Là một người đã có thâm niên trong nghề, năm nay đã bước vào tuổi sáu mươi, giáo sư Mẫn, thầy thuốc ưu tú cho phép mình được nhàn hạ đôi chút kể từ nay đến cuối đời. Rất nhiều bậc tỷ phú, túc nho, học giả lẫn trí thức bình dân tìm đến các thú chơi tao nhã đầy trưởng giả của mình như nuôi chim, trồng lan, nuôi chó cảnh, sưu tầm đồ cổ, sách cổ. Một khi những thú chơi này đã ở mức cao siêu, thì nó còn chứng tỏ mình hơn là một phần gia tài kếch sù của chủ. Chúng còn là thứ để tôn vinh, khẳng định tính chất đa tài của những ông chủ đầy óc mẫn cảm với cuộc đời vẫn khảng khái ung dung làm ngơ, nhưng bên trong đó ngồn ngộn suy tư. Thay vì duy trì một thú chơi, giáo sư Mẫn phát hiện ra một thú chơi khăm tuyệt đối lợi hại, chỉ đơn thuần nó cho phép ông hả giận, giảm stress đó là nuôi mấy chú chó phốc, rồi gán luôn cho những chú chó ấy cái tên của những kẻ mà ông căm thù. Mỗi ngày, ông lại lôi cổ chúng ra, buộc dây xích vào một cái cột và dùng chiếc que nhỏ quất lấy quất để. Tuy không chết được, nhưng ba chú chó quằn quại lên vì đau đớn, lồng lộn tìm cách trốn chạy, chẳng thể nào thoát khỏi cái dây xích quá chắc chắn đã giằng lấy cổ. Thôi thì cứ chạy quanh, ư ử, choe chóe kêu lên vì đau đớn. Việc vẽ tên của những nhân vật ông căm thù lên lưng từng chú chó cũng thể hiện giáo sư tiềm ẩn không chỉ tài năng y học mà trong cả khả năng sáng tạo. Ba chú chó, một tên Ca, một tên Bá, tên còn lại là Xuyễn. Mỗi cái vung tay lên quật, giáo sư Mẫn thường sít hàm răng lại với nhau, đay nghiến: “Chết chưa con, này Ca, này Bá, này Xuyễn. Chết chưa này. Nhục chưa này con!”. Giáo sư Mẫn đi Tây đi Tàu nhiều, với vốn hiểu biết của mình thừa nhận rằng ba con chó này không có tội tình gì. Chúng chỉ là những con vật quá ư hiền lành. Việc chúng bị cột và đánh quặn thân bục da là oan uổng và thiệt thòi. Nhưng suy nghĩ này không đủ lớn hơn việc chúng có thể là phương tiện để ông hả giận. Vì thế đành xin lỗi chúng, để chúng thay những tên khốn kiếp kia chịu tội. Ai bảo chúng sinh ra đã là kiếp chó. Kiếp sau hy vọng chúng sung sướng hơn, khỏi rơi vào tay ông.
Ý tưởng chỉ dùng chó phốc làm phương tiện trả thù, nằm trong cái suy nghĩ tính toán hơn thiệt xuất thần của giáo sư Mẫn. Ông cho rằng lũ chó phốc này bé nhỏ, hiền lành. Chúng sẽ ăn ít, thải phân ít nên bớt hôi thối. Vả lại việc nhốt vào một chiếc cũi sắt nhỏ sẽ dễ dàng hơn. Điều quan trọng bậc nhất là với một cơ thể gọn ghẽ bé nhỏ bằng bắp chân của chúng, giáo sư có thể dễ dàng đánh đập, hành hạ mà không lo bị chúng tấn công lại. Nhìn vào khuôn mặt lem luốc, ngơ ngác không hiểu vì sao mình bị chủ đánh đau như vậy của ba con chó, giáo sư Mẫn rung rinh cười đắc chí.
Ông lại vơi đi những uất hận mà kẻ thù của ông đã từng gây ra cho ông. Ngoài ra, ông đang chờ đợi tác phẩm khác của mình thể hiện trên mình những chú chó này. Ông đang tính làm sao cho thân hình lũ chó thể hiện được cái vẻ hèn hạ, đầy tính chất châm biếm nhất, có thể gây sốc, ngạt tim cho mấy tên Ca, Bá và Xuyễn. Sao cho khi nhìn thấy chó mang tên mình, với hình hài quái dị, chuyển tải phần nào vóc dáng của ông chủ có tên ghi trên bụng chúng, những kẻ kia sẽ sửng sốt kinh ngạc mà rụng rời chân tay. Có thể ông sẽ cạo trọc đầu của con mang tên Ca, kéo cho mắt con Bá trở nên xếch ngược, con Xuyễn khom lưng. Đương nhiên, trang phục của những con này cũng phải thể hiện được điệu bộ, tính cách hàng ngày của những tên kia. Có lẽ, ông phải mời một nhà thiết kế, hoặc ít nhất một thợ may có tài ở thành phố, để tạo trang phục cho ba chú chó. Ngày đó sẽ đến, khúc khải hoàn vang lên, bóng đen lui đi để nhật nguyệt ngự trị. Kẻ thù của ông sẽ bổ chửng cho mà xem. Lịch sử đồng thời ghi lại tên tuổi của một giáo sư có cách trả thù độc đáo nhất. Tuy nhiên, kế hoạch phải được thực hiện công phu một cách từ từ.
2
Đường quan lộ và học thuật thì chẳng ai dám nói giáo sư Mẫn là người không thành đạt. Trái lại điều đó, ở vương quốc “gia đình”, những tưởng sẽ răm rắp theo ý ông thì ngược lại, nó âm ỉ mục ruỗng. Giống như một vị vua mải chơi, ham hố dục vọng không tường tận việc làm của kẻ dưới, để mỗi người mỗi phách, tan tành đất nước. Vậy nhưng giáo sư lại không biết điều đó, ông ngây thơ tin những lời vợ con nói, lời con hứa suông và an tâm trên con đường của riêng mình. Rồi một ngày ông nhận ra sự khốc liệt của cái vương quốc riêng tư mình đang cai quản. Ngày ông nhận ra thì đã quá muộn.
Để tiếp tục câu chuyện này, xin quý vị hãy hiểu cho sơ sơ vài nét về gia đình giáo sư, một gia đình được quây bao bởi ngôi biệt thự sặc sỡ đầy kiểu cách phương Tây, rất hài hòa vì nghệ thuật phối màu và bố trí cây cảnh hợp lý.
Hẳn là nhiều người sẽ thần thánh hóa ngôi nhà này nếu chỉ nhìn vào mức độ giàu có, trình độ học vấn của mỗi cá nhân. Đất nước này có bao nhiêu phần trăm dân số sống trưởng giả được như vậy. Tất cả những khao khát giàu có vươn tới như vậy đều là ngộ nhận. Đó không phải là một gia đình mẫu mực mà người ta có thể mỗi năm nhận được một tờ chứng nhận gia đình văn hóa. Vợ giáo sư Mẫn là phó giáo sư công tác ở một Viện có tiếng tăm, và chắc chắn không phục gì ông cả. Trong con mắt của bà, ông chỉ là một người gàn dở và đầy khiếm khuyết, cũng giống như một con chuột vậy. Một con chuột đôi khi biết cúi đầu. Người ta nói thông cảm cho đàn ông nhất là người vợ, dùng lời cay nghiệt với đàn ông nhất cũng là người vợ. Trong bóng tối, ta không thể nhận ra đôi tất nếu nó không bốc mùi. Bà và ông thường có những tranh luận khốc liệt về những tư tưởng, đường lối của phong trào “văn hóa mới” và mở cửa thông thương. Không ai chịu ai, cho nên ngôi nhà đôi khi được ông tặng cho một danh từ cay nghiệt chẳng chút học thuật: Địa ngục. Mỗi lần bước chân ra khỏi ôtô, ông đều lẩm bẩm là đã về đến địa ngục. Từ ngày ông bà sinh xong đứa con thứ năm thì chẳng hiểu sao ông bị yếu sinh lý, từ đó bất lực, hằng đêm thầm trách Thượng đế đã cất khả năng thiêng liêng đó đi quá sớm. Bà Mẫn chắc chắn không ham gì nằm cạnh ông chồng không còn mấy khả năng. Ông Mẫn vẫn lặng lẽ tìm thuốc chữa, nhưng chưa gặp.
Tài sản của ông bà là bốn người con hai trai hai gái. Con cả ông tên Quân hiện ở Hà Nội, công tác trong một công ty lớn. Con thứ hai lang bạt nay đây mai đó ở nước ngoài, giờ phút này chẳng biết sống chết ra sao. Cậu còn ít tuổi nhưng tư tưởng thoáng đãng lại rất đỗi hào phóng với bạn bè, sớm muốn “tắm biển nước ngoài” chứ chẳng chịu “ta về ta tắm ao ta dù trong dù đục”. Hết cấp III cậu đã hỗn láo bất trị, phỉ nhổ vào học vấn của cha và công lao dưỡng dục bấy lâu. Kể từ khi ông lỡ tay tạt cậu một cái vào má thì đã chẳng còn tình cha con gì nữa. Cậu tuyên bố cắt đứt. Sợi dây đó không ai có khả năng nối lại. Hai cô con gái được hưởng nhung lụa từ bé, học xong đại học lấy chồng, chỉ lo bòn rút của cải. Hai cô tiểu thư nửa mùa cũng sở hữu cho riêng mình một anh chồng ham thích ăn chơi chẳng thích làm. Cuộc sống cứ dằng dịt con nhện chăng tơ. Ông Mẫn chỉ còn hy vọng vào Quân, cậu con cả có học thức nhất, đang qua thạc sĩ tiến tới tiến sĩ, cũng khệnh khạng bất phục tài ông. Ân hận thì quá muộn rồi. Ông là một ông vua không đủ tài cai quản vương quốc của mình. Người nghe lời ông nhất lại là bà An giúp việc. Kể từ khi ông không thể dứt khoát “lên cò” thì vợ ông đã cố tình chăng cho lịch làm việc của mình kín mít. Những quan hệ, tiệc tùng cuốn bà đi. Ông mặc, coi bà như một cơn gió. Riêng ông, ngấm ngầm một âm mưu khác. Đời vẫn ý nhị gọi là ông ăn chả bà ăn nem, rất xa xôi bóng gió. Nhưng mà đau. Một giáo sư, giám đốc bệnh viện X bị cắm sừng, nỗi đau sẽ tỉ lệ thuận với chức vụ ông đảm trách.
3
Ý tưởng dùng ba chú chó phốc giải tỏa cơn giận xuất hiện khi giáo sư Mẫn tụt chức giám đốc bệnh viện X - cái bệnh viện khiêm tốn mang tên một ngành, hoạt động trì trệ ròng rã nhiều năm. Giáo sư Ca hiện đang đảm trách cương vị này. Giáo sư Mẫn trở thành trưởng khoa Phẫu thuật. Công việc rất mất thời gian và tâm huyết nhưng nếu biết bố trí nhân lực thì vẫn nhàn nhã như ai. Trước đó, ông từng tự hào là một lãnh đạo mẫu mực với vẻ đắc ý rất tự nhiên. Người ngoài hết mực tôn vinh ông với thái độ khinh bỉ nhiều hơn kính trọng. Cũng do xu thế cả, thời buổi nghệ thuật uốn lưỡi luồn cúi được tôn vinh hơn bất cứ thủ pháp thể hiện tình cảm nào khác. Họ thản nhiên tin rằng giáo sư Mẫn biết cấp dưới hiểu rất rõ những việc làm đen tối của ông, nhưng được bôi che bởi một nghệ thuật sắp đặt hết sức tinh vi. Hình ảnh của giáo sư với bộ đầu tương đối khiếm tốn tóc, hào phóng phần trán nhẵn, dáng đi chúi chúi về phía trước và đôi khi cố ý tỏ ra nghiêm trang được đám bác sĩ giải phẫu cấp dưới vẽ bằng bút chì, đặt ở góc tủ nhà để mỗi khi căm hận thì lấy bút gạch cho một nhát. Khao khát xóa xổ quản lý tắc trách là năng lực tiềm tàng của cấp dưới. Thiên cơ không thể tiết lộ. Họ phải đợi chờ hoa tre trổ mùa.
Tóm lại, Hoàng Bá Mẫn, trang trọng gọi Hoàng giáo sư, là một hình ảnh có nhiều mặt tương phản. Đôi khi ông ấp ủ khát vọng lớn lao là “làm sạch” bộ máy tổ chức và toàn thể cơ quan. Nếu viết hồi ký thì chi tiết này không thể thiếu, để miêu tả một con người tài năng xuất chúng ở nhiều lĩnh vực. Dịp ông xuống tay đã đến. Nó như một ngày hội ở bệnh viện, khiến mọi người mệt bở hơi tai vì chạy đôn đáo. Bệnh nhân ít nên cán bộ thừa mứa thời gian để đảm bảo “từ trên xuống dưới đều sạch”. Từ giám đốc đến lao công đều phải đi về đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề. Với bệnh nhân thì hết mực tận tụy. Tư tưởng lương y như từ mẫu nên triệt để nêu gương. Sự việc được xem là rất cải lương này thản nhiên diễn ra. Ông Mẫn tự tin rằng ông ra tay lần này là hiệu quả. Từ phó giám đốc trở xuống hưởng ứng răm rắp. Bệnh viện lấy lại được lòng tin và người bệnh sẽ đổ về để chữa trị. Ai vi phạm những nội quy đã đề ra sẽ bị đuổi việc. Trong vòng một tháng đầu đã có một bác sĩ nam mới nhận công tác và một y tá bị đuổi việc. Vui vì điều đó, ống cười sằng sặc, phụt cả nước bọt, rồi dõng dạc hô hào: “Mọi người thấy rồi đó. Vì sự phấn đấu của bệnh viện, tất cả hãy hợp tác với tôi!”. Hai kẻ ra đi làm gương răn đe kẻ khác. Giáo sư không biết trong mạch ngầm của số nhân sự trong bệnh viện đang âm ỉ tư tưởng phản kháng. Mười năm trước, tiến sĩ Xuyễn và Bá được giao làm chức phó giám đốc bệnh viện X., giờ hai ông này vẫn đang hãnh diện vì bao năm cái ghế của mình không bị lung lay, chỉ có ông Mẫn là đã “xuống ngựa”, nói rằng: “Ông Mẫn chẳng bao giờ đủ tài để quản lý nổi cấp dưới. Là người biết một mà không biết hai. Điều trì trệ nhất là ông ta cứ nghĩ ông ta giỏi nhất”. Và quan trọng hơn, là hai ông phó đều phản đối, ra sức phá phách, cản trở công việc của ông trưởng, làm sao bệnh viện hoạt động tốt. Thay vì có thể cải cách, làm sạch đội ngũ cán bộ công nhân viên trong cơ quan, thì ông Mẫn tạo nên những xung đột bè cánh kịch liệt. Người theo ông, kẻ nghe hai ông phó. Đôi bên thanh trừng nhau, phá hoại nhau.
Ai đó đã tìm cách để cho cuộc kiểm tra của cấp trên đối với bệnh viện X. đến một cách bất ngờ. Những sai trái của ông Mẫn bị bóc tách. Ngay tức khắc, ông bị cách chức, đưa xuống làm trưởng khoa phẫu thuật. Nếu không vì chút ít công sức trước đây, ông có nguy cơ bị đuổi hẳn. Lên thay là giáo sư Ca ở nơi khác về. Chiếc ghế của Bá và Xuyễn vẫn chắc như đinh đóng cột. Ông Mẫn hiểu rằng mình bị “hạ bệ” là do bọn họ. Từ đó, ngay cả trong công việc hằng ngày, giáo sư Mẫn thường phải chịu đau đầu vì mấy người kia “giật dây”. Những mối quan hệ của ông không giúp được ông. Mối quan hệ của vợ ông cũng không nhằm nhò gì. Tất cả bị cuốn như một cơn bão lớn. Giáo sư Mẫn bị rất nhiều khuôn mặt quay đi, đã bị choáng váng, đôi lúc còn bị nghẹn nơi tim. Người tính không bằng trời. Các cụ xưa nói “còn rượu còn tiền còn đệ tử. Hết cơm hết rượu hết ông tôi” (1). Ông thầm oán cho những kẻ đó sẽ rụng như... ông. Căm thù quá đỗi, uất nghẹn quá đỗi. Niềm uất hận đó dâng lên, thành sự sáng tạo cách trả thù có một không hai: ba chú chó phốc mang tên ba người.
-----
(1) Thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm.
“Ta sẽ ám cho các ngươi phải sống khổ sống sở. Cứ đợi đấy. Ba con chó, ba các ngươi sẽ phải bò dưới háng ta”. Đây là một câu nói diễn ra ở thư phòng của ông Mẫn và nó được nhắc đi nhắc lại trong giấc ngủ của ông. Lời này chỉ mỗi bà giúp việc nghe được.
Vợ ông chắc chắn dè bỉu việc làm này của ông đối với ba con chó. Nó quá hão huyền. Ông sẽ mất hết tâm lực và chẳng bao giờ được thanh thản. Bà chẳng dại gì khuyên can cho mệt. Thành ra, mỗi khi ông lôi ba con chó ra quật thì bà tức tối bỏ đi. Cậu con trai và hai cô con gái chẳng can ngăn cũng chẳng ủng hộ. Họ lấy việc làm của ông làm trò đùa để đưa ra cợt nhả. “Chúng mày chẳng hiểu gì cả. Thôi, cứ mặc tao. Lũ chúng mày cút đi!”. Mỗi khi bị cười cợt, ông Mẫn lại cảm thấy cô đơn vô cùng, làm bùng phát cơn tức giận om sòm. Sau khi bị quát, lũ con bỏ ra ngoài. Còn ông hành hạ ba con chó.
Đúng như đã nói, ông Mẫn không còn đủ sức để giữ được bà vợ. Một ngày, ông đau đớn chứng kiến cảnh vợ đưa giai về nhà, còn làm chuyện bậy bạ. Khốn nạn, kẻ cưa sừng làm nghé. Ông cầm dao đuổi hai người nhưng chẳng chém nổi một ai, còn suýt ngã vì vấp, bước chân loạng choạng. Chẳng may hôm đó vợ ông cùng tên trẻ kia đi Đồ Sơn, gặp tai nạn giữa đường, chết tắp lự. Giáo sư không đau buồn mà trong lòng âm ỉ một nỗi phấn khích. Loại đàn bà trơ tráo này chết đi không đáng tiếc, ông nghĩ, đời ta sẽ thêm phần thanh thản. Quả đúng thế thật, sau khi vợ mất, không đêm nào ông nằm mơ thấy vợ nằm bên cạnh kẻ khác nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận