4
Hai cô con gái đi lấy chồng, cậu con trai cả tên Quân lấy vợ ở riêng, con trai thứ hai ở nước ngoài vẫn không chút tin tức. Ngôi nhà chỉ còn mình giáo sư, bà giúp việc và ba con chó. Thi thoảng, hai cô con gái lại về tìm cách bòn rút của bố, cậu con trai cả cũng muốn nhân cơ hội tâm trạng của ông già không ổn định, bòn thêm ít nữa. Vào một ngày không hiểu làm sao phiền muộn ập đến túi bụi làm vậy, mấy cô y tá dưới quyền gọi điện í ới bảo ông phải đến ngay, có bệnh nhân cần mổ gấp. Ông lao xe máy đến. Lão già nhà quê mắc bệnh dạ dày. Giáo sư Mẫn bắt tay ngay vào việc, tâm trạng ông đã ngùn ngụt chán nản nên dáng vẻ uể oải, càng thấy hậm hực bực dọc khi đám bác sĩ phụ và y tá lóng ngóng trong các thao tác cơ bản là chuẩn bị dao kéo bông băng. Bệnh nhân ra nhiều máu nên phải tiếp thêm lượng lớn. Đó là một ca tồi tệ nhất của ông. Trên đường đi về nhà, đầu óc ông mông lung trôi theo một dòng hồi tưởng, đến nỗi va quệt ngã xoài, chân tay trầy xước, xương hông đau nhức phải xoa thuốc, định ngày mai sẽ chụp thử xem sao. Nằm trên xa lông nghe nhạc Tây và thưởng thức rượu Tây, chẳng để ý đến bên ngoài, khi ông xốc lại áo quần, vươn vai và kềnh càng vung tay bước đến lồng chó, định lôi chúng ra quật thì phát hiện ra một con phốc đang cong đuôi chạy bên ngoài, ông đuổi bắt vào, nó chạy ra đường, lao vào bánh ôtô, nát bét. Là con tên Ca mới ác. Giáo sư nói với cái xác: “Định trốn hả, ngươi sẽ không thoát được. Đó, lĩnh lấy cái chết”. Ngay trưa hôm sau ông phóng xe ga đi mua một con có hình dáng y như con trước. Cả ba đều đã được ông nhờ người thiết kế cho những bộ quần áo cực mốt. Chính tay ông dùng kéo cắt trụi lông đầu, sao cho độ hói của con đó giống với người ông đang ám chỉ. Các ngươi cứ việc tận hưởng nỗi nhục này. Thấy chưa, ta đã bảo mà, đồ vong ân bội nghĩa. Ông nói với cả ba con. Ông còn dùng chân đá ngang người chúng. Nỗi ân hận đã được phóng đại hóa trong ông từ rất lâu rồi, đó là không nhận ra chân tướng của kẻ dưới trướng mình. Chính Bá và Xuyễn là hai cấp dưới được ông nâng đỡ, coi như huynh đệ. Sự phản bội của lòng người cay nghiệt hơn bất kỳ một sự tàn phá nào của thiên nhiên. Những năm tháng cuối đời, ông sẽ ghi nhớ bài học này.
Người ông Mẫn nổi lên rất nhiều mụn nhọt mà trước đây ông chưa từng mắc phải. Những mụn nhọt cứ lớn dần lên, không thuốc nào chữa nổi. Có một chiếc mụn ở cánh tay đã lở loét, ảnh hưởng đến dây thần kinh làm cho cánh tay trái cứng đơ không cử động nổi. Những ngày sau đó, ông quyết định dùng dao tự khoét, cạo, nạo vét vết lở loét. Tiếng dao tiếp với xương xoèn xoẹt, như đồ tể cạo cái chân lợn. Máu và mủ phun ra. Ông hoảng hốt hét lên, nhổm dậy, chiếc roi quất lấy quất để vào không khí. Mồ hôi giáo sư đầm đìa. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Chiếc roi mà hồi tối ông dùng quật chó vẫn cầm trong tay. Ông thắc mắc sao ông lại cầm nó. Hồi tưởng lại, ông khẳng định rằng mình đã quật chó, mệt quá rồi lăn ra ngủ, chiếc roi vẫn trong tay.
Giấc mơ này còn trở đi trở lại nhiều đêm, khủng bố tinh thần thân chủ. Ông không biết nó là điềm gì, nhưng rất quái gở. Cũng từ đó về sau, chỉ cần nghe thấy tiếng chó ăng ẳng là ông có cảm giác muốn cầm roi quất mạnh. Đôi khi, ngồi trong phòng bệnh viện, ông cũng ngứa ngáy chân tay, cầm bút quất quất vào không khí. Thực sự, không hiểu sao ông có cảm giác bắt buộc phải làm như vậy. Cánh tay dường như không chịu nghe bộ óc điều khiển mà cứ một mực theo ý riêng của nó, là lúc nào cũng ở tư thế vung roi.
Có người xì xào nói xấu, tin này đến tai, ông uất lắm. Ở cái tuổi này có lẽ về là hơn. Ông nghĩ vậy, lẽ ra ông phải về vườn từ lâu. Ở lại viện chỉ chuốc thêm nỗi nhục. Là một giáo sư từng làm lãnh đạo, hẳn ông còn cơ hội cống hiến đến cuối đời, đằng này chẳng còn mặt mũi nào, nên ông xin rút.
Cái sự rút lui của ông được nhiều người ủng hộ, nhưng cả ba người ông đang căm hận vờ vịt ném vài lời lấy lòng: “Bác ở lại, thiếu bác, chúng em thật sự rất khó xử...”. Mấy cô gái ngày trước được ông cưng chiều, chỉ một cô quyến luyến, rớt vài giọt nước mắt ngày chia tay. Tiền bạc chẳng cần gì, giờ chỉ một mình, sẽ sống thoải mái với gia tài đang có. Giáo sư Mẫn lại giở giói làm thơ. Ngày trước ông học văn không đến nỗi nào, cũng rất có khả năng sáng tạo. Nếu không quá đam mê sự nghiệp thăng tiến, hẳn là ông đã thành nhà thơ từ lâu. Chưa thành thì giờ thành. Quan điểm của ông mở ra thông thoáng cho mình. Gừng càng già càng cay. Gà trống cuối đời còn có tiếng gáy hào sảng.
Ông tự cho mình cái thú vui nhàn hạ: làm thơ và đánh chó. Lại nữa, làm thơ không yêu rất khó động bút. Có tình thơ chảy mới dài. Thực sự ông đã kém khả năng đó từ lâu, nhưng nhìn thì mắt thích mắt. Cho nên, không khó khăn gì ông tìm cho mình một đối tượng. Có đối tượng rồi, ông muốn nhanh chóng tìm ra thuốc giúp mình hồi phục khả năng, điều mà bao năm qua đau đáu tinh thần ông. Quân, con trai cả ông có thằng con tám tuổi múp míp béo và tính tình hay hơn tính thằng bố nó. Nhiều lần ông nói với Quân như vậy. Thằng nhỏ cũng thích vào chơi với ông. Dạo nhàn hạ này, ông muốn nó đến thường xuyên. Ông còn gạ vợ chồng Quân để nó ở với ông. Việc đưa đón học hành sẽ có bà giúp việc lo. Quân không chịu. Đành vậy. “Ta sẽ nói chuyện với nó vào những lúc nó đến vậy. Hoặc là ngày chủ nhật, cứ bảo bà giúp việc đón nó đến”. Tiếng nói của trẻ bao giờ cũng ngây ngô và buồn cười. Cái ngây ngô đầy bản năng con trẻ. Nhưng nếu vào lĩnh vực mà chúng rành, thì chúng trở nên khôn ranh vô cùng. Thằng nhỏ chỉ năm tuổi, nhưng ông Mẫn đã bơm vào đầu nó những bất bình và rối rắm suy nghĩ của ông. Giả dụ ông quật vào chó và nói: “Đứa nào là kẻ thù ông, ông sẽ quật cho thế này!”. Thằng bé hỏi “Ba con chó này là kẻ thù ông à? Nó làm gì mà ông đánh thế?”. Tên thằng bé là Bin. Lúc khác ông nói: “Bin à, ông muốn cháu sau này lớn lên thành đạt, hơn cả bố cháu. Khi làm lãnh đạo, tuyệt đối không được nhẹ dạ trăm phần trăm tin cấp dưới”. Bin hỏi: “Thế là gì hả ông?”. Giáo sư bảo: “Là dù bất kể kẻ nào kêu gào, van xin, cháu cũng phải thật bình tĩnh. Phải ăn no bụng trước đã. Nhớ chưa...”. Ông không cần biết thằng nhóc có nhớ được những mưu chước ông vừa nói không, chỉ thấy nó nhe răng cười, ông cũng cười. Ba con chó bên ngoài ăng ẳng kêu, ông Mẫn lại vung vung tay. Thằng Bin hỏi “Ông làm gì đấy?”. Ông lắc đầu.
5
Thơ đã in được thành tập, trong đó số lượng từ “chó” xuất hiện trên mặt giấy hơi bị nhiều. Giáo sư Mẫn nhận lời mời của Đài Truyền hình, muốn ghi hình về một giáo sư nghỉ hưu làm thơ. Họ tin tưởng vào một ông già xuất thần trở thành hiện tượng trong mấy triệu người làm thơ. Ông Mẫn lấy cái uy của người cha ra hô hào các con: “Gia đình mình phải có mặt đầy đủ trước khi bên truyền hình đến. Họ sẽ ghi hình đầy đủ”. Ông tưởng lệnh của ông ban ra sẽ được mọi người răm rắp tuân theo như ở bệnh viện hồi ông còn đương chức. Ngờ nghệch quá. Quân nghĩ “Mình không phải một trong số những con vẹt đó”. Lời nói của ông bố chỉ có hiệu lực tuyệt đối, khi mà ông có khả năng tuyệt đối chu cấp cho mọi nhu cầu của các con. Chí ít thì Quân vẫn đang sở hữu một căn nhà do bố cho, dù với anh nó còn đơn giản. Chẳng cớ gì anh lý do không thể. Đến thì đến nhưng chân tay bải hoải, lòng dạ không phục. Một buổi ghi hình về giáo sư, bác sĩ, nay vừa mới cho in tập thơ đầy đặn một trăm năm mươi trang do ông đầu tư gần năm mươi triệu đã ra mắt độc giả. Truyền hình sẽ xoáy sâu vào thái độ làm việc không mệt mỏi của nhà văn hóa, cộng thêm tài năng sáng tạo nghệ thuật. Ông Mẫn thực bụng muốn dùng thơ và truyền hình làm vũ khí để hả cơn giận.
Tuy chẳng tự ca ngợi mình tử tế, nhưng Quân thấy mình có học hẳn hoi, thừa biết những việc làm của bố mình có sự khái quát thế nào đối với sự nghiệp quan trường của ông. Ông luôn dạy con cái sống giản dị. Lời dạy của ông hằng ngày xác suất từ “giản dị” hơi bị nhiều. Đối với ông, cái danh chỉ là thứ phù du. Thế ông thích lên truyền hình làm cái gì? Truyền hình chẳng phải là thứ sẽ phóng to những việc làm bé nhỏ của ông lên tầm vĩ đại sao? Cánh nhà báo đến viết bài, ông từng sai người lót tay để “các cô cậu uống nước”. Trên mặt báo bao giờ cũng có hình ảnh của cái đầu hói, mà ông ý nhị vén mớ tóc lòa xòa để che bớt đi. Cặp kính lão dày cộp. Cà vạt là phẳng. Trên khuôn mặt còn trang điểm một nụ cười rất đỗi thánh thiện và phúc hậu. Trong các phương tiện truyền thông: nghe, nhìn, đọc, thì ông thích truyền hình hơn cả. Báo chí cũng tiện nhưng chỉ có lời và ảnh. Truyền hình đắc hiệu hơn, khán giả còn có thể thấy những cử chỉ của ông, nghe thấy ông nói, mới toát lên được cái phong thái của một giáo sư mẫu mực. Đã nghĩ được như thế thì hẳn là ông quá sâu sắc trong ứng xử với đời. Vậy bằng giá nào anh cũng phải có mặt trong buổi ghi hình. Con cái nhà thơ không thể thiếu vắng, sự có mặt của chúng sẽ khiến cho những cảnh quay sinh động hơn. Vợ ông, người đã đẻ ra mấy anh em Quân không còn. Ông kịp trang trí cho mình một người vợ lẽ chưa chính thức, vì chưa đăng ký. Ông bảo có lẽ chẳng cần đăng ký làm gì, cứ về sống, đem hạnh phúc đến cho nhau là ổn, đỡ rườm rà. Cô tên Thanh Thanh, kém Quân sáu tuổi, cũng là nhân vật không thể thiếu.
Chẳng đi thì sợ ông trách phạt, mà đi thì chỉ hút bụi với khói. Quân là người ít thích di chuyển. Nó không đơn giản chỉ là đi đường, hít bụi khói mà còn phải giáp mặt một ông bố trí thức muốn uốn nắn con cái bằng cái giả tạo đến điêu luyện của mình. Sẽ lại chứng kiến ông bố kính cẩn ký tặng thơ, để chẳng bao lâu, người được tặng sẽ lại tiễn chúng vào một xó nào đó, để chuyển cho đồng nát, rồi lăn lóc ở hiệu sách cũ, hoặc nhảy vào lò tái chế.
Đến được cơ quan cũ của bố thì mọi cảnh quay đã xong. Nhà thơ - giáo sư nhìn con trai, uất ức dâng lên tận cổ, nhưng ông vẫn phải ngơ đi để cười với truyền hình. Cô Thanh Thanh người tình của ông vẫn duyên dáng trong bộ cánh mới mà cô nói cho vợ Quân rằng: “Anh Mẫn sắm cho đấy, có gần chục triệu”.
Xe riêng đưa gia đình về nhà. Quân đi xe máy về trước. Đoạn đường này không quá đông nên anh có thể thỏa phanh phóng. Ông cụ vừa vào nhà đã hỏi. “Anh Quân bận đi làm à?”. Quân giật thót: “Không, con xin lỗi bố, bị kẹt xe bố ạ”. “Tôi đã dặn là đừng làm lỡ việc. Anh bằng ngần ấy không biết tính toán làm sao cho đủ giờ”. Mấy anh làm phim phải nhập cuộc mới khiến tính nóng của ông cụ thôi bùng lên. Cảnh quay ở nhà rọi vào những sinh hoạt và giờ giấc làm việc của ông Mẫn, nên khuôn mặt ông rất đỗi phải nhất nhất vừa thanh thản vừa nghiêm nghị, phải thật thoải mái mới thấy tầm vóc ông không bị cứng trên màn ảnh. Truyền hình khen giọng ông hay, dễ ăn nhập với đạo diễn. Đúng quá, đâu phải chỉ vài lần ông đứng trước ống quay thế này. Khuôn mặt ông dãn ra, rói tươi. Nhà thơ rất thích ôm cô Thanh Thanh ngồi trước máy quay, cô gái mà ông trân trọng tôn là “con chim nhỏ”. Điều này khiến không chỉ con cái mà nhà phim cũng phản cảm. Họ chỉ thốt lên những tiếng cười. Ông Mẫn thường sâu sắc, nhưng chỉ chuyện tình cảm thì nông nổi quá chừng. Cánh quay phim nghỉ tay uống mấy bia lon. Ông cụ ghé vào tai Quân mà trách: “Tao thấy mày là thằng bất hiếu, chẳng ủng hộ cho những sở thích cao thượng của tao. Mày chần chừ nên mới muộn, nhưng chẳng sao cả. Không có mày thì hình ảnh của tao vẫn lên tivi”. Quân nín nhịn, chỉ nhếch mép cười, cái nhếch mép đầy coi thường và bí hiểm. Anh đi ra chỗ thùng bia lon. Cô Thanh Thanh duyên dáng ngồi cạnh ông Mẫn đúng lúc này lại bị cái bụng giở chứng. Cô xin phép vào nhà vệ sinh hai phút. Năm phút sau cô đi ra, khuôn mặt vẫn nhăn nhó, rồi cơn đau bụng dữ dội đổ dồn. Ông Mẫn xót đứt từng khúc ruột. Cả nhà cuống quýt lên. Riêng khuôn mặt đang đầy đặn thần sắc và học thức của ông chuyển sang tai tái. Dừng quay lại. Ông hét: “Đưa cô ấy đi bệnh viện thôi!”. Tất nhiên, ông không thể tự mình đưa đi, cũng không thể nhờ cánh nhà đài. Lúc này, chỉ mình Quân là có thể đưa đi được. Ông Mẫn nghĩ mình cần phải hoàn thành buổi quay phim, không thể dừng giữa chừng. Ông lại ra lệnh cho con trai, với thái độ như cầu khẩn. Vì đàn bà, sao ông có thể trở nên yếu đuối đến thế.
Đặt Thanh Thanh ngồi sau xe Quân rồi, ông không quên nói đưa cô ấy đi cẩn thận, quay xong sẽ vào viện luôn. Hưởng ứng cho lời ông, chiếc xe xả ra chút ít khói đen. Thanh Thanh rướn lên ôm lấy người Quân cho chắc. Cái nhếch mép cười lúc nãy được Quân hồi tưởng lại bằng một vài ý nghĩ sau đây: “Ngoài việc quảng bá cuốn thơ, ông già còn muốn quảng bá cho cái tác phẩm tồi tệ của mình là cô Thanh Thanh ngồi sau đây. Cô ấy còn ít hơn ta sáu tuổi. Bố tồi lắm!”.
Ra ngoài phố lớn, Thanh Thanh cười khanh khách, ôm Quân chặt hơn. Quân khó hiểu hỏi em khỏi nhanh thế? Thanh Thanh cười sặc: “Em chả đau đâu. Giả vờ chút xíu thôi. Chẳng qua em muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt đó. Ông già anh chỉ thích danh hão thôi. Cả tháng nay ông ấy chả đụng chạm vào em, không hồi phục được. Em chỉ thích ở bên anh thôi. Này, nhưng em báo cho anh một tin, em có mang rồi đấy”. Quân hỏi: “Với ông già à?”. “Không, của anh đấy, nên bỏ hay để?”. Quân chỉ bảo cứ để rồi tính. Lát sau, anh cảm giác ông già mình đáng thương quá. Dù có lúc nói chuyện với anh ông mất ngọt mất nhạt. Như vừa rồi, anh chỉ nhếch mép. Nói nhiều không phải là bản chất của người có học như anh. Cái nhếch mép chứa đựng nhiều ẩn ý sâu xa. Quân hơi nghiêng đầu bảo Thanh Thanh: “Cũng chịu em đấy. Một người nhiều kinh nghiệm như bố anh em cũng lừa được”. “Anh quên à? Yếu đuối trước phụ nữ còn là bản chất của mấy lão già. Thôi, anh đưa em vào nhà nghỉ đi, em nhớ lắm rồi. Sau đó mình nói chuyện tiếp. Em chỉ cần tiền của ông ấy thôi”. Quân đồng ý, phóng ra ngoại thành...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận