Dịch: Hoangforever
Phải tới tận 11h sáng, lúc này toàn bộ chiến trường mới được thu dọn xong.
Toàn bộ vũ khí của đám giặc cỏ rơi ra đều được mọi người thu thập lại.
Từ những con chiến mã trong chuồng ngựa, cho tới các vật dụng được cất trong kho, ngay cả các gian phòng cất giấu tiền của bọn cướp cũng được mọi người cướp đoạt hết, không chừa lại một chút gì.
Phải biết rằng hiện tại, mặc dù trong túi tiền Âu Dương Sóc đơn vị tính bằng kim, thế nhưng chỉ vì tiết kiệm 10 đồng bạc do Lâm Dật không cần chuyển chức mà hắn cho Lâm Dật vào thẳng biên chế trong quân doanh luôn. Thế cho nên, gặp phải tình huống vơ sạch vét sạch như thế này, hắn đương nhiên phát huy ra đầy đủ tinh thần bóc lột tới tận xương tủy rồi. Kể cả có đào ba tấc đất lên để nhặt tiền, hắn cũng không có bỏ qua, cho dù đó có là 1 đồng đi chăng nữa.
Âu Dương Sóc cho gọi Lâm Dật và Trương Đại Ngưu tới.
Sau đó phân phó hai người dẫn đội dân binh của mình hộ tống những người bị thương, phụ nữ , trẻ em, cùng những vật liệu thu được trở về thôn.
Những người bị thương thì giao lại cho Tống đại phu chữa trị. Phụ nữ và trẻ em thì giao lại cho thầy ký Cố Tu Văn an bài và sắp xếp.
Về phần vật liệu thu được, trước tiên chúng sẽ được giao lại cho Thôi Ánh Dữu - trưởng bộ dự trữ vật liệu thống kê lại chi tiết. Sau đó chờ hắn trở về, xử lý sau.
Đồng thời hắn cũng ra lệnh cho bọn họ, sau khi áp tải vật liệu trở về thôn xong liền lập tức mang theo dân binh quay trở lại doanh trại giặc cỏ.
Âu Dương Sóc cũng không có quên, còn có một nhóm giặc cỏ đi ra ngoài chưa có trở về. Không đem đám này một lưới bắt hết, hắn cũng không có yên tâm.
Một giờ chiều, Lâm Dật và Trương Đại Ngưu mang theo đội dân binh trở lại. Theo đoàn trở lại còn có hai gã dân binh lúc trước áp tải chiến mã nữa.
Âu Dương Sóc khẽ tính sơ qua lực chiến hiện tại của hắn một chút. Ngoài trừ hắn và Sử Vạn Tuế ra, đội dân binh có tổng cộng 36 người. Lực lượng này muốn chống lại nhóm giặc cỏ đã đi ra ngoài kia có lẽ vẫn còn có chút khó khăn.
Bởi vì, bên trong đám giặc cỏ ra ngoài kia có tới tận 10 tên tinh anh a!!
Vì vậy, hắn không thể không dùng mưu hèn kế bẩn để đùa bỡn bọn chúng một chút mới được. Khụ khụ, à nhầm... lỡ miệng, là dùng một chút mưu kế, dùng trí chứ!
Âu Dương Sóc sắp xếp lại đội dân binh vừa mới tới.
Nhân lúc thời gian còn thừa , hắn cố gắng đem bộ dạng doanh trại giặc cỏ khôi phục lại hình dáng như ban đầu hết sức. Cố gắng chuẩn bị một cái lồng bắt ba ba thật chu đáo, sau đó chờ ba ba vào lồng là bắt thôi.
Tới tận 6 giờ chiều, khi sắc trời dần tối đi. Thời điểm mà một nhóm người trốn ở trong mấy căn phòng bên cạnh cái sân nhỏ trước doanh trại giặc cỏ không còn bình tĩnh chờ đợi được nữa. Lúc này, cái đám giặc cỏ chết tiệt kia rốt cuộc cũng trở về.
Đội ngũ này không chỉ có bọn chúng, mà còn có thêm mấy cô gái mà bọn chúng cướp đoạt mang trở về nữa. Nhìn điệu bộ kia, chắc chắn tám chín phần mười bọn chúng vừa mới cướp sạch một cái thôn trang xong.
Đám giặc cỏ chết tiệt kia đi tới trước doanh trại của mình, thế nhưng không có nhìn thấy lính canh đâu, khung cảnh thì vắng lặng như tờ.
Thấy tình cảnh như vậy, rốt cuộc bọn chúng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Nhưng đã về tới nhà rồi bảo bọn chúng phải rời đi ngay lúc này, đương nhiên bọn chúng không cam tâm rồi.
Trước tiên, bọn chúng ít nhất cũng phải tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, đồ đạc, tiền bạc của bọn chúng đều cất giấu ở trong đó, không thể cứ như vậy bỏ đi được.
Người ta thường nói, tài cao thì gan lớn. Thế cho nên, bọn chúng ỷ vào lúc trước ở trong hoang dã cướp bóc, hoành hành không sợ ai. Vì vậy cả đám giơ thanh đao dính máu đưa lên lưỡi liếm một cái, sau đó kết thành trận hình, từ từ đi vào trong doanh trại.
Sau khi đi vào, vị phó thủ lĩnh kia cũng xem như là người có cơ trí, cũng không có bảo mọi người phân tán ra mà tập trung lại một chỗ.
Chỉ tiếc là doanh trại của bọn chúng đã bị Âu Dương Sóc động tay động chân. Thế cho nên từ bên ngoài nhìn vào, bọn chúng cũng không có nhìn ra điểm khác thường nào cả.
Hết cách, tên phó thủ lĩnh đành bảo mọi người xuống ngựa, phân tán ra, tìm kiếm xung quanh xem có phát hiện được manh mối gì không.
Cũng vì cái quyết định này mà đám giặc cỏ lâm vào một cơn ác mộng thực sự.
Do xuống ngựa phân tán ra, nên đám giặc cỏ mất đi ưu thế về ngựa và cung tên.
Mà Âu Dương Sóc thì ở trong tối, còn đám giặc cỏ thì ở ngoài sáng.
Không cần nói cũng biết bên nào có lợi thế hơn bên nào rồi.
Thế cho nên Âu Dương Sóc quyết định chia quân bao vậy bọn chúng, lấy nhiều đánh ít, tập kích bất ngờ.
Về phần tên phó thủ lĩnh kia, hắn giao lại cho Lâm Dật đối phó.
Còn Sử Vạn Tuế, hắn chẳng khác nào vị sát thần tàn sát đám lâu la kia.
So với chiến đấu buổi sáng, lần chiến đấu này không có chút hồi hộp nào.
Chưa tới nửa giờ đồng hồ, 30 tên giặc cỏ khét tiếng liền mọi người tiêu diệt toàn bộ. Do buổi sáng các dân binh đã dần thích nghi được bầu không khí chiến trường như thế này, cho nên tới buổi chiều, kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ rất là phong phú.
Sau khi trải qua trận chiến nhàn nhã, mọi người tổng kết lại thì có 4 người bị thương, không ai bị trọng thương, không ai tử vong.
Còn về phía Âu Dương Sóc, hắn nhân cơ hội này đem cấp bậc của mình thăng lên tới cấp bậc 20.
Do trời cũng đã tối rồi, cho nên Âu Dương Sóc phân phó cho mọi người nhanh chóng quét dọn chiến trường.
Còn hắn thì đi tới phòng họp của doanh trại (tụ nghĩa sảnh). Bên trong tụ nghĩa sảnh, một tấm bia đã từ dưới mặt đất từ từ dâng lên.
Âu Dương Sóc tiến về phía trước, đưa tay đặt lên tấm bia đá.
Tiếng âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở.
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y tiêu diệt thành công một trại giặc cỏ sơ cấp. Xin mời người chơi lựa chọn phương thức xử lý đối với doanh trại: Sở hữu, chuyển giao hay là phá hủy?”
“Lựa chọn phá hủy!”
Chuyển giao thì không thể được. Sở hữu thì cái doanh trại này cũng không có thứ gì đáng giá để hắn phải sở hữu, đối với kế hoạch phát triển lãnh địa của hắn cũng không có điểm nào thích hợp. Vì vậy, hắn dứt khoát lựa chọn phá hủy.
“Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Khởi Viết Vô Y lựa chọn phá hủy doanh trại giặc cỏ sơ cấp. Ngẫu nhiên nhận được 20% bản vẽ kiến trúc doanh trại, 20 % tài liệu xây dựng kiến trúc doanh trại.”
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y nhận được bản vẽ kiến trúc chuồng ngựa, bản vẽ kiến trúc võ quán. Nhận được 200 gỗ, 80 đá.”
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y thành công phá hủy một doanh trại giặc cỏ sơ cấp. Phần thưởng, chiến công nhận được là 100. Danh vọng nhận được là 200.”
“Vụt” một cái, một đạo bạch quang hiện ra, sau đó cả tòa doanh trại giặc cỏ biến mất không thấy đâu nữa. Đồng thời, trong túi trữ vật của Âu Dương Sóc, có nhiều thêm hai tờ kiến trúc bản vẽ. Phía trên mặt đất tụ nghĩa sảnh thì xuất hiện một đống bó củi và đá.
Việc dọn dẹp chiến trường lần này đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ có việc thu dọn lại vũ khí trang bị đám giặc cỏ rơi xuống và 12 con chiến mã mà bọn chúng để lại kia.
A! Còn có 11 nữ nhân bọn chúng mang về nữa.
Như vậy, tính toán một chút, sau khi tiêu diệt một tòa doanh trại giặc cỏ, Âu Dương Sóc tổng cộng thu được 46 nhân khẩu, tương đương với 3 ngày lưu dân đổi mới.
Về phần đống củi và đá ở trong tụ nghĩa sảnh kia, hiện tại Âu Dương Sóc cũng không có trang bị không gian đặc biệt có thể chứa đựng tài nguyên. Thế cho nên hắn chỉ có thể chờ tới ngày mai, để người của bộ phận dự trữ sắp xếp, an bài người tới chở đi.
Thời điểm nhóm người của Âu Dương Sóc hộ tống chiến lợi phẩm trở lại thôn trang cũng đã là 8 giờ tối rồi. Khi đó dân làng cũng đã tụ tập đông đủ ở trước cổng thôn, háo hức chờ đợi sự trở lại của các anh hùng.
“Này, ta nghe nói lần này đại nhân trực tiếp quét sạch một cái doanh trại giặc cỏ đấy, ngươi thấy có lợi hại không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy a! Tôi vẫn còn nhớ rõ như in hình ảnh bọn chúng cướp sạch thôn trang của chúng tôi. Cái đám hung tàn khát máu này, ấy vậy mà đại nhân có thể giết sạch được bọn chúng, chém bọn chúng chả khác nào chém củ cải, chặt rau vậy, khà khà!!”
“Mấy tên tiểu tử tiểu đội dân binh kia cũng không tồi a! Cũng không có làm mất mặt thôn Sơn Hải chúng ta, tuyệt lắm!”
“Đúng đúng đúng! Ta nghe nói đại thủ lĩnh của bọn chúng bị tiểu tướng quân Lâm Dật một thương đâm chết!”
“Cái tin tức kia của ngươi đã quá hạn từ bao giờ rồi. Ta có tin tức nóng hổi vừa thổi vừa mới nghe được đây này, đó là hai tên phó thủ lĩnh của bọn chúng bị tiểu tướng quân nhà chúng ta một thương đâm chết đó!”
Do trời cũng đã khuya nên Âu Dương Sóc bảo mọi người đi nghỉ sớm.
Dân binh sau khi đem vật liệu chuyển giao cho bộ phận dự trữ vật liệu ghi vào sổ sách xong, liền được yêu cầu trở về doanh trại nghỉ ngơi.
Còn 11 nữ nhân kia, đương nhiên giao lại cho Cố Tu Văn an bài sắp xếp rồi.
Còn hắn thì cũng không có trì hoãn quá lâu, sau khi nói chuyện một lúc với Thôi Ánh Dữu và Cố Tu Văn, hắn liền logout.
Ngày hôm sau, hắn liền login vào trong trò chơi.
Cuối cùng cũng tới thời khắc chia chiến lợi phẩm.
Âu Dương Sóc cho gọi Thôi Ánh Dữu và Cố Tu Văn vào trong phòng làm việc của trưởng thôn. Bảo bọn họ báo cáo lại thu hoạch ngày hôm qua.
Thôi Ánh Dữu hiện ra dáng vẻ vô cùng cao hứng, nàng khẽ cười nói:
“Đại ca, phải nói đây quả thực là một vụ bội thu lớn. Tối ngày hôm qua, bộ phận dữ trự vật liệu phải thống kê tới tận khuya mới có thể thống kê được đầy đủ chi tiết các chiến lợi phẩm.”
Thôi Ánh Dữu ngừng lại một chút, cố tình khích ra sự thèm muốn của Âu Dương Sóc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Căn cứ vào kết quả thống kê của bộ phận dự trữ vật liệu, chiến lợi phẩm ngày hôm qua được chia ra làm hai nhóm. Tổng cộng bao gồm : 32 vàng 76 bạc 25 đồng, 3540 lương thực. Có 3 tờ kiến trúc bản vẽ, theo thứ tự là bản vẽ kiến trúc y quán, bản vẽ kiến trúc cửa hàng may và bản vẽ kiến trúc xưởng vũ khí. Ngoài ra, còn có một vật phẩm đặc thù - một tấm binh phù sơ cấp.”
“Chiến lợi phẩm nhiều nhất vẫn là trang bị vũ khí. Chiến mã có 22 con, trong đó có 2 con chiến mã loại tốt, 20 con chiến mã loại thường. Cung có 30 cái, trong đó có 2 cung được ghép lại, 28 cung là cung gỗ bình thường. Ngoài ra, còn thu hoạch được 1000 cung tên. Về áo giáp có 50 kiện áo giáp, trong đó Huyền giáp bình thường là 1, Tỏa Tử giáp bình thường là 2, áo giáp bình thường là 20, áo giáp thấp kém là 27. Thiết kiếm thu được 30 thanh, trong đó thiết kiếm tinh sảo là 1, thiết kiếm bình thường là 10, thiết kiếm thấp kém là 19. Trường mâu có 30 thanh, trong đó tinh sảo trường mâu là 1, trường mâu bình thường là 10, trường mâu thấp kém là 19. Về phương diện vũ khí còn có một thanh chiến phủ loại tốt và một cây thiết thương loại tốt nữa.”
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ rồi, thế nhưng sau khi nghe Thôi Ánh Dữu hồi báo một hồi như vậy, Âu Dương Sóc cũng cảm giác sướng như điên, giống như kiểu trúng xổ số độc đắc vậy.
Theo cài đặt của trò chơi, những món vật phẩm có hậu tố thấp kém chính là những trang bị cấp Đồng xanh, cấp thấp nhất. Còn những trang bị có hậu tố bình thường chính là những trang bị cấp Hắc thiết. Những trang bị có hậu tố tinh sảo thì đó chính là những trang bị cấp Bạch Ngân. Mà trang bị có hậu tốt là loại tốt, thì đó chính là trang bị cấp Hoàng Kim.
Trang bị cấp Hoàng Kim chính là trang bị chủ đạo trong một thời gian dài trong thời gian sắp tới. Nó cũng chỉ cách trang bị Thần cấp, trang bị cao cấp nhất 1 cấp, cách Ám Kim và Tử kim cũng chỉ có hai cấp bậc.
Hiện tại hắn thật sự chỉ muốn kiểm tra thuộc tính mấy trang bị kia ngay lập tức. A! Đúng rồi còn một tấm binh phù nữa. Hắn có một loại dự cảm rằng, tấm binh phù này mới chính là thu hoạch lớn nhất trong lần này.
Còn chưa kịp hồi thần lại thì Cố Tu Văn lại bắt đầu bẩm báo tiếp:
“Đại nhân, chỗ của ta cũng có một tin tức tốt muốn bẩm báo lên đại nhân.”
“Tin tức tốt gì đấy?? Tu Văn người đừng bảo với ta rằng, ngày hôm qua, trong đám nữ nhân mang về kia còn có người là nhân tài đặc thù nha??”
Âu Dương Sóc nói giỡn chơi.
Cố Tu Văn cười khổ, nói:
“Quả đúng là đại nhân, tiên đoán như thần vậy. Đúng vậy! Trong hai nhóm người chúng ta mang về ngày hôm qua, có 2 người là nhân tài đặc thù. Bên trong nhóm người buổi sáng mang về, có một người là đầu bếp cao cấp, nàng tên là Cố Tam Nương, vốn là đầu bếp chính của doanh trại giặc cỏ. Về nhóm người buổi tối mang về, lại còn đặc biệt hơn nữa. Đó là một nhân tài cao cấp may mới chỉ 18 tuổi, nàng tên là Mục Thanh Ti.”
Lại một quả bom tấn dội thẳng vào đầu Âu Dương Sóc. Âu Dương Sóc lúc này chỉ muốn ngất đi vì hạnh phúc. Ông trời của tôi ơi! 18 tuổi đã là cao cấp may rồi??? Đây phải nói là thiên phú yêu nghiệt như thế nào đây?? Một người có thiên phú như vậy, dựa vào đặc tính của thôn Sơn Hải, vậy thì chẳng mấy chốc liền tấn thăng lên cấp bậc đại sư. Thậm chí còn có thể tấn thăng lên cấp bậc tông sư nữa. Nếu như may mắn.
“Tu Văn, nhất định phải bố trí ổn thỏa cho các nàng. Ta xem thế này đi, bảo các nàng ở lại phủ lãnh chủ của ta. Vừa khéo ở phía Tây có một phòng đang còn trống, hay là bảo các nàng ở lại gian phòng đó đi. Chờ sau khi ta đem nhóm vật liệu này xử lý xong, ta sẽ tới đó bái phỏng các nàng.”
Đối với những nhân tài cao cấp như thế này, Âu Dương Sóc đương nhiên muốn lấy nghĩa đãi ngộ rồi.
“Vâng!”
Cố Tu Văn gật đầu nói.
“Tu Văn, việc người làm, ta rất yên tâm.”
Sau đó hắn quay đầu về phía Thôi Ánh Dữu, cười nói :
“Dữu Nhi, nhanh đưa đại ca đi thăm dò, nhìn nhóm chiến lợi phẩm này một chút. Ta có chút khẩn trương rồi!”
Trong số những nhóm chiến lợi phẩm này, lương thảo thì được cất trong kho, Âu Dương Sóc cũng không có hứng thú đi nhìn. Kim tiền, bản vẽ và binh phù, những thứ này được Thôi Ánh Dữu tạm thời cất trong phòng của nàng. Âu Dương Sóc đi tới phòng của nàng và thu chúng lại, cất vào trong túi trữ vật. Còn số vũ khí, trang bị thì được sắp xếp gọn gàng ở phía trước đình viện của nhà cấp bốn. Chiến mã thì được buộc lại ở phía trước quảng trường của nhà cấp bốn.
Trong số các loại vũ khí trang bị, Âu Dương Sóc chỉ lấy một cây cung ghép sơ cấp, một cây thiết kiếm tinh sảo và một cây thiết thương loại tốt dành cho mình. Số còn lại, hắn dự tính đem làm phần thưởng, thưởng cho binh sĩ có công lớn.
Vừa khéo Nhị Oa Tử đang đứng ở trong viện, hắn tò mò nhìn đống vũ khí trang bị này. Sau đó chạy tới sờ sờ từng món một.
Thấy hắn như vậy, Âu Dương Sóc gõ đầu hắn một cái, cười nói:
“Tiểu tử thúi, đừng nhìn nữa. Người đi một chuyến tới quân doanh, bảo với Sử Tướng quân rằng, đại nhân nói, bảo ngài sắp xếp, an bài người tới vận chuyển vũ khí trang bị.”
Nhị Oa Tử cười hắc hắc, nhanh chân chạy thẳng tới quân doanh chuyển lời hắn tới Sử Vạn Tuế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận