6
In xong tập thơ, giáo sư Mẫn ăm ắp cảm xúc sáng tác. Mỗi ngày ông viết một bài, có ngày hai. Nhưng đọc lại, ông thấy xót xa vì thơ ông vẫn thiếu điều gì đó. Ông ao ước viết ra những vần thơ siêu thoát, chuyển tải được ý đồ tư tưởng thâm hậu, bác học. Kỳ thực khó khăn không lối thoát. Thơ ông vẫn rơi vào lối mòn, tăm tối. Có thời gian rỗi, ông chăm đi đền chùa cầu khấn. Chú em ngày xưa lái xe cho ông, giờ thi thoảng ông gọi cậu ta đến. Ông vẫn có xe riêng. Cầu cho mình viết hay hơn, khỏe mạnh hơn, và có khả năng hồi xuân chút ít. Nói chung ham muốn của ông còn nhiều, mà ham muốn nào cũng khó thực hiện. Một mực ông vẫn thích hành hạ ba con chó mỗi ngày. Ông không thể dừng, ngứa chân ngứa tay làm sao nếu mỗi ngày không lôi chó ra và quật vào chúng. Ngẫm nghĩ lại, đọc thơ có thể làm trong trẻo tâm hồn. Người làm thơ cũng có thể gột rửa được phần nào tâm hồn. Giáo sư Mẫn mỗi ngày lại thấy tầm quan trọng của thơ đối với đời sống ông.
Giấc mơ bị toàn thân lở loét và chính tay ông phải tự cắt bỏ phần thịt thối rữa của mình trở đi trở lại. Ông không muốn nó xuất hiện, nhưng nó vẫn xuất hiện. Đồng hành với nó là giấc mơ ông thấy mình đạo mạo quát tháo nhân viên dưới quyền, để khi tỉnh lại, thấy trơ vơ trống vắng. Thế rồi căn bệnh quái ác gớm ghiếc đó đến thật. Không hiểu nổi cơ thể nữa. Đôi khi cơ thể con người vẫn xuất hiện những căn bệnh lạ khó hiểu mà chẳng bao giờ có nguyên nhân. Bệnh lở loét toàn thân của giáo sư cũng không có nguyên nhân. Những vết lở loét đồng hành đổ bộ lên thân thể đang mệt mỏi của ông, khiến toàn thân bốc mùi hôi thối và ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác ngàn vạn con giòi đang nhung nhúc trong đó và đang hút máu. Cả đời ông đã cứu cho bao nhiêu người, đuổi khỏi cơ thể họ biết bao bệnh tật nặng nhẹ, giành giật khỏi miệng tử thần không ít mạng sống. Thế mà lúc này, chính bản thân ông lại bế tắc, run sợ trước bệnh tật của mình. Ông từ bình thản đến hoảng hốt trước nó. Nhưng ông là người có kinh nghiệm, và tin rằng bệnh chữa được, cho nên ông tự mua thuốc và chữa lấy cho mình. “Không nên để thằng khác chữa trị, chúng lại dùng thuốc rởm thì nguy. Với lại chẳng nên để chúng biết mình bị bệnh này. Chúng thấy cơ thể mình, sẽ hốt hoảng”. Giáo sư cần mẫn chữa trị bằng bàn tay ông, những thao tác của ông, không muốn bất kỳ ai động vào cơ thể mình. Quân, con trai ông bảo: “Bố nên đến bệnh viện lớn mà chữa”. Hai cô con gái cũng đồng ý như vậy. Ông bảo: “Chúng mày sẽ thấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Gian nan này tất nhiên giáo sư không thể thiếu người tình bên cạnh. Cô nàng chăm sóc ông bằng cả đôi tay và ánh mắt, với những lời dịu ngọt. Nhưng có điều ông nhận ra cô nhắc đến Quân hơi nhiều. Tối hôm đó, Quân đến thăm ông, khi ông trở dậy sau ít giờ chợp mắt thì bắt gặp Quân và người tình Thanh Thanh hôn nhau dưới nhà bếp. Sự thể khiến ông uất ức ngã khuỵu. Đàn đã đứt dây. Trống vỡ mặt. Tim ông Mẫn như có bàn tay thép bóp nghẹt. Ông xô đến cầm con dao, vung lên chém Quân, nhưng anh tránh được, chạy biến. Người tình Thanh Thanh chạy mất dép. Đồ chó. Ông cất lời chửi đổng. Đúng là nuôi ong tay áo. Đồ chó. Tất cả các người đều đáng bị hành hạ như lũ chó....
Sau đêm đau đớn mê man, ông Mẫn tỉnh dậy, thấy mình có thêm dũng khí. Ông quyết định dùng dao cắt bỏ phần da thịt thối của mình, như chính giấc mơ ông gặp. Đau cũng phải chịu, kẻ khác sẽ không biết ta bệnh. Khi khỏi rồi, ta sẽ cho thằng con bất hiếu biết tay, đứa con gái khốn kiếp đó biết tay. Ý nghĩ đó như liều thuốc an thần cho ông. Không giống như trong mơ, vết lở loét lớn nhất của ông Mẫn là ở bắp chân. Ông sẽ dùng ít thuốc gây mê phần này, rồi lấy dao cạo bỏ. Năm xưa, Quan Vân Trường thản nhiên ngồi đánh cờ cho thần y Hoa Đà cạo xương đắp thuốc, đâu sá gì. Giờ có thuốc tê dùng phụ. Ông tiến hành việc chuẩn bị rất nhanh chóng. Ông còn cười khi cầm con dao giơ lên và bắt đầu cứa vào da thịt mình. Cho đến khi ông mạnh tay động vào đến phần xương, chỗ đó phát ra tiếng sột soạt khiến cho ông ngã vật ra, ngất lịm...
Ông thấy những con chó sổng ra, chúng thản nhiên đến liếm láp vào vết lở loét của ông, vào mặt ông và ăng ẳng kêu. Tay ông cầm roi quật nhưng không trúng con nào. Ông khản giọng gọi nhưng không có một ai bên mình. Ba con chó biết cười, chúng cười sằng sặc rồi quẫy đuôi bỏ đi, đầu trọc và mặc những bộ quần áo kỳ dị. Ông lê lết, bò đến một ngôi nhà có vườn hoa đẹp, nhưng càng bò, càng thấy mình xa ngôi nhà...
7
Giáo sư Mẫn tỉnh dậy thì thấy thằng cháu nội ngồi bên cạnh. Nó đang ngấu nghiến gặm quả ổi. Ông đảo mắt lên trần nhà và nhanh chóng nhận ra nơi ông đang nằm là bệnh viện. Bên ngoài, hình như có tiếng người đang nói chuyện, vẳng lại tai ông một câu: “Ông ta bị bệnh này, phải đến chúng tôi chữa, làm sao ông ấy tự cắt da thịt mình được”. Giáo sư bảo thằng Bin: “Mày ra gọi thằng bố khốn nạn của mày vào đây, để ông nội bắt nó mang ông về nhà. Sao lại để ông nằm đây”. Thằng Bin thản nhiên: “Ông bảo con nếu ai nhờ gì thì đừng vội mà. Cứ ăn đã”. Giáo sư giật mình. Thằng oắt con. Tao bảo mày thế bao giờ. Mày dám không nghe lời ông. Ông nghĩ lại: Có thể mình đã nói với nó như thế thật. Lát sau ông bảo nó: “Ông ước được như mày, Bin ạ”. Thằng Bin ngây ngô: “Chắc là do ông đánh chó. Ông đừng đánh chó nữa, cũng đừng viết viết gì đó trên giấy nữa. Ông nội đi Vườn thú với cháu là được”. Thằng bé nói xong chạy ra ngoài gọi bố.
Giáo sư chợt ứa nước mắt. Ông hiểu rằng, để thanh thản vô tư như một đứa trẻ, ở tuổi sáu mươi còn khó hơn lạc đà chui lỗ kim.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận