Dịch: Hoangforever
Chiêu Hiền Quán nằmở khu văn hóa giáo dục, gần trường tư thục.
---------
【 Tên 】: Chiêu Hiền Quán
【 Loại 】: Loại kiến trúc ẩn giấu
【 Chức năng 】: mỗi tháng ngẫu nhiên chiêu mộ một nhân tài đặc thù. Mỗi năm, ngẫu nhiên chiêu mộ một nhân tài lịch sử.
【 Đặc tính 】: Tỷ lệ thu hút nhân tài đặc thù tăng lên 20%, độ nổi tiếng của lãnh địa tăng lên 5%.
【 Mô tả 】: đây là một tòa kiến trúc đặc biệt được thiết lập để chiêu mộ nhân tài. Phí chiêu mộ nhân tài đặc thù là 10 vàng. Phí chiêu mộ nhân tài lịch sử là 100 vàng. Số người chiêu mộ không được cộng dồn, quá hạn sẽ hết hiệu lực.
------
Không hổ là kiến trúc ẩn giấu có thể sánh ngang với Thần khí. Thuộc tính của Chiêu Hiền Quán có thể nói là vô cùng nghịch thiên. Nó giống như một khối nam châm thu hút hiền tài, có thể cung cấp hiền tài cho lãnh địa liên tục, không ngừng nghỉ.
Tỷ lệ thu hút nhân tài đặc thù tăng lên 20%: Đây là đặc tính gần như sánh ngang với đặc tính của Kiến Thôn Lệnh cấp Hoàng Kim. Sau khi cả hai kết hợp lại với nhau, tỷ lệ thu hút nhân tài đặc thù của thôn Sơn Hải sẽ tăng lên 40%.
Độ nổi tiếng của lãnh địa tăng lên 5%: Đây là một đặc tính càng thêm hiếm có hơn nữa. Cho tới hiện tại, cũng chỉ có Mụ Tổ Miếu, một loại kiến trúc ẩn giấu tương tự như Chiêu Hiền Quán mới có đặc tính này. Ngay cả Kiến Thôn Lệnh cấp Hoàng Kim cũng không có đặc tính này.
Chức năng trực quan nhất của Chiêu Hiền Quán chính là chức năng chiêu mộ. Cái chức năng này làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Yêu là vì có thể giúp cho lãnh địa dễ dàng chiêu mộ được nhân tài đặc thù và nhân tài lịch sử. Hận chính là chi phí tuyển dụng quá cao.
Thời kỳ đầu, tiền tệ vô cùng quý giá. Mỗi một vị lãnh chủ khi nhắc tới nó đều là ngậm đắng nuốt cay. Ngay cả một người may mắn giống như Âu Dương Sóc hoặc là giàu có giống như Hàm Đan Lục Bá, thế nhưng tình hình kinh tế chưa bao giờ được gọi là khấm khá, tiêu pha rủng rỉnh cả.
Nếu như không phải nhiệm vụ thế giới lần này thưởng cho hắn 600 vàng, có lẽ Âu Dương Sóc sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện đi vào Chiêu Hiền Quán để chiêu mộ hiền tài. Hắn thà lãng phí cơ hội chiêu mộ còn hơn bỏ ra một đống tiền quý giá để chiêu mộ hiền tài kia.
Nhìn từ bên ngoài, Chiêu Hiền Quán giống như một tòa tiểu lâu bằng gỗ bình thường. Không có chạm khắc tranh vẽ, cũng không có chất liệu gỗ thượng hạng. Nhiều lắm là chất lượng và kỹ thuật tốt hơn so với các kiến trúc khác một chút, so với các kiến trúc khác ở trong thôn mà nói càng thêm tinh xảo hơn.
Hắn đẩy cửa lớn Chiêu Hiền Quán ra. Trên vách tường bốn phía đại sảnh là hình vẽ 12 bức chân dung của 12 vị hiền triết cổ đại. Có hình của vị thánh Khổng Tử, cũng có hình của 7 vị hiền giả ở trong rừng trúc....
Trong đại sảnh có bố trí một tòa Truyền Tống Trận và bên cạnh nó là một tấm biển gỗ đặt đứng. Trên tấm biển có dấu tay chìm vào.
Âu Dương Sóc đi tới, đưa bàn tay của mình đặt lên dấu tay chìm này. Một trận âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên.
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y mở ra Chiêu Hiền Quán. Lần đầu mở ra Chiêu Hiền Quán, tự động nhận được cơ hội một lần chiêu mộ nhân tài đặc thù và một lần chiêu mộ nhân tài lịch sử, có muốn chiêu mộ luôn hay không?”
“Chiêu mộ nhân tài đặc thù!”
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y thành công chiêu mộ được một nhân tài đặc thù – một gã Cất rượu sư Cao cấp, tự động khấu trừ 10 vàng.”
Một ánh sáng trắng hiện ra, một người đàn ông trung niên từ trong Truyền Tống Trận đi ra, hướng về phía Âu Dương Sóc khom mình hành lễ, cung kính nói:
“Tiểu dân Đỗ Thuần, bái kiến đại nhân!”
“Đỗ sư phụ mời đứng dậy!”
Âu Dương Sóc bảo Đỗ Thuần đứng ở bên cạnh đợi, còn mình thì lại một lần nữa đưa lòng bàn tay vào dấu ấn chìm.
“Hệ thống nhắc nhở: Hiện tại Chiêu Hiền Quán còn thừa lại một lần cơ hội chiêu mộ nhân tài lịch sử, bạn có muốn chiêu mộ luôn hay không?”
“Chiêu mộ!”
“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y thành công chiêu mộ được nhân vật lịch sử cấp Vương – Phạm Trọng Yêm , tự động khấu trừ 100 vàng.”
Lại một đạo ánh sáng trắng nữa hiện ra, một văn sĩ trung niên từ trong Truyền Tống Trận bước ra,
“Hi Văn bái kiến chủ công!”
Âu Dương Sóc vội vàng tiến lên một bước, hai tay đỡ lấy Phạm Trọng Yêm, thành khẩn nói:
“Tiên sinh nhanh đứng dậy . Được tiên sinh tương trợ, chẳng khác nào nhặt được chí bảo vậy!”
Hắn mang theo hai người ra khỏi Chiêu Hiền Quán, thuận tiện tra xét một chút thuộc tính của Phạm Trọng Yêm.
----------
【 Họ tên 】: Phạm Trọng Yêm ( cấp Vương )
【 Phong hào 】: Văn Chính Công
【 Triều đại 】: Triều đại Bắc Tống
【 Thân phận 】: thôn dân thôn Sơn Hải
【 Nghề nghiệp 】: Quan văn
【 Trung thành 】: 75
【 Thống soái 】: 45
【 Võ lực 】: 30
【 Trí lực 】: 75
【 Chính trị 】: 80
【 Sở trường 】: Chính khí lẫm liệt (tăng lên trình độ liêm khiết của lãnh địa lên 40%), Lo quốc lo dân (tăng lên hiệu suất làm việc của lãnh địa lên 20%), Tài văn chương lỗi lạc (tăng lên tài nghệ nhân văn lãnh địa lên 15%).
【 Đánh giá 】: Ông là một nhà tư tưởng, nhà chính trị, nhà quân sự, nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống. Di vật văn hóa để lại gồm có nhiều mặt, mưu trí hơn người. Ra làm Danh tướng, Ở làm Danh hiền. Vui sau mọi người, lo trước mọi người. Kinh Thiên Vĩ Đại, Khuyết Thụy Nghi Nhiên, Hiền Tai Tư Nghệ, Dật Hậu Không Tiền.
----------
Trở lại phủ lãnh chủ, Âu Dương Sóc cho gọi Nhị Oa Tử tới, bảo hắn đi gọi mấy vị quan chức tới phòng nghị sự, có chuyện quan trọng muốn thương nghị với mọi người. Còn hắn thì tự mình dẫn Phạm Trọng Yêm tới phòng nghị sự nói chuyện phiếm.
Một quan văn giống như Phạm Trọng Yêm, có tri thức cao, thông kim bác cổ, am hiểu về quá khứ lẫn hiện tại, có thể trò chuyện với hắn, trình độ phải nói là khác một trời một vực với Sử Vạn Tuế tướng quân.
Âu Dương Sóc cảm thấy áp lực vô cùng. Cảm giác giống như học vấn trong bụng không đủ dùng. Chỉ có thể vận dụng nguyên tắc ít nói, ít bị lỗi , cố gắng hết mức nghe hiểu Phạm Trọng Yêm nói.
Chưa tới 20 phút sau, các quan chức các bộ phận đã có mặt đông đủ.
Cô nàng Mục Thanh Ti cũng đi theo Thôi Ánh Dữu tới cùng tham gia náo nhiệt. Âu Dương Sóc thuận thế kết thúc nói chuyện riêng với Phạm Trọng Yêm, quay sang nói với mọi người:
“Trận chiến bảo vệ lãnh thổ vừa mới kết thúc, ta biết hiện tại các ngươi đều đang rất bận. Để không làm mất thời gian của mọi người, ta sẽ nói ngắn gọn như sau."
Hắn ngoảnh mặt về phía Phạm Trọng Yêm và nói cho thuộc hạ của mình biết:
“Vị ngồi bên cạnh ta đây chính là tiên sinh Phạm Trọng Yêm, tự Hi Văn. Tiên sinh Hi văn là một ngươi văn thao vũ lược, rất là bất phàm. Mọi người hãy làm quen với tiên sinh một chút đi.”
Đương nhiên là mọi người trò chuyện với Phạm Trọng Yêm một lúc rồi. Đối với một vị văn sĩ giống như tiên sinh Hi Văn đây, các quan chức của các bộ phận vẫn rất là tôn sùng hắn. Nên nhớ rằng ngồi ở đây, ngoài trừ Cố Tu Văn và Thôi Ánh Dữu ra, trên căn bản mọi người đều xuất thân từ thôn quê quê mùa cả. Tối đa thì cũng giống như Triệu Đắc Hiền vậy, cũng chỉ được mấy chữ mà thôi.
“Ta triệu tập mọi người tới đây, chủ yếu là muốn tuyên bố một chút về điều chỉnh cơ cấu nhân sự trong lãnh địa. Ta quyết định thành lập Dinh Hành chính. Nơi này sẽ là nơi chịu trách nhiệm mọi công việc hành chính hàng ngày trong lãnh địa. Trừ bộ phận Dự trữ vật tư vẫn hoạt động độc lập ở bên ngoài ra, các bộ phận khác như Sở Xây dựng, sở Nông khẩn, Sở Ruộng muối và Hộ Tịch, toàn bộ đều chịu sự quản lý của dinh hành chính.”
“Ta bổ nhiệm Tiên sinh Hi văn làm Dinh trưởng Dinh Hành chính, thay quyền ta quản lý công việc hành chính hàng ngày trong lãnh địa và cũng là người đứng đầu các quan văn ở đây. Đồng thời ta sẽ thôi giữ chức vụ Sở trưởng Sở Ruộng Muối và giao Sở Ruộng muối lại cho tiên sinh Hi Văn tiếp quản.”
Thời điểm Phạm Trọng Yêm làm quan, ông ta vẫn thường chịu trách nhiệm giám sát vận chuyển, cất giữ và bán lại muối cho Sông Hoài. Cho nên, giao lại Sở Ruộng muối cho hắn quản lý, Âu Dương Sóc rất là yên tâm. Dù sao hắn cũng không có cách nào rời khỏi phạm vi lãnh địa. Mà Ruộng muối Bắc Mộ thì đã ở ngoài lãnh địa từ lâu. Quản lý Sở Ruộng muối đối với hắn mà nói có tâm mà không có lực.
Phạm Trọng Yêm đứng dậy, nói:
“Hi Văn đa tạ chủ công đã tín nhiệm, nhất định sẽ không phụ lòng tin của chủ công!”
Âu Dương Sóc quay nửa qua bên kia, nói tiếp:
“Thầy ký kiêm hộ tịch Cố Tu Văn làm việc chăm chỉ, đắc lực, đặc biệt đặc cách làm phụ tá giúp đỡ cho Dinh trưởng Phạm Trọng Yêm. Nhiệm vụ chủ yếu của Cố Tu Văn là trợ giúp Dinh trưởng quản lý các công việc hành chính hàng ngày và vẫn kiêm luôn công việc hộ tịch.”
Hắn sắp xếp như vậy đương nhiên là muốn hi vọng Cố Tu Văn ở bên cạnh Phạm Trọng Yêm có thể học hỏi được một chút kinh nghiệm và bản lãnh xử lý công việc hành chính của Phạm Trọng Yêm.
“Phó trưởng Sở Xây dựng Triệu Đắc Vượng. Ở trong trận chiến bảo vệ lãnh địa lần này ngươi đã thể hiện rất tốt, chiến đấu rất có hiệu quả. Ta chính thức tấn thăng ngươi lên làm Sở Trưởng Sở Xây Dựng.”
Triệu Đắc Vượng nghe vậy, khom đầu tạ ơn rối rít. Hắn cuối cùng thì cũng vượt qua được cái chức danh Phó Sở này rồi. Đội lên cái chức Phó Sở kia chủ trì công việc Sở Xây dựng khiến cho hắn mặc dù danh chính đấy nhưng ngôn không thuận.
“Điều chỉnh nhân sự trong lãnh địa lần này tới đây là kết thúc. Hi vọng mọi người cố gắng giúp đỡ Tiên sinh Hi Văn, chăm chỉ làm việc. Biểu hiện của mọi người như thế nào ta đều thấy hết. Đối với người có công, ta nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng.”
Mục Thanh Ti ngồi ở đằng sau Thôi Ánh Dữu, nhìn Âu Dương Sóc ra lệnh liền nhoài người về phía trước, nói khẽ:
“Thời điểm đại ca xử lý công việc hành chính, bộ dạng nhìn rất là đẹp trai a!”
Thôi Ánh Dữu nghe vậy liền giật mình, lơ đãng quét mắt nhìn sang Âu Dương Sóc một cái, không biết tại sao trong lòng đột nhiên cảm thấy bối rối, gương mặt khẽ ửng hồng lên.
Để che đi sự bối rối này, nàng xoay người lại gõ lên đầu Thanh Nhi một cái, cười gượng gạo nói:
“Nha đầu chết tiệt này, tỷ tỷ dẫn người tới đây là để ngươi làm quen với công việc hành chính. Người thì hay rồi, chỉ chăm chằm nhìn đại ca ngươi, xem đại ca như thứ để đùa bỡn.”
Nàng thấy Thanh Nhi tuy mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất là thông minh và nghiêm túc trong công việc. Cho nên muốn hướng Thanh Ti đi trên con đường làm quan văn, bồi dưỡng nàng, hi vọng nàng sau này tới Sở Dữ trữ Vật tư để giúp đỡ mình. Ai mà ngờ được, cô nàng này tâm trí căn bản không có đặt đây.
“Công việc hành chính thật là nhàm chán a! Thanh Nhi không có thích. Ta đây chỉ thích làm một thợ may nhỏ nhỏ thôi, hì hì!”
Đây mới thật sự là một tấm lòng son a! Chẳng trách nàng ta ở trên lĩnh vực may mặc có thể tiến bộ thần tốc như vậy.
Thôi Ánh Dữu nghe mà câm nín, không nói nên lời. Kế hoạch bồi dưỡng quan văn của nàng cứ như vậy chết từ trong trứng nước.
Âu Dương Sóc chú ý tới hành động mờ ám này của hai tỷ muội này. Hắn dùng ánh mắt quét cô gái nhỏ một cái. Thanh Nhi bị ánh mắt này liếc qua, ngay lập tức biến thành một cô bé ngoan ngoãn. Nàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở phía sau, không có ngọ nguậy, hơn nữa còn dùng bàn tay nhỏ bé của mình che cái miệng nhỏ nhắn lại. Đôi mắt to tròn, nhấp nháy, ngây thơ vô tội nhìn hắn.
Hắn bất đắc dĩ cười khổ một cái, không có để ý tới nàng nữa, quay đầu về phía mọi người, nói:
“Nghị sự tới đây là chấm dứt. Mọi người quay về làm việc đi, nhanh chóng dọn dẹp hậu chiến tranh và khôi phục công việc càng nhanh càng tốt.”
“Sáng sớm ngày mai, nhân khẩu lãnh địa chúng ta sẽ đạt tới tối đa. Nói cách khác, ngày mai thôn Sơn Hải chúng ta rất có thể sẽ chính thức tấn thăng lên làm thôn xóm cấp 3. Sau khi thăng cấp thôn xóm tới cấp 3 xong, công việc sẽ nhiều hơn đấy. Vì vậy, mọi người cần đem những chuyện đang còn dang dở giải quyết nốt cho xong đi, đừng để lưu lại cái cũ nữa.”
Mọi người khom người đồng ý, sau đó rối rít đứng dậy rời đi.
Âu Dương Sóc gọi Cố Tu Văn lại, bảo hắn mang theo Tiên sinh Hi Văn đi thăm quan lãnh địa một chút. Giới thiệu qua về tình hình căn bản của lãnh địa, giúp Hi Văn tiên sinh nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình thôn Sơn Hải này.
Ngoài ra, hắn còn phải an bài tốt chỗ ở cho Hi Văn tiên sinh nữa. Hiện tại tạm thời sắp xếp Hi Văn tiên sinh ở tạm ở Tây Sương (1).
Tiếp theo đó, đem Đỗ Thuần vẫn luôn ngồi ở bên cạnh mình giao lại cho Cố Tu Văn sắp xếp, an bài công việc cho hắn.
Sau khi đem mọi thứ thu xếp ổn thỏa, Âu Dương Sóc trở lại phòng làm việc của mình.
Hiện tại có Phạm Trọng Yêm và Sử Vạn Tuế, hai vị nhân tài lịch sử, một văn một võ, cho nên hắn càng có thêm nhiều tinh lực hơn để định ra chiến lược phát triển lãnh địa.
Trải qua nhiệm vụ phòng ngự lãnh địa lần này, thôn Sơn Hải xem như là hoàn toàn bạo nộ trước mặt thế nhân (2). Tương lai sẽ vận hành như thế nào để đảm bảo rằng hắn sẽ nhận được những lợi ích đúng như hắn mong muốn đều cần phải cẩn thận lên kế hoạch tỉ mỉ.
------
(1) Sương: Mái hiên, phòng bên.
(2) Thế nhân: Người đời.
(3) Bộ phận dự trữ hàng hóa và vật liệu gọi tắt là Bộ phận dự trữ vật tư.
-Bộ phận xử lý hộ tịch gọi tắt là bộ phận Hộ tịch. Bộ phận khai hoang nông nghiệp gọi tắt là Nông khẩn.
-Ruộng muối: Diêm Điền.
Thầy ký: Người ghi chép lại sổ sách, hộ tịch: ghi chép lại nhân khẩu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận