Dịch: Hoangforever
Khi Âu Dương Sóc đăng nhập vào trò chơi thì lúc này trong trò chơi cũng đã 8h sáng rồi. Bên ngoài cửa truyền tới từng trận âm thanh vù vù, xen lẫn với đó là từng đợt tiếng reo hò.
Âu Dương Sóc đẩy cửa phòng bước ra, thấy Sử Vạn Tuế đang biểu diễn thương pháp ở trước sân. Nhóm người Triệu Đắc Hiền ở bên cạnh chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng lại phát ra từng đợt âm thanh reo hò tán thưởng.
Thấy Âu Dương Sóc bước ra ngoài, mọi người liền vội vàng thỉnh an,
"Chủ công (Đại nhân)!"
Âu Dương Sóc vội vàng chào lại, nói:
"Mọi người không cần đa lễ, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành. Hôm nay, chúng ta có rất nhiều việc để làm, việc cụ thể như thế nào, chờ ta ra cổng thôn nghênh đón người mới tới, rồi sau đó thống nhất, bố trí sắp xếp làm việc. Mọi người nếu như rảnh rỗi, theo ta tới đó đón người mới nào."
"Xin nghe lời Chủ công (đại nhân) căn dặn."
Mọi người theo chân Âu Dương Sóc đi tới cổng thôn. Quả nhiên, xa xa đã thấy một nhóm người tụ tập ở trước cổng thôn. Nhóm người này cũng xanh xao vàng vọt, cũng quần áo rách nát. Điểm khác biệt chính là, họ có 15 người, có nam có nữ, có già, có trẻ. Và hành lý mang theo rõ ràng nhiều hơn một chút, có người vác, có người khiêng giống như kiểu một gia đình di cư vậy.
Dẫn đầu nhóm người này là một ông cụ tầm 50 tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng thân thể lại rất cường tráng. Đoàn người Âu Dương Sóc đi tới chào hỏi, sơ lược giới thiệu qua. Sau đó cũng không có dừng lại ở cổng thôn quá lâu. Âu Dương Sóc tự mình đi tới xách hành lý thay cho ông cụ, sau đó dẫn đoàn người về phủ.
Nhóm người Triệu Đắc Hiền thấy lãnh chúa đại nhân làm như vậy, vội vàng đi tới hỗ trợ xách hành lý cho nhóm người này. Sau đó cũng theo sau về phủ.
Truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam chính là kính già yêu trẻ, Âu Dương Sóc hi vọng thông qua hành động của bản thân khiến cho mọi người cùng nhau chung sức, giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau.
Sau khi trở lại phủ lãnh chúa, Âu Dương Sóc sai người nấu một nồi cơm chiêu đãi mọi người. Lần này, tới thôn hắn có 15 người. Bên trong 15 người có một cặp vợ chồng trung niên, chồng là Thợ rèn Sơ cấp, vợ là đầu bếp. Điều này khiến cho hắn vô cùng hài lòng.
Ăn xong bữa cơm, Âu Dương Sóc bắt đầu hỏi thăm mọi người, từng bước hiểu mọi người như thế nào. 15 người tới thôn hắn thì có 5 người là nhân tài đặc biệt. Còn lại 10 người thì tất cả đều là nông dân thuần túy.
Ông cụ 50 tuổi kia, họ Tống, là một gã đại phu Cao cấp, cũng là người đầu tiên trong thôn Sơn Hải có kỹ năng Cao cấp. Thằng bé giống trẻ chăn trâu này có tên là Nhị Oa Tử, tầm 11-12 tuổi, da ngăm đen, vóc người gầy gò, là một cô nhi.
Thợ rèn Sơ cấp Lý Thiết Trụ có dáng người khôi ngô, ánh mắt lấp lánh hữu thần, vừa nhìn liền biết là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Vợ của hắn, tên là Lý thị là một đầu bếp Sơ cấp và là một bà cô sồn sồn.
Có lẽ người đặc biệt nhất chính là cô gái trẻ tuổi kia. Cô gái này năm này vừa mới 28, có khuôn mặt xinh đẹp. Nàng họ Thôi, tên Ánh Dữu. Nàng vốn là một tiểu thư thế gia, con của một thương nhân. Từ nhỏ đã theo cha lăn lộn học tập buôn bán.
Nửa tháng trước, nàng đi theo một thương đội trong gia tộc ra ngoài buôn bán, gặp phải cướp. Cũng may có hộ vệ liều chết bảo vệ, may mới trốn thoát được. Thôi Ánh Dữu ở trong hoang dã, kinh nghiệm không có, thiếu chút nữa thì chết đói. Nhờ có Tống đại phu cứu chữa, nàng mới sống sót được. Cuối cùng, đi theo mọi người dọc theo con sông tới được thôn Sơn Hải.
Sau khi đại khái hiểu rõ mọi người, Âu Dương Sóc liền triệu tập mọi người về lại phủ lãnh chúa. Rất nhanh, gần 30 người liền tập trung trước phủ.
Thấy đội ngũ của mình ngày càng lớn mạnh, Âu Dương Sóc cảm thấy hăng hái trong lòng, hắn lớn tiếng nói:
"Hôm nay, lại có 15 vị huynh đệ tỷ muội gia nhập vào đại gia đình thôn Sơn Hải chúng ta. Thôn Sơn Hải cũng mới thành lập, cần mọi người chung tay đóng góp, xây dựng phát triển. Có câu nói, vạn sự khởi đầu nan. Vì vậy, chúng ta cùng nhau xây dựng thôn xóm phát triển giàu mạnh hơn, mọi người có đồng ý với tôi không nào??"
"Đồng ý!"
"Đồng ý!"
Mọi người đồng thanh hô lên "Đồng ý"
"Được rồi. Lúc này ta sẽ bố trí nhân sự cụ thể như sau: Triệu Đắc Hiền!"
Triệu Đắc Hiền liền tiến lên phía trước, khom người đáp: "Có thuộc hạ!"
"Ta chính thức bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng đội thi công xây dựng. Người sẽ thống nhất, điều hành mọi người trong thôn xây dựng theo các hạng mục ta giao."
"Đa tạ đại nhân ân điển."
Nói xong, hắn liền lui về vị trí.
"Hệ thống nhắc nhở: Triệu Đắc Hiền được lãnh chúa đề bạt, độ trung thành tăng lên 5 điểm."
"Triệu Hữu Cách!"
"Có thuộc hạ!"
Triệu Hữu Cách vội vàng tiến lên.
"Ta bổ nhiệm người tạm thời là người quản lý sân đốn củi Sơ cấp. Người sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển gỗ xây dựng lãnh địa."
"Đa tạ đại nhân đã đề bạt."
Nói xong hắn cũng lui về vị trí.
"Hệ thống nhắc nhở: Triệu Hữu Cách được lãnh chúa đề bạt, độ trung thành tăng lên 5 điểm."
"Số người còn lại, ta tạm thời chưa có bổ nhiệm. Đợi sau này làm ra đầy đủ cống hiến cho lãnh địa, ta sẽ cân nhắc và xem xét sau. Ngoài ra, Tống đại phu sẽ chịu trách nhiệm hái thảo dược. Thôi tiểu thư chịu trách nhiệm điều phối hậu cần. Lý thị chịu trách nhiệm nấu ăn. Nhị Oa Tử đi theo bên cạnh ta. Bốn người này sẽ không tham gia vào lao động do ta phân phó. Số người còn lại tạm thời vào các đội thi công kiến trúc."
Bốn người Tống đại phu rối rít lên tiếng đáp tạ: "Đa tạ đại nhân."
Âu Dương Sóc khoát tay, nói tiếp:
"Tất cả mọi người bắt đầu làm việc di! Lão Tống, Thôi tiểu thư và Nhị Oa Tử ở lại."
Xong khi phân phó xong, Âu Dương Sóc gọi Triệu Đắc Hiền lại, đưa cho hắn bản vẽ kiến trúc nhà dân, bản vẽ kiến trúc nhà ăn. Sau đó, chỉ cho hắn địa chỉ nơi cần xây dựng nhà ăn và nhà dân. Nhà dân sẽ được xây dựng ở khu vực phía Tây và sẽ được xây dựng theo thứ tự từ Nam ra Bắc. Nhà ăn thì xây dựng ở phía Tây Nam, gần sát với trung tâm hành chính.
Giao phó xong, trừ Triệu Hữu Cách nhận công tác quản lý sân đốn củi ra, số người còn lại đều theo sự hướng dẫn của Triệu Đắc Hiền đi ra ngoài làm việc. Triệu Hữu Cách đi tới trước mặt Âu Dương Sóc, dè dặt nói:
"Đại nhân, sân đốn củi này chỉ có một mình tôi. Ta sợ thể lực của tôi có hạn, không làm nổi sự ủy thác của đại nhân!"
Âu Dương Sóc vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
"Ngươi yên tâm đi. Khó khăn lúc này chỉ là tạm thời. Thời điểm thích hợp, ta sẽ tăng thêm người cho sân đốn củi của ngươi. Với lại, ngày hôm qua ta cũng có mua 500 gỗ từ trên thành phố, tạm thời lúc này vẫn có thể ứng phó được. Điều người cần làm bây giờ, chính là kiểm tra rõ ràng sự phân bố rừng cây trong lãnh địa chúng ta. Sau đó đo đạc tính toán một chút, nếu như chúng ta khai thác hết từng đó thì sẽ thu được bao nhiêu gỗ. Ngoài ra, người chú ý quan sát giúp ta một chuyện, đó là xem xem có loại cây cối nào quý hiếm hay không? Nếu như có thì đánh dấu lại. Sau này, sân đốn gỗ sẽ được mở rộng ra, vì vậy nhiệm vụ của người rất là gian khổ đó!"
Triệu Hữu Cách nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, cung kính nói:
"Đa tạ đại nhân đã chỉ điểm. Tôi chắc chắn sẽ làm tốt những điều đại nhân đã căn dặn."
"Được rồi! Đi làm đi!"
Sau khi đuổi Triệu Hữu Cách đi, Âu Dương Sóc xoay người lại nói chuyện với 3 người Tống đại phu:
"Tống đại phu, ta tạm thời không có biện pháp vì ngài thành lập một cái y quán trong thôn. Ngài xem như thế này có được không? Trước tiên ngài ở lại trong phủ của ta. Đợi tới khi lãnh địa thăng cấp lên cấp 2, tới lúc đó việc đầu tiên ta làm sẽ là xây dựng cho ngài một cái y quán."
Đối với vị Cao cấp đại phu này, Âu Dương Sóc cũng xem như là chiêu hiền đãi sĩ.
Tống đại phu bình tĩnh, vô cùng có khí chất tiên phong đạo cốt, lạnh nhạt nói:
"Đại nhân an bài như vậy, ta cảm thấy rất là chu đáo rồi. Lão hủ cầu còn không được! Chỉ có một chuyện, Thôi tiểu thư là tiểu thư nhà giàu, có họ hàng xa với lão hủ. Hôm nay lưu lạc tới đây, hi vọng đại nhân có thể chiếu cố một hai. Nếu được như vậy, lão hủ cảm kích vô cùng rồi!"
Âu Dương Sóc vội vàng nói:
"Đây là chuyện ta tất nhiên sẽ làm. Như thế này đi. Ta nguyện ý xem Thôi tiểu thư là muội muội của mình. Chỉ là không biết ý tiểu thư như thế nào thôi?"
Hắn quay đầu về phía Thôi tiểu thư nói.
Thôi Ánh Dữu ở phía bên kia còn chưa kịp tỏ thái độ, Tống đại phu đã giành nói trước:
"Như vậy lại càng hay. Có thêm một tầng quan hệ như thế này, cho dù đại nhân có chiếu cố Thôi tiểu thư như thế nào, thì người khác cũng không thể lấy cớ mà phàn nàn Thôi tiểu thư được."
Nói xong, hắn quay lại Thôi Ánh Dữu nói,
"Ánh Dữu, lần này lão phu tự mình chấp thuận thay người, người thấy như vậy có được không?"
Truyện này do Hoangforever dịch. Được update và đăng tại trang web: truyenhoangdung.xyz. Mong mọi người ủng hộ trang web.
Mặc dù, Thôi Ánh Dữu là con gái thương nhân, nhưng cũng là một tiểu thư khuê các. Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng, giọng nói Giang Nam say đắm lòng người. Dù trải qua kiếp nạn thế nhưng kiếp nạn cũng không có lấy đi được sự mỹ lệ của nàng. Ngược lại càng khiến cho nàng thêm kiên cường hơn. Tạo cho nàng một vẻ đẹp dịu dàng pha lẫn với sự kiên cường.
Nàng từ từ đi tới trước mặt Tống đại phu, nhẹ nhàng khom người, tình cảm nói:
"Ánh Dữu cùng ngài tới đây, được như thế này là do có tiền bối chiếu cố. Hôm nay lại còn được tiền bối suy nghĩ trước sau, khiến cho Ánh Dữu cảm kích vô cùng. Tất cả mọi chuyện, Ánh Dữu sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiền bối."
Tống Đại Phu vội vàng đỡ nàng dậy, nói:
"Con ngoan lắm! Đã như vậy rồi, còn không nhanh tới kết bái với nghĩa huynh của con đi!"
Thôi Ánh Dữu nhanh nhẹn đứng dậy, quay đầu về phía Âu Dương Sóc, khom người nói:
"Tiểu muội Ánh Dữu, bái kiến đại ca. Đa tạ đại ca đã thành toàn chiếu cố cho tiểu muội, tiểu muội cảm kích vô cùng!"
Âu Dương Sóc vội vàng đáp lễ, nói:
"Tiểu muội không cần đa lễ như vậy. Có thể có được một muội muội như tiểu thư, thực sự là một chuyện may mắn đối với ta. Ta họ Âu Dương, Anh Dữu cứ gọi thẳng tên họ của ta là được."
"Âu Dương đại ca vẫn còn gọi ta là Ánh Dữu sao?? Đều là người một nhà mà vẫn còn gọi ta như vậy, hì hì..."
Sau khi cùng nhau làm lễ kết bái định ra danh phận huynh muội, Thôi Ánh Dữu cũng không có câu nệ giống như lúc trước nữa, mà khôi phục lại một tia bản tính của mình.
"Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Khởi Viết Vô Y cùng NPC Thôi Ánh Dữu kết bái huynh muội, kích động hệ thống kết bái của hệ thống, tặng phần thưởng danh vọng 200 điểm."
Âu Dương Sóc thấy vậy, tiện thể xem thuộc tính Thôi Ánh Hữu một chút.
【 Tên 】: Thôi Ánh Dữu ( Bạch Ngân Cấp )
【 Thân phận 】: Nghĩa muội lãnh chủ, thôn dân của thôn Sơn Hải.
【 Nghề nghiệp 】: Thương nhân
【 Trung thành 】: 85 chút
【 Sở trường 】: tính toán kỹ lưỡng ( tăng lên 1% lợi nhuận khi mua bán trong lãnh địa)
【 Bình phẩm】: Là con gái thương nhân thế gia Thôi gia. Tính tình dịu dàng, buôn bán có tình có nghĩa, không nhún nhường cánh mày râu.
Có lẽ, nàng là nhân tài cấp Bạch Ngân. Quả là một niềm vui ngoài ý muốn. Không hổ là hệ thống kết bái. Lúc đầu đã cho hẳn 85 điểm trung thành. Đây chẳng khác nào là cho hắn một người hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Âu Dương Sóc không chút nào do dự liền tháo túi tài nguyên từ bên hông ra, đem giao lại cho Dữu nhi, trịnh trọng nói:
"Dữu nhi, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi. Cho nên, huynh giao lại cho muội vật tư trong lãnh địa . Sau này, tất cả vật tư trong lãnh địa do muội điều hành và phân phối giúp huynh."
Dữu nhi trịnh trọng nhận lấy túi tài nguyên. Sau đó hỏi Âu Dương Sóc cách sử dụng túi tài nguyên. Sau khi hỏi xong, lúc này nàng mới chậm rãi nói:
"Đa tạ Âu Dương đại ca, Dữu nhi chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của đại ca."
Sau khi an bài xong xuôi cho Tống đại phu và Thôi Ánh Dữu, Âu Dương Sóc lúc này mới vẫy vẫy Nhị Oa Tử đang chơi đùa với con chó sói, nói:
"Nhị Oa Tử, lại đây!"
Tối hôm qua, Âu Dương Sóc bảo Triệu Hữu Cách làm cho con chó sói con một cái lồng bằng gỗ. Trong lồng gỗ có trải lên một đám cỏ khô. Nhị Oa Tử là một đứa nhỏ, thấy chó sói con đáng yêu, liền lén lút lại chơi đùa với nó.
Nghe thấy đại nhân gọi mình, theo phản xạ Nhị Oa Tử run bắn người lên. Biểu hiện này không khác gì biểu hiện hắn làm sai, bị địa chủ ngày trước hắn làm thêm gọi lại. Vì vậy, hắn hơi hốt hoảng một chút, run rẩy đi tới sợ bị trách phạt.
Âu Dương Sóc thấy hắn đã tới bên cạnh mình, liền xoa xoa đầu hắn, ấm áp nói:
"Không việc gì phải sợ. Nói cho ta biết, ngày trước người làm việc gì?"
Nhị Oa Tử cúi đầu, nói:
"Ngày trước, tôi giúp địa chủ chăn trâu."
"Chăn trâu?? Hiện tại thôn chúng ta không có trâu, nên ngươi không chăn trâu được. Hay thế này đi, bình thường, người cứ ở bên cạnh ta, tạm thời làm một người sai vặt cho ta. Nếu như rãnh rỗi, có thể tới chỗ Thôi tỷ tỷ học viết. Nghe rõ chưa?"
Nghe thấy không bị trách phạt, lại còn có cơ hội học chữ viết, Nhị Oa Tử hưng phất gật đầu, nói to:
"Dạ!"
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, đại nhân quả thật khác xa so với địa chủ lão gia.
Âu Dương Sóc nói tiếp:
"Giỏi! Cố gắng học tập, tương lai trở thành nhân tài hữu dụng cho lãnh địa. Ngoài ra, ta còn có một việc quan trọng muốn giao lại cho ngươi."
Hắn chỉ ngón tay về phía cái lồng chó ở ngoài sân, trước phủ, nói:
"Ngươi mới vừa rồi chơi đùa với chó sói con của ta rất vui. Nhưng có lẽ cũng chưa biết tên nó đúng không? Nó tên là Hắc Nha. Sau này hàng ngày người sẽ chăm sóc, chăm lo ăn uống cho nó. Ta giao việc như vậy, ngươi có làm được không?"
Nhị Oa Tử nghe thấy đại nhân bắt mình chăm lo cho Hắc Nha, lại càng cao hứng hơn nữa. Hắn lia lịa gật đầu, nói:
"Làm được!"
Âu Dương Sóc xoa xoa đầu hắn, nói:
"Tốt lắm! Ra ngoài chơi đi! Có việc ta sẽ gọi ngươi."
Sau khi an bài xong xuôi mọi người, lúc này Âu Dương Sóc mới đi tìm Sử Vạn Tuế. Hắn muốn hỏi chuyện ngày hôm qua Sử Vạn Tuế phát hiện ra sơn dương hoang dã. Hắn quyết định, sẽ đem những con Sơn Dương hoang dã này đem về lãnh địa nuôi nhốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận