Dịch: Hoangforever
Âu Dương Sóc mở nắp cabin trò chơi ra, lúc này hiện tại đã là 6 giờ sáng ngày hôm sau. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, Âu Dương Sóc mặc một bộ quần áo thể thao, chuẩn bị chạy tập thể dục cầu thang.
Do mới vừa chuyển tới nơi ở mới, nên hắn cũng không có thân thuộc hoàn cảnh xung quanh cho lắm. Đang định chạy lên xuống cầu thang 5-6 vòng, đột nhiên nhìn qua ô cửa kính, thấy 4-5 cụ già đang tập động tác thái cực quyền ở khu rừng bên cạnh khu chung cư, động tác rất là trôi chày.
Trên quảng trường, mấy bác gái cũng dậy rất sớm và đang nhảy dance theo điệu nhạc. Nhìn thấy cảnh tượng an lành như vậy, hắn có chút ngẩn ngơ.
Chạy bộ xong, hắn nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng, liền ghé vào đó mua đồ ăn sáng. Hắn mua một số thứ như là sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, đĩa lòng... Sau khi về tới nhà, hắn đem mấy món này cất vào trong tủ lạnh. Sau đó, hắn thay y phục, đi tới nhà tắm. Vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, một cảnh tượng đập ngay vào mắt, khiến cho hắn phải trợn mắt há hốc mồm.
Đó là cảnh tượng Tôn Tiểu Nguyệt đang ngồi trên bồn WC, hai mắt mông lung, đầu tóc rối bời. Nàng mặc một bộ đồ ngủ in hình hoa và quần ngủ được kéo xuống tận dưới bàn chân. Khi hắn bước vào, nàng đứng dậy, hai bàn tay bé trắng nõn đang cầm chiếc quần lót hình Kitty, chuẩn bị kéo lên.
Đập ngay vào mắt hắn chính là hai bắp đùi trắng nõn. Ở giữa hai bắp đùi đó là một đám lông đen tuyền. Tôn Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Âu Dương Sóc đang đứng trước cửa. Hai con mắt đang con mông lung trong nháy mắt lồi ra.
"A.............. Sắc lang !!!!!!!"
Ngay tức khắc, một tiếng thét chói tai được phát ra từ miệng Tôn Tiểu Nguyệt. Âm thanh này phải nói là vượt qua giới hạn âm thanh của loài người.
Lúc bấy giờ, Âu Dương Sóc mới kịp phản ứng lại, hắn xoay người chạy trối chết. Sau khi chạy vào phòng, đóng kín cửa lại. Lúc này hắn mới lấy tay sờ sờ 2 lỗ mũi theo bản năng.
"Hô!!! Cũng may không có chảy máu mũi. Không thì xịt hết máu mũi mà chết rồi!!"
Trong đầu hắn, một hình ảnh Tôn Tiểu Nguyệt đang cầm chiếc quần kitty hiện ra vô cùng rõ nét. Cặp đùi trắng nõn kia, đám lông đen tinh nghịch ~~~ không, không, không thể xuống thêm được nữa. Thật là.... thật là đen tối quá mà, hắc hắc.
Để tránh khỏi lúng túng, Âu Dương Sóc đi tới phòng của Băng nhi. Cô bé vẫn chưa có dậy. Xem ra hôm qua thật sự chơi tới phát điên rồi. Bây giờ còn không có dậy nổi đây này.
Đẩy cửa phòng bước vào, Âu Dương Sóc đem rèm cửa sổ mở toang ra. Trong nháy mắt, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu sáng cả phòng. Hắn đi tới cạnh giường, nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh xăn chu lên, hai bàn tay nhỏ núc ních thịt nghịch ngợm duỗi ra khỏi chăn, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Âu Dương Sóc lấy tay bẹo mũi cô bé một cái, nói:
"Heo nhỏ lười! Nhanh dậy!"
Con bé đẩy đẩy bàn tay quái ác của Âu Dương Sóc ra, mắt cũng không có mở, líu ríu mơ hồ nói,
"Anh trai xấu, chỉ biết bắt nạt Băng nhi. Cho Băng nhi ngủ thêm một lát nữa đi."
"Cục cưng, không thể ngủ tiếp được nữa. Bằng không, em sẽ đi học muộn đó."
Lúc này, mặc dù không có tình nguyệt, thế nhưng cũng phải vội vàng mở mắt ra, nàng nói:
"A! Băng nhi dự tính hôm nay sẽ dậy sớm đi học! Anh trai thúi!! Sao anh không gọi em dậy sớm sớm một chút."
Con bé lẩm bẩm trong chăn, sau đó lồm cồm bò dậy, rời giường, đi đánh răng, rửa mặt.
Trở lại phòng khách, lúc này Tôn Tiểu Nguyệt đã thay một bộ quần áo khác, bộ dạng có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài. Thấy Âu Dương Sóc, trên khuôn mặt nàng có một tia đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Âu Dương Sóc cũng có chút lúng túng. Mặc dù lỗi kia cũng không phải do hắn. Nhưng dù sao đối phương cũng là một cô gái, phát sinh loại chuyện như vậy, quả thật phần thiệt thòi vẫn luôn là con gái. Nam tử hán thì phải mạnh mẽ một chút. Hắn giả bộ như không có chuyện gì, bình tĩnh nói:
"Tôi có mua bữa ăn sáng, cùng nhau ăn sáng đi."
Cô nương này xem ra cũng không phải là cô gái ra vẻ ta đây. Nàng cũng không có khách khí mà gật đầu ngay cái rụp. Hai người ngồi đợi Băng nhi rửa mặt, đánh răng và thay bộ đồ khác. Sau đó ba người cùng nhau ngồi ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Tôn Tiểu Nguyệt đi trước. Âu Dương Sóc bảo Băng Nhi chờ hắn một chút. Sau đó, nhanh nhẹn về phòng thay một bộ quần áo khác. Hôm nay, hắn dự tính sẽ tự mình đưa con bé tới trường.
Dọc theo đường đi, Băng nhi cười toe toét híp hết cả mắt. Anh trai tự mình đưa nàng đi học khiến cho nàng vui mừng vô cùng.
Sau khi từ trường tiểu học trở về, Âu Dương Sóc mở sóng não ra, vào diễn đàn của web game. ID diễn đàn cũng là ID của trò chơi. Nhưng, khi đăng bài lên ở diễn đàn, người chơi có thể ẩn danh.
Sau khi thiết lập tìm kiếm bảng tin xong, một ID có tên là Đại Quản Gia đã đưa tới sự chú ý của hắn. Bảng tin có tên là "Thu mua tiền trong trò chơi giá cao, lâu dài, bền vũng !". Trong bảng tin này, Đại Quản Gia có nói, hắn sẽ dùng 1 điểm tín dụng đổi lấy 1 đồng trong trò chơi. Thu mua số lượng lớn, không giới hạn. Người chơi nào có tiền cứ việc bán cho hắn.
Dựa theo định giá này, như vậy 1 vàng trong trò chơi có thể đổi lấy 1 vạn tín dụng.
Bảng tin vừa đăng lên, ngay lập tức diễn đàn liền xôn xao một mảnh. Đám người chơi thì vui mừng khôn khiết, mong đợi thời cơ phất lên như diều gặp gió của mình.
Cũng nhờ có bài đăng này mà nó khiến cho vô số người làm nghề nghiệp văn phòng thấy được tiềm lực phát triển của "Toàn Cầu Online", gián tiếp thúc đẩy nhiều người chơi trò chơi hơn. Vì vậy, vô số đoàn đội cày tiền nhanh chóng tiến vào trong "Toàn Cầu Online", chuẩn bị làm một cuộc đại cánh mạng.
Âu Dương Sóc biết người này. Kiếp trước Đại Quản Gia là một nhân vật vô cùng nổi danh. Thân phận thật sự của hắn chính là chủ quản tài chính Xuân Thân Quân trong "Hàm Đan Lục Bá".
Còn thân phận thực sự ngoài đời của Xuân Thân Quân chính là người thừa kế tập đoàn tài chính đệ nhất Thiên Hà - Triệu Minh Thành. Nhân vật trong trò chơi của hắn là một nhân vật đầy mâu thuẫn. Nó là sự kết hợp giữa thương nhân xảo trá và danh sĩ cổ đại.
Tập đoàn Thiên Hà là tập đoàn tài chính khổng lồ nhất Trung Quốc, không có ai vượt qua được nó. Tập đoàn này chủ yếu chế tạo trang bị cấp cao và các thiết bị hàng không, vũ trụ. "Toàn Cầu Online" có khâu chế tạo phải nhờ tới tập đoàn này giúp đỡ. Đây là một công ty đi đầu trong ngành thăm dò vũ trụ, ngành hàng không vũ trụ và kỹ thuật hàng không vũ trụ của Liên Bang. Mục tiêu của tập đoàn này chính là không ngừng phát triển du hành vũ trụ.
Thực ra, từng nhân vật trong Hàm Đan Lục Bá đều là những thiên chi kiêu tử. Bất quá, 5 người bọn họ cũng không có phách lối giống như tên Triệu Minh Thành này. Mặc dù bọn họ cũng thiếu vàng, nhưng họ vẫn có thể bố trí người làm đại lý, giúp họ thu mua tiền tệ trong trò chơi. Dĩ nhiên, nếu xét về dùng tiền thực đổi tiền ảo trong trò chơi, Triệu Minh Thành quả thật xứng danh đệ nhất, xứng đáng với cái danh hiệu ông chủ tập đoàn tài chính giàu có nhất kia.
Âu Dương Sóc cũng không có lo lắng về chuyện mấy tay nhà giàu này thu mua được lượng lớn vàng trong trò chơi. "Toàn Cầu Online" là một trò chơi vô cùng cân bằng. Thể loại người mạo hiểm được thiết kế vô cùng sát với thực tế.
Hiện tại, người chơi lúc này chỉ có thể duy trì cuộc sống ấm no. Ngay tới tiền mua trang bị còn không có tiền mà mua chứ nói gì tới chuyện dư tiền bán cho người khác. Giai đoạn đầu, phải đợi 1 tháng sau, người chơi cấp cao mới có thể thoát khỏi giai đoạn khốn khó này. Lúc đó, mới bắt đầu sinh ra lợi tức. Kể cả tập đoàn cày tiền chuyên nghiệp có nhảy vào ở thời kỳ này thì cũng không thể nào thoát được cái quy luật này.
Không ngoài dự đoán, trên diễn đàn bất kể là người chơi thể loại mạo hiểm hay là người chơi lãnh chúa, đều rối rít ói ra máu, kêu ca phàn nàn trò chơi quá mức chân thật. Hoang dã đánh quái, hình người hay không hình người gì đều đánh không chết, chỉ có thể lượm xác mang về.
Quái hình người cũng có rơi ra tiền và trang bị. Thế nhưng ở giai đoạn này, cái đám thổ phỉ, giặc cỏ không phải là thứ người chơi có thể đụng vào lúc này, tới bao nhiêu bị bọn nó giết bấy nhiêu. Đồ bán trong cửa hàng thì đều là gian thương ăn cướp, quá đắt đỏ không thể mua được.
Trải qua ngày thứ nhất, số lượng người chơi cầm trong tay món vũ khí Thanh Đồng đã ít nay lại càng ít hơn. Kể cả có vũ khí đi chăng nữa, một lần sữa chữa, chi phí của nó cũng có thể khiến cho người đó phá sản.
Người chơi lãnh chúa cũng vậy, cũng không khá hơn người chơi mạo hiểm là bao. Kiến trúc cần bắt buộc phải xây có quá nhiều. Túi tài nguyên Sơ cấp được thưởng từ phần thưởng nhiệm vụ xây dựng thôn căn bản không đủ dùng. Bản vẽ kiến trúc thì mua không nổi. Đi ra ngoài hoang dã đánh quái kiếm bản vẽ sao?? Hiện tại, ngay cả một người lính cũng không có, xông sào huyệt thổ phỉ đánh căn bản không thực tế.
Lợi dụng Triệu hoán phù, triệu hồi ra được một võ tướng, lãnh chúa đó xem như thoát được 1 kiếp. Ít nhất trong tay còn có một chút lực chiến đấu. Chứ nếu như mà triệu hồi ra được quan văn thì ôi thôi đúng là bi kịch! Lãnh địa hoàn toàn biến thành vườn không nhà trống, để cho giặc cỏ thổ phỉ bao vây tấn công.
So sánh như vậy, Âu Dương Sóc mới thấy được hắn là cỡ nào may mắn và sung sướng. Nếu như không có chiến lược kiếp trước giúp cho hắn đạt được 100% độ hoàn thành khi làm nhiệm vụ xây dựng thôn, các loại phần thưởng đều được nâng lên một cấp, còn tặng kèm khuyến mãi thêm 100 vàng nữa. Thì có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một thành viên trong đảng ói ra máu kia.
Nghĩ như vậy, Âu Dương Sóc liền tỉnh táo lên hắn. Hắn tuyệt đối không thể vì vượt qua người chơi khác một đoạn nhỏ nhỏ ở giai đoạn đầu này mà đắc ý được. Cho nên, hắn phải đem ưu thế giai đoạn đầu này chuyển thành tiềm lực phát triển lãnh địa. Thông qua đó, hắn không ngừng tích lũy, không ngừng tạo ưu thế. Sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi thì bắt đầu bạo phát, tạo một bước tiến dài trên con đường bá nghiệp.
Dù sao, cảnh khốn khó này cũng chỉ là nhất thời đối với người chơi. Chỉ cần vượt qua được giai đoạn đầu này, rất nhanh, chênh lệnh giữa người chơi với người chơi liền được thu hẹp lại. Nhất là Hàm Đan Lục Bá, những người chơi đại biểu cho các tập đoàn, thế lực lớn, họ muốn tiền liền có tiền, muốn người chơi liền có người chơi. So sánh với bọn họ, hắn quả thật thân cô thế cô. Phải biết rằng thứ quan trọng nhất trong "Toàn Cầu Online" chính là tác chiến đoàn đội. Không có chuyện 1 người địch vạn người như trong các trò chơi khác.
Xem ra, vào thời điểm thích hợp, hắn cũng nên tìm kiếm một số nhân vật nổi danh kiếp trước, có tư tưởng hợp nhau, cùng chí hướng kết thành liên minh. Trong lãnh địa, hắn cũng có thể chiêu dụ một số nhân tài người chơi. Âu Dương Sóc tin tưởng rằng với năng lực của mình, hắn vẫn có đủ khả năng khống chế.
Nếu như hắn không làm như vậy, dựa vào sự phát triển một mình, căn bản về sau liền bị tụt lại, khó thành bá nghiệp được. Liên minh chỉ cần thời cơ thích hợp, hắn liền sẽ làm.
Đem người chơi chiêu dụ vào lãnh địa của hắn mà nói... có lẽ chờ 1 năm sau mới được. Khi đó, tất cả người chơi không còn nỗi lo về sau. Mọi người cùng nhau Online. Lúc đó mới có thể không sợ người chơi bị các thế lực lớn xúi giục một cách dễ dàng.
Đóng lại diễn đàn, Âu Dương Sóc lên mạng tra tìm các tư liệu về lịch sử. Kiếp trước trong trò chơi có một câu danh ngôn: Lãnh chúa không biết lịch sử, không phải là một lãnh chúa đạt tiêu chuẩn.
Thế giới trò chơi chính là thế giới do Gaia thôi diễn từ các tư liệu lịch sử. Ngươi không thông thạo lịch sử, căn bản khôn có biện pháp chính xác làm các nhiệm vụ trong trò chơi. Âu Dương Sóc dự định ban ngày hắn sẽ đọc các tư liệu về lịch sử, tối đến thì Online. Và hắn sẽ cố gắng duy trì sinh hoạt như vậy ở một thời gian dài.
Bốn giờ rưỡi chiều, Băng nhi tan học từ trường trở về. Sáu giờ tối, Tôn Tiểu Nguyệt từ trường trở về. Lúc này, Âu Dương Sóc cũng đã chuẩn bị xong bữa cơm tối.
Trên bàn ăn, Băng Nhi ríu rít kể cho anh trai nàng nghe những câu chuyện kỳ thú xảy ra trong trường. Nào là Tiểu Minh ngủ quên, đi học trễ, bị cô giáo phạt đứng góc phòng. Nào là Tiểu lệ hôm nay mặc một chiếc quần mới, thế nhưng kết quả lại là bị Tiểu Hoa làm bẩn. Tiểu Lệ đi mách cô, cô giáo bắt Tiểu Hoa ở trước lớp xin lỗi Tiểu Lệ. Hôm nay, Tiểu Ngãi tết tóc đuôi sam rất đẹp, được các bạn nữ vây xung quanh, bắt Tiểu Ngãi tết tóc đuôi sam cho các nàng. Âu Dương Sóc nghe xong liền mỉm cười. Hai anh em kết hợp với nhau rất là ăn ý.
Chỉ có hắn mới biết, cha mẹ mất đi đối với Băng Nhi có bao nhiêu đả kích. Có một đoạn thời gian dài, con bé trở nên sống khép kín và quái gở. Âu Dương Sóc là anh trai của nàng, ngày ngày ở bên cạnh nàng, từ từ an ủi nàng, trêu chọc cho nàng vui vẻ, mới khiến cho nàng khôi phục được như lúc này.
Đối với Băng nhi mà nói, Âu Dương Sóc vừa là anh trai, vừa là cha nàng. Tình cảm hai anh em họ, người ngoài không thể hiểu được. Lần đả kích đó đã khiến cho cô bé nhanh nhẹn hoạt bát biến thành một cô bé trầm tính, sống khép kín. Ở lớp, con bé cũng chỉ có 2-3 người bạn thân. Cũng chỉ có ở trước mặt Âu Dương Sóc, cô bé mới biến thành một cô bé vui vẻ, không âu không lo.
Có thể nhìn thấy Băng nhi lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ đó chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của Âu Dương Sóc. Đáng tiếc, một năm sau, mỗi ngày vào buổi tối Âu Dương Sóc đều phải vào trò chơi. Hắn cũng không có theo nàng vẽ tranh, theo nàng làm bài tập, cũng không có dụ dỗ nàng đi ngủ, hay kể chuyện cổ tích cho nàng nghe trước khi ngủ nữa.
Nghĩ tới mỗi ngày vào buổi tối, con bé lại một mình lủi thủi làm bài tập ở trong phòng, một mình lên giường đi ngủ, Âu Dương Sóc cảm thấy đau đớn ở trong lòng. Chuyện này hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho dù vào trò chơi muộn một chút, hắn cũng không có tiếc.
Âu Dương Sóc ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tiểu Nguyệt ở phía đối diện, đột nhiên hắn có một cái chủ ý. Cơm nước xong, Tiểu Nguyệt xung phong đi rửa bát. Nhìn là biết cô nàng này cũng là một người nhà có gia giáo.
Trong lúc đợi nàng rửa bát xong, Âu Dương Sóc đưa Băng Nhi về phòng làm bài tập. Sau đó, hắn quay ra phòng khách, gọi Tôn Tiểu Nguyệt ra nói chuyện:
"Tiểu Nguyệt, ngồi xuống đi. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."
Nghĩ tới chuyện xấu hổ xảy ra buổi sáng, cô nàng Tôn Tiểu Nguyệt tưởng Âu Dương Sóc muốn nói tới chuyện này, khuôn mặt liền đỏ bừng lên, có chút nói lắp:
"Thương nhân.... thương lượng cái gì?? Tôi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."
Thấy vẻ mặt này của Tiểu Nguyệt, Âu Dương Sóc cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Chuyện quan trọng! Yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu. Cô cứ ngồi đây nói chuyện với tôi một lát."
"Chuyện quan trọng?? Hình như mình đã đoán đúng. Hắn muốn nói gì vậy?? Đừng bảo rằng hắn định nói hắn sẽ chịu trách nhiệm với mình à nha!"
Tôn Tiểu Nguyệt vừa suy nghĩ lung tung ở trong đầu, vừa dây dưa ngồi xuống ghế salon.
Thấy cô nàng có chút khác thường, Âu Dương Sóc cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Cho nên, hắn vào thẳng chủ đề, nói ngắn gọn:
"Chuyện là như thế này. Cô cũng biết, ngày hôm qua tôi có mua một cái cabin trò chơi và bắt đầu chơi trò chơi đó. Tên trò chơi này là "Toàn Cầu Online". Trò chơi này đối với tôi rất quan trọng. Mỗi ngày vào 8 giờ tối, tôi bắt buộc phải đăng nhập vào trong trò chơi."
"A, a?"
Đột nhiên Tôn Tiểu Nguyệt cắt đứt Âu Dương Sóc đang nói.
"Hắn đang nói gì vậy?? Thì ra không phải nói tới chuyện kia. Hừ! Chắc chắn hắn đã.... sắc lang, lưu manh!"
Ngay tức khắc, suy nghĩ trong đầu nàng liền thay đổi 180 độ. Con gái là vậy mà, biết sao được!
Nhìn thấy Âu Dương Sóc kinh ngạc nhìn mình, Tôn Tiểu Nguyệt hận không có cái lỗ nào để chui xuống ngay tức khắc. Nhưng rất nhanh, nàng liền che giấu cảm xúc xấu hổ, lúng túng kia đi, cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
"A, Hmm, tôi nói là A! Anh tiếp tục nói đi."
Âu Dương Sóc cho dù có chậm hiểu đi chăng nữa thì cũng nhận ra cô nàng này có vấn đề. Nhưng hắn cũng đành chịu thui, ai bảo hắn cần người ta giúp đỡ cơ chứ. Vì vậy, hắn giả bộ như không nghe thấy, nói tiếp:
"Thật ra chuyện tôi định nói với cô rất đơn giản. Đó là tôi hi vọng vào buổi tối cô có thể thay tôi dụ dỗ Băng nhi đi ngủ, đọc truyện cổ tích cho nàng nghe trước khi đi ngủ! Chỉ cần cô đáp ứng chuyện này, có điều kiện gì, cô có thể nói với tôi!"
"Chuyện này à?? Không thành vấn đề! Thật ra tôi cũng rất thích Băng nhi, cũng xem cô bé như em gái của mình. Cho nên, về cái điều kiện như anh nói, tốt nhất là thôi đi, như vậy cũng không có khách khí với tôi cho lắm. Tóm lại, chỉ cần mỗi ngày vào buổi tối, anh vào bếp làm bữa tối cho chúng tôi ăn, như vậy là ok."
Tôn Tiểu Nguyệt sảng khoái đáp ứng.
"Cám ơn! Cô đã giúp đỡ tôi một việc lớn rồi!"
Âu Dương Sóc cũng không có nhắc tới chuyện báo đáp nữa...Có một số chuyện tình nghĩa, hắn ghi nhớ thật sâu ở trong lòng là được rồi.
Sau khi nói xong, hai người cũng không có nói gì, khiến cho không khí có chút lúng túng. Vì vậy, hai người chào nhau rồi tự trở về phòng của mình. Âu Dương Sóc đi qua phòng Băng Nhi, thấy con bé ngủ gục trên bàn học, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
"Sau này, chị gái Tiểu Nguyệt sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe mỗi ngày nha!"
Hắn nói nhỏ một câu như vậy, sau đó hôn lên trán con bé, rồi trở về phòng của mình.
Băng nhi mặc dù có chút không vui, nhưng dù sao nàng vẫn là một cô bé hiểu chuyện, nên cũng không có dây dưa thêm chuyện này với anh trai của mình nữa..
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận