Dịch: Hoangforever
Bốn giờ chiều, Lâm Dật suất lĩnh đội ngũ đi tìm trâu lạc cuối cùng cũng trở về.
Dọc theo đường đi khí thế cuồn cuộn. Cả đội ngũ lùa theo gần trăm con Trâu rừng con về thôn. Đám Trâu Rừng non đã mất đi cha mẹ nên chúng rất là hoảng loạn. Chính vì vậy đội kỵ binh lùa chúng rất là dễ dàng, lùa đi hướng nào là chúng ngoan ngoãn đi theo hướng đó.
Ngoài cửaTây, dưới chân dãy núi đá, Sở Xây dựng bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình đã xây dựng một loạt chuồng heo và chuồng trâu.
Âu Dương Sóc đứng một bên nhìn, bên cạnh là Thôi Ánh Dữu. Nhìn đàn Trâu rừng con bị nhốt vào trong chuồng lúc này Âu Dương Sóc mới thở phào ra một hơi, cười nói:
“Ngành Chăn nuôi của chúng ta có lẽ muốn nghênh đón là gió mới rồi! Theo ta thấy giai đoạn hiện tại ngành Chăn nuôi nên đặt dưới sự quản lý của Sở Dữ trữ vật tư. Thế nào, em có lòng tin hay không?”
Thôi Ánh Dữu hờn dỗi nói:
“Dữu nhi đương nhiên là có lòng tin rồi. Chỉ là, đại ca sủng ái sở Dự trữ vật tư như vậy, em chỉ sợ người của các ngành khác ý kiến đó.”
“Ai dám ý kiến chứ? Đây đều là nguồn cung cấp thịt quan trọng cho lãnh địa, dưới quyền quản lý của Sở dữ trữ vật tư âu cũng là đúng sở trường.”
“Đại ca, anh biết em không phải nói về vấn đề này mà. Sở Dự trữ vật tư hiện tại đang quản lý sân đốn củi, mỏ đá, khai thác quặng, kho lúa, Ngư nghiệp và chăn nuôi nghiệp. Gần như nắm hết tất cả hàng hóa cung ứng mạch sống trong lãnh địa rồi. Thế nhưng trong buổi nghị sự điều chỉnh cơ cấu sáng nay, các sở khác đều quy về dưới trướng Dinh hành chính vừa mới được thành lập. Chỉ có Sở Dữ trữ vật tư của em là hoạt động độc lập. Dữu Nhi chỉ sợ mình có địa vị đặc biệt như vậy sẽ khiến cho người khác ghen tị.”
Thôi Ánh Dữu nhắc tới chuyện này, Âu Dương Sóc đương nhiên đã có nghĩ qua.Sở dĩ hắn sắp xếp như vậy, đương nhiên là có ẩn ý của mình. Chẳng qua là do nàng chưa hiểu ý của hắn mà thôi, làm hại muội muội hiếu thắng này tưởng rằng hắn đang bao nuôi nàng.
“Thì ra em đang lo lắng về chuyện này. Anh thấy cũng không có gì đáng phải lo lắm. Lãnh địa của chúng ta đang còn trong giai đoạn “lo miếng cơm manh áo”. Tất cả vật tư sản xuất đều do lãnh địa thống nhất và phân phối. Tầm quan trọng của dự trữ và phân phối vật tư, cho dù có nhấn mạnh thì cũng không quá phận. Thứ nhất, em là người anh tín nhiệm nhất. Hơn nữa, em cũng có năng lực này. Thứ hai, đợi tới khi lãnh địa thi hành tư hữu hóa vật tư sản xuất vậy thì lúc đó nhiệm vụ của sở Dự trữ vật tư cũng không còn nữa. Tới lúc đó, ta đương nhiên sẽ tiến hành điều chỉnh đối với Sở Dữ trữ vật tư. Với lại một số chức trách nhiệm vụ của Sở Dự trữ vật tư phải hoạt động độc lập thì mới làm việc được. Cho nên, hiện tại ta cũng không thể nào qua quýt đem Sở Dữ trữ vật tư đặt dưới quyền quản lý của Dinh hành chính được, để tránh sau này sinh chuyện, gây chia rẽ.”
“Nếu đại ca đã suy nghĩ kỹ càng như vậy rồi, Dữu nhi sẽ không lolắng nữa.”
“Đúng rồi, buổi sáng thu dọn xác đám dã thú kia, có thu hoạch được gì không?”
Âu Dương Sóc quan tâm hỏi.
“Vâng, thu hoạch rất lớn. Trước tiên về phương diện thịt để ăn, trừ thịt Sói Hoang ra, những thịt khác như thịt Chó hoang, Heo rừng, Trâu rừng đều có thể ăn được. Bình quân một con Chó hoang có thể mang lại 15 thịt để ăn, một con Heo rừng có thể thu được 60 thịt để ăn, một con Trâu rừng có thể thu được 100 thịt để ăn. Vì vậy, lần này chúng ta tổng cộng thu hoạch được 31 vạn thịt để ăn. Sở Dự trữ vật tư dự định đem số thịt này đi ướp muối để bảo quản, dự trữ. Dự tính, trong một năm tiếp theo, lãnh địa của chúng ta sẽ không cần lo lắng về chuyện thiếu thịt để ăn nữa, thậm chí còn có thể sinh lời.”
“Tiếp theo về phương diện Da lông. Lần này chúng ta thu hoạch được 6.500 mảnh lông da, thuộc các loại khác nhau. Trong đó,4.000 mảnh da lông bị hư hại, 1.500 mảnh da lông bình thường, 800 mảnh da lông tinh xảo, 200 mảnh da lông hoàn mỹ.”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ánh Dữu hỏi:
“Đúng rồi, lúc trước Thanh Nhi có hỏi ta, đám da lông này xử lý như thế nào?”
Âu Dương Sóc khẽ mỉm cười nói:
“Việc này cũng dễ xử lý thôi. Da lông tinh xảo và da lông hoàn mỹ giao lại cho Thanh Nhi xử lý. Về phần da lông bị hư hại và da lông bình thường kia, trước hết cứ lưu trữ trong kho cái đã. Đợi tới khi thi hành chế độ tư hữu hóa, chúng ta sẽ đem nó ra phân chia cho mọi người là được.”
“Cũng không tệ lắm. Nha đầu kia đang còn buồn vì không có việc để làm kia kìa. Đại ca đem nhiều da lông như thế này giao lại cho nàng xử lý, có lẽ nàng ta bận tới chết mất thôi. Đúng rồi, ngoài thịt để ăn và da lông đã nói ở trên ra, còn có dầu mỡ, sừng trâu, gân trâu... và những thứ lặt vặt khác nữa.”
Những vật tư giống như thịt để ăn, da lông ... thật ra chúng chính là phần thưởng ẩn mà hệ thống dành cho lãnh chúa sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có một lượng lớn thịt này để ăn, có thể giảm bớt đi gánh nặng về nguy cơ thiếu thốn lương thực trong lãnh địa. Đương nhiên, có thể lợi dụng tốt những phần thưởng ẩn này hay không còn cần phải xem bản lĩnh của vị lãnh chúa đó như thế nào nữa.
“Những vật tư như gân trâu, sừng trâu, da trâu... cần phải được bảo quản đặc biệt, sau này dùng chúng làm vật tư chiến lược. Những thứ này sau này sẽ dùng làm nguyên liệu để chế luyện ra trang bị vũ khí.”
Nghe Thôi Ánh Dữu nhắc tới những thứ lặt vặt này, Âu Dương Sóc liền lên tiếng nhắc nhở một chút.
Đúng lúc này, Tam Cẩu Tư cũng mang theo đội ngũ của mình thắng lợi trở về. Âu Dương Sóc đi tới nhìn một chút, có khoảng hơn 60 con Heo rừng con.
Thời điểm trở lại phủ lãnh chủ, Phạm Trọng Yêm dưới sự dẫn dắt của Cố Tu Văn cũng đã đi dạo thôn xóm xong, vừa khéo trở lại trong sân phủ lãnh chủ.
Âu Dương Sóc mỉm cười nói:
“Thôn xóm đơn giản, ủy khuất tiên sinh rồi.”
“Đại nhân quá khiêm tốn rồi. Hi Văn vừa mới đi dạo một vòng thôn xong, ta thật sự rất có cảm tình với thôn này! Thôn Sơn Hải mặc dù chỉ là một thôn xóm cấp 2, thế nhưng bố cục hợp lý, ngăn nắp, có trật tự. Bất kể là dân sinh hay là các hạng mục sản nghiệp đều rất là chỉnh tề, có tiềm lực khổng lồ. Bởi vậy có thể thấy được sự khéo léo, tài hoa, cũng như chiến lược lâu dài của chủ công. Hi Văn kính nể vô cùng.”
Âu Dương Sóc được một danh sĩ giống như Phạm Trọng Yêm khen ngợi mà cảm thấy lâng lâng trong lòng. Giống như kiểu hắn có một tác phẩm đắc ý sang tác ra, rốt cuộc cũng có được người thưởng thức,nhất thời sinh ra cảm giác tri kỷ.
Thành thật mà nói, phương pháp cai quản lãnh địa của hắn, cũng không phải tất cả đều là ý tưởng của hắn. Rất nhiều thứ là kết quả của quá trình dày công tìm tòi, mày mò, đúc kết lại của các vị lãnh chủ ở kiếp trước. Hắn đứng trên vai của người khổng lồ, kết hợp với thực tế của thôn xóm, linh hoạt vận dụng chúng.
“Tiên sinh quá khen rồi. Có tiên sinh tương trợ, ta tin tưởng hiệu suất công việc hành chính của thôn Sơn Hải chắc chắn sẽ còn cao hơn nữa.”
Âu Dương Sóc thành khẩn nói.
Phạm Trọng Yêm im lặng không nói. Ở trên phương diện này, hắn cũng không cần phải quá khiêm tốn.
Cáo biệt Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Sóc trở lại phòng làm việc của mình. Sau khi đọc sách 1 giờ xong, hắn quay trở lại phòng ngủ và logout.
Hôm nay là chủ nhật, Băng Nhi và Tôn Tiểu Nguyệt cũng không có đi học. Hai người hôm nay cũng không có ra ngoài chơi mà đều ở trong nhà. Khi Âu Dương Sóc chạy bộ buổi sáng trở về, thì thấy hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ này vẫn đang còn nằm ngủ nướng ở trong phòng. Âu Dương Sóc thở dài một hơi, bất đắc dĩ đem đồ ăn sáng bỏ vào trong lò vi sóng.
Trở lại phòng ngủ, Âu Dương Sóc mở ra Quang Não, đăng nhập vào diễn đàn trò chơi.
Không ngoài dự liệu của hắn, toàn bộ tin tức diễn đàn hôm nay đều nói về vấn đề trận chiến bảo vệ lãnh địa ngày hôm qua.
Tiêu đề của diễn đàn, đương nhiên là nói về thôn Sơn Hải trèo lên đỉnh thế giới kia rồi. Phong ba lần này hoàn toàn khác xa so với cái tin tức thôn xóm thành công nâng cấp lên thành thôn xóm cấp 2 vào lần trước. Hiện tại không chỉ người chơi ở Trung Quốc, mà những người chơi ở các quốc gia khác, cũng đều tò mò muốn biết Khởi Viết Vô Y là ai.
Rất nhiều người chơi ở nước ngoài, chạy tới diễn đàn khu vực nước Trung Quốc, để nghe ngóng tin tức về Khởi Viết Vô Y. Đáng tiếc là, người chơi ở khu vực nước Trung Quốc cũng không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới Khởi Viết Vô Y. Cho nên họ cũng chỉ có thể tay trắng mà về.
Bình luận lần này hoàn toàn nghiêng về một phía. Không ai có thể nghĩ ra được, Khởi Viết Vô Y thế nhưng mà lại có thể băng băng một đường về đích đơn giản như vậy.
Lầu 1: “Khởi Viết Vô Y thành công trèo lên đỉnh, làm vẻ vang cho đất nước, chúc mừng, chúc mừng!”
Lầu 2: “Chúc mừng +1, lầu dưới giữ vững đội hình!!!”
Lầu 3: “Chúc mừng + 2, Khởi Viết Vô Y chà đạp Hàm Đan Lục Bá, uy vũ!”
Lầu 4: “Uy vũ +1, hắc hắc, khu nước Trung Quốc có trò hay để xem rồi!”
Lầu 5: “Hóng hớt +1, Hàm Đan Lục Bá bị vả vào mặt thê thảm quá, tuyên bố muốn đòi lại nợ!”
Lầu 6: “Lầu trên đừng có nói bừa! Ta là Phượng Tù Hoàng, chúc mừng Khởi Viết Vô Y đã thành công trèo lên đỉnh, mong đợi hợp tác!”
Lầu 7: “Oa.... oa, nữ thần giá lâm!”
Lầu 8: “Lão bà, nhanh ra đây nhìn nữ thần ~~~ Ai nha, đừng có đánh vào mặt mà!”
Lầu 9: “Lầu trên ngu ngốc, sờ soạng nữ thần ~~~”
Lầu 10: Ta là Xuân Thân Quân, chúc mừng Khởi Viết Vô Y thành công trèo lên đỉnh, mong đợi hợp tác!”
Lầu 11: “Thần tài giá lâm, yêu ma quỷ quái tránh ra!”
Lầu 12: “Khởi Viết Vô Y thật sự quá uy vũ, khí khách! Hàm Đan Lục Bá cũng chỉ là cái tên!”
Lầu 13: “Khởi Viết Vô Y, cầu gặp mặt ! Đây là hình của ta!”
Lầu 14 : “Lầu trên là một vị mỹ nữ, đã giám định xong!”
Lầu 15 : “Người Tây Bán Nhà à? Lại một cây cải xanh mới nhú lên...”
Âu Dương Sóc có chút ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của Phượng Tù Hoàng và Xuân Thân Quân. Có vẻ như, Hàm Đan Lục Bá cũng không phải là bền chắc giống như trong tưởng tượng. Không có lên tiếng, có lẽ là chọn chống lại hắn. Lên tiếng ủng hộ hắn, cũng không phải là muốn thật lòng hợp tác với hắn.
Đương nhiên, hắn không có ngu ngốc rồi, lại đi lấy sở đoản của mình công sở trường của đối phương. Đối mặt với âm mưu quỷ kế, yêu ma quỷ quái, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mới là vương đạo.
Hiển nhiên, trước khi có xung đột về lợi ích thiết thực, hắn sẽ không chủ động nhấc lên hồi phong ba này rồi.
Nhiệm vụ thế giới lần này hoàn toàn đã đẩy hắn vô rìa cơn bão. Ở trong một môi trường giống như Trung Quốc, thiếu niên đắc chí, phong mang (1) quá lộ, cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nhất là khi căn cơ hiện tại của hắn còn chưa có được ổn định.
(1) Phong mang: sự sắc sảo, tài năng.
Sau khi thể hiện ra thực lực của mình, hắn hiện tại chỉ muốn thu liễm mình lại, chuyên tâm phát triển lãnh địa. Hậu tích bạc phát mới là con đường đúng đắn nhất để dành chiến thắng.
Có một bài đăng khác trên diễn đàn cũng rất hot, tiêu đề của bài viết này rất thú vị, đó là “Hôm nay, bạn ĐÃ RA NGOÀI chưa?”
Âu Dương Sóc nhìn ID của chủ nhân bài viết này thì thấy người này có tên là Bách Hiểu Sinh.
Hắn cười ha ha một tiếng.
Cái danh từ Bách Hiểu Sinh này ở Trung Quốc gần như đại diện cho người chuyện gì cũng biết. Nếu như không có tự tin về bản thân, sẽ không có ai dám dùng cái ID này. Bằng không sẽ bị người chơi chửi cho thương thích đầy mình.
Căn cứ theo thống kê của Bách Hiểu Sinh, trận chiến phòng ngự lãnh địa lần này có ít nhất 1/4 lãnh địa bị xóa tên. Lãnh địa may mắn còn sót lại thì phần lớn cũng là tổn thất thảm trọng.
Hàng rào bị phá vỡ, kiến trúc trong thôn bị phá hủy gần như lãnh địa nào cũng bị dính phải.
Có một số lãnh địa, còn sót lại cũng chỉ còn độc mỗi tòa dinh phủ chủ. Trong một đêm trở lại thời kỳ đồ đá. Cũng may kiến trúc hư hao không cần phải mua lại bản vẽ kiến trúc mới có thể xây dựng lại được. Bằng không, có lẽ mấy vị lãnh chủ khóc ra tiếng mán mất.
Theo tin tức mà Bách Hiểu Sinh thăm dò được, ngay cả thôn của Hàm Đan Lục Bá cũng bị hư hao ở một trình độ nhất định. Còn hoàn hảo, không có bị tổn hao gì có lẽ chắc cũng chỉ có mình lãnh địa Âu Dương Sóc.
Tổn thất tiếp theo chính là nhân khẩu trong lãnh địa giảm mạnh. Trong một trận chiến phòng thủ, nếu như không có công sự phòng ngự, xuất hiện thương vong là điều không thể tránh khỏi. Một số lãnh địa, nhân khẩu còn trực tiếp tổn thất tới hơn một nửa.
Bị hai tầng tổn thất như vậy đã làm chậm tiến độ thăng cấp lãnh địa đi rất nhiều. Âu Dương Sóc dự đoán lần này có lẽ sẽ không có ai tranh giành xếp hạng thôn xóm cấp 3 với hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận