, một thương nhanh như thiểm điện đâm vào ngực tên đại thủ lĩnh, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Đám giặc cỏ nhìn thấy đại thủ lĩnh của mình bị Lâm Dật đâm chết, liền không có tâm trạng chiến đấu nữa, vội vàng quăng binh khí nháo nhào tháo chạy.
Chỉ là, do doanh trại quá nhỏ, trốn đi chỗ nào cũng không thoát. Không lâu sau, bị năm người mang cung tên giết chết hết.
Về phần 3 tên giặc cỏ tinh anh kia, bọn chúng sớm đã bị Sử Vạn Tuế bắn chết.
Trận chiến tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Sau trận chiến, đội dân binh bị trọng thương 2 người, 12 người bị thương nhẹ. May mắn, không có ai chết trận cả.
Hai gã dân binh bị trọng thương, cho dù chữa trị lành, có lẽ cũng không thể quay lại chiến trường được nữa.
Âu Dương Sóc chỉ có thể nhịn đau, sắp xếp cho bọn họ giải ngũ.
Về phần 12 người bị thương nhẹ, sau khi đắp qua chút thuốc, băng bó kỹ càng xong, tịnh dưỡng mấy ngày, có lẽ cũng không còn đáng lo ngại nữa.
Sau khi trải qua trận chiến tiêu diệt doanh trại giặc cỏ này, cấp bậc Âu Dương Sóc trực tiếp thăng lên tới tận cấp 18, không khác gì đang ngồi trên hỏa tiễn vậy.
Nhân cơ hội này, hắn xem một chút thuộc tính của mình.
【Họ tên 】: Khởi Viết Vô Y
【 Phong hào】: Danh sĩ ( tăng lên độ hảo cảm đối với nhân vật lịch sử thêm 10%)
【 Lãnh địa 】: Thôn Sơn Hải
【 Chiến công 】: 1300/1600
【 Tước vị 】: Tử Tước tam đẳng
【 Nghề nghiệp 】: Võ tướng ( kiêm chức)
【 Cấp bậc 】: cấp 18 (652100/723860)
【 Danh vọng 】: Nổi tiếng xa gần (1200/10000)
【 Căn cốt 】: 18
【 Ngộ tính 】: 20
【 Phúc duyên】: 5
【 Mị lực 】: 8
【 Thống soái 】: 26
【 võ lực 】: 8
【 trí lực 】: 8
【 chính trị 】: 26
【 Thiên phú 】: Chưa mở ra
【 Công pháp 】: Không
【 Kỹ năng 】: Thu thập sơ cấp, Đóng tàu sơ cấp, Ngoại giao sơ cấp, Điều tra sơ cấp, Tinh thông vũ khí sơ cấp, Cưỡi ngựa cơ bản, thương pháp cơ bản, Bắn cung cơ bản.
【 Ngựa cưỡi 】: Chiến mã thấp kém ( cấp đồng xanh )
【 Trang bị 】: Thiết thương thấp kém ( cấp đồng xanh ), Nhẫn dũng khí ( cấp hắc thiết)
Vào lúc Âu Dương Sóc đang còn xem xét thuộc tính của mình, thì Sử Vạn Tuế đã dẫn theo người đi thu dọn chiến trường.
Trong trò chơi, NPC sau khi tử vong không thể sống lại. Thi thể của bọn chúng cũng không có được lưu giữ trong thời gian dài.
Bình thường, NPC sau khi tử vong, thi thể chỉ lưu lại được có 2 tiếng. Trong khoảng thời gian này, nếu có người giúp họ nhặt xác, có thể đưa tới nghĩa trang chôn cất được.
Bằng không, thi thể cũng giống như đám thi thể giặc cỏ hiện tại này, toàn bộ biến thành ánh sáng trắng, tiêu thất không thấy đâu nữa.
Việc này cũng thể hiện ra sự nhân tính trong trò chơi. Bằng không, vào giai đoạn cuối, sau một trận chiến lớn, ngàn vạn cỗ thi thể, đó không phải là dọa người sao.
Lần này sau khi tiêu diệt doanh trại giặc cỏ, thu được vô số vật liệu các loại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thống kê kịp.
Ngoài ra, phụ nữ và trẻ em có trong doanh trại giặc cỏ kia, Âu Dương Sóc dự tính mang bọn họ về lãnh địa.
Sau khi sơ lược đếm qua, phụ nữ có 32 người, trẻ em có 3 người, tổng cộng là 35 người.
Những phụ nữ và trẻ em này, chính là người bị đám giặc cỏ sau khi cướp bóc sạch thôn trang của họ, lưu lại hầu hạ bọn chúng.
Những người này đem trở về lãnh địa không những nhanh chóng bổ sung thêm nhân khẩu cho lãnh địa, hơn nữa còn có thể cải thiện cơ cấu dân số trong lãnh địa ở một mức nhất định nào đó.
Lưu dân đổi mới thời kỳ đầu, hệ thống đưa cho hắn có 8 phần là nam giới. Dựa theo tính logic của hệ thống, đã là lưu dân, đương nhiên phải là phái nam trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, vì dễ dàng sống sót hơn. Về phần người già, phụ nữ, trẻ em, đa phần đều không thể nào sinh tồn trong nơi hoang dã được.
Về phần những người phụ nữ này sau khi trở về lãnh địa, có lẽ sẽ tìm thấy một ai đó và kết hôn, sinh con đẻ cái.
Chuyện này Âu Dương Sóc cũng không có tham dự, mọi chuyện do cư dân trong thôn quyết định. Là một vị lãnh chúa, điều hắn có thể làm đó chính là đảm bảo các nàng ở trong lãnh địa của mình không có bị người khác kỳ thị. Đồng thời đảm bảo sự tự do và an toàn cho người thân của các nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận