Dịch: Hoangforever
Sau khi chuyển chức hoàn thành xong, Âu Dương Sóc liền rời khỏi quân doanh. Công việc tiếp theo chính là hằng ngày huấn luyện kỵ binh cung nỏ, tuần tra lãnh địa và xây dựng Diêm trường Bắc Mộ (ruộng muối). Những công việc chính này hắn dự định sẽ nhúng tay vào.
Hiện tại trong quân doanh đã có Sử Vạn Tuế - 1 viên danh tướng trấn giữ, lại còn có Lâm Dật - một vị tiểu tướng mới sinh ra đã mạnh mẽ, ngoài ra còn có các đội trưởng càng ngày càng trưởng thành, thế cho nên giao toàn quyền quyết định lại cho những chỉ huy này hắn rất yên tâm. Dù sao cũng nên để họ tôi luyện, trưởng thành nhanh chóng hơn nữa.
Đương nhiên, hai cái quyền thay thế và nhận nhân sự quan trọng kia, hắn sẽ không có buông bỏ rồi. Dù sao đây cũng là cái quyền quan trọng nhất của hắn. Cái quyền này có thể gây ảnh hưởng trực tiếp, mạnh mẽ tới quân đội. Nếu như hắn thật sự buông bỏ, vậy thật khó để nói quân đội sẽ còn coi hắn là một vị lãnh chúa nữa!!!
Đây cũng là điểm hấp dẫn trong cái trò chơi này. NPC cũng không phải là những dữ liệu cứng nhắc. Mà bọn họ có cảm nhận riêng của chính mình. Càng là NPC cao cấp, mức độ thông minh lại càng cao.
Ví dụ như: Lấy Sử Vạn Tuế làm ví dụ. Đây là một nhân vật lịch sử cấp Hoàng. Ở trong cái thế giới ảo này, kinh nghiệm, kiến thức của vị tướng quân này thậm chí còn vượt xa một người chơi như Âu Dương Sóc.
Do bị quy tắc hệ thống và lịch sử bối cảnh hạn chế, cho nên Sử Vạn Tuế sẽ không làm ra những hành động trái với mệnh lệnh của hắn. Thế nhưng nếu như Âu Dương Sóc làm ra những hành động quá mức vô lý vậy thì xin lỗi, vị tướng quân này sẽ không nghe theo lời bạn nữa, sẽ không có tin phục bạn nữa. Sau đó, vị tướng quân này rất có thể sẽ làm ra sự tình xuất như xuất công mà không xuất lực....
Lòng trung thành của bọn họ không chỉ đơn thuần là số liệu tổng hợp sự trung thành trong cột thuộc tính. Mặc dù họ sẽ không phản bội bạn, thế nhưng tranh quyền đoạt lợi, tạo thế lực cho riêng mình có lẽ vẫn có.
Lại nghĩ theo một chiều hướng khác, chính nhờ có mức độ mô phỏng cao như thế này. Vị lãnh chúa có thể sử dụng cái nền tảng có sẵn này, tiến hành rèn luyện một cách đầy đủ nhất. Dù sao đi chăng nữa, cái giá phải trả trong việc mắc lỗi ở trong game ít hơn rất là nhiều so với thực tế.
Rời khỏi quân doanh, Âu Dương Sóc bắt đầu tính toán bước tiếp theo nên làm cái gì.
Mọi thứ trong lãnh địa đang vận hành một cách tự động, vững vàng tiến bước về phía thôn xóm cấp 3. Lúc trước, vấn đề về tiền nong làm khốn nhiễu hắn, hiện tại nó cũng đã được giải quyết hoàn toàn trong chiến dịch quét sạch doanh trại giặc cỏ vừa qua.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới những bản vẽ kiến trúc có trong túi trữ vật.
Bên trong túi trữ vật của hắn có tổng cộng 5 cái bản vẽ kiến trúc, theo thứ tự là bản vẽ kiến trúc chuồng ngựa, bản vẽ kiến trúc võ quán, bản vẽ kiến trúc y quán, bản vẽ kiến trúc cửa hàng may và bản vẽ kiến trúc xưởng vũ khí.
Trong đó, chuồng ngựa và xưởng vũ khí là những kiến trúc trụ cột của thôn xóm cấp 3. Âu Dương Sóc nhìn qua một chút điều kiện kiến tạo hai tòa kiến trúc này, sau đó cũng chỉ biết lắc đầu tiếc nuối. Vì hắn phát hiện ra rằng, trước mắt cũng chỉ có thể xây dựng được kiến trúc chuồng ngựa.
-----------
【 Chuồng ngựa 】: Nơi nuôi ngựa hay còn được gọi là chuồng ngựa. Điều kiện kiến tạo: Bản vẽ kiến tạo chuồng ngựa, 200 gỗ, 50 đá. Thời gian kiến tạo: 1 ngày.
【 Xưởng vũ khí 】: Xưởng chế tạo trang bị vũ khí một cách toàn diện, đầy đủ. Có thể chế tạo ra binh khí và khôi giáp bình thường. Điều kiện kiến tạo: Thợ rèn cao cấp, bản vẽ kiến trúc xưởng vũ khí, 400 gỗ, 200 đá. Thời gian kiến tạo: 2 ngày.
-----------
Xưởng vũ khí cần thợ rèn cao cấp, trước mắt thôn Sơn Hải vẫn chưa có. Thợ rèn duy nhất là Lý Thiết Trụ, trước đó không lâu mới tấn thăng lên làm Thợ rèn Trung cấp, trong khoảng thời gian ngắn rất khó lại một lần nữa thăng cấp lên làm Thợ rèn Cao cấp. Cũng may là hắn có thời gian, Âu Dương Sóc rất mong một ngày nào đó hắn có thể trực tiếp chiêu mộ thành công một tên Thợ rèn Cao cấp.
Bên trong kiến trúc trụ cột thôn xóm cấp 2, hiện tại hắn chỉ còn thiếu bản vẽ kiến trúc Trường tư thục và bản vẽ kiến trúc Từ Đường (nhà thờ tổ).
Sẵn có tiền trong người, Âu Dương Sóc liền chạy tới Chợ sơ cấp, bỏ ra 10 vàng mua hai bản vẽ kiến trúc này.
Bằng cách này, tất cả kiến trúc trụ cột thôn xóm cấp 2 liền có thể bắt đầu xây dựng. Ngoài trừ Trường tư thục còn thiếu điều kiện một tên tú tài ra nữa.
Trong 5 ngày trước đó, bộ phận xây dựng đã đem Tiễn tháp, Khai thác quặng sơ cấp cùng với đó là 15 ngôi nhà dân, toàn bộ được xây dựng xong xuôi.
Trở lại phủ lãnh chúa, hắn bước vào phòng làm việc hành chính. Vừa khéo, phó trưởng bộ phận xây dựng - Triệu Đắc Vượng đang ở trong phòng làm việc.
Âu Dương Sóc liền đem tất cả bản vẽ kiến trúc mình có trong người giao lại cho hắn. Sau đó bảo hắn nhanh sớm đem 5 tòa kiến trúc này xây dựng cho thật tốt.
Ngoài ra, hắn còn không quên dặn dò Triệu Đắc Vượng, xây dựng cho hắn một cái chuồng ngựa dành riêng cho con Hắc Toàn Phong. Cái chuồng ngựa này nằm sát bên cạnh phủ lãnh chúa của hắn.
Tới buổi chiều, Âu Dương Sóc đi thăm hai gã dân binh bị thương nặng ngày hôm qua. Sau khi được Tống đại phu điều trị, cả hai đã qua cơn nguy kịch.
Một trong hai người, có một chàng trai mới chỉ 20 tuổi, tên là Tống Dật.
Trong lúc chiến đấu, hai ngón tay trái của hắn bị giặc cỏ chém đứt, khiến cho hắn mang thương tật suốt đời. Thời điểm Âu Dương Sóc qua thăm hắn, chàng trai này nhịn không được, khóc lóc một trận giống như đứa trẻ vậy.
Người còn lại là một vị hán tử trung niên tầm 30 tuổi. Người này có tên là Lý Thiết. Mắt phải của hắn bị cung tên giặc cỏ bắn trúng, khiến cho con mắt đó hoàn toàn bị hỏng.
Đây chân chính là một nam nhân. Thời điểm Âu Dương Sóc tới thăm hắn. Tâm trạng của hắn đã bình tĩnh trở lại. Hắn lại còn cười cười nói nói, trêu đùa với Âu Dương Sóc nữa. Hắn đùa cợt nói với Âu Dương Sóc rằng,
“Đại nhân, mặc dù Lý Thiết tôi chỉ còn một con mắt, thế nhưng giết địch vẫn có thể."
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy mà cảm thấy đau xót trong lòng, nói:
“Uk, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được. Thế nhưng, không phải là ở trên tiền tuyến nữa. Chẳng bao lâu sau, khi lãnh địa chúng ta được nâng cấp lên thành thị trấn cấp 1, lúc đó ta sẽ tạo một đội trị an lãnh địa. Đội này có nhiệm vụ bảo vệ, đảm bảo an ninh trong lãnh địa. Khi đó, ta sẽ bố trí cho ngươi và Tống Dật một vị trí trong đội này. Hiện tại, nhiệm vụ của ngươi là dưỡng thương cho thật tốt. Đợi tới khi thương thế lành rồi, thì cố gắng tập luyện lại, đừng có lãng phí tài năng võ thuật của mình. Ta không muốn nhìn thấy cảnh sau khi đưa các ngươi vào đội trị an rồi, các ngươi lại ngay cả một tên trộm cũng không bắt được."
Lý Thiết lập tức lớn tiếng nói:
“Đại nhân yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ để cho ngài mất thể diện, để cho đội dân binh mất thể diện.”
“Được! Ta tin tưởng người. Cố gắng dưỡng thương cho thật tốt đi. Ta không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa. Nhớ kỹ những lời ta nói... đừng có nghĩ mình là gánh nặng ở trong đầu nữa. Công lao của các ngươi, ta luôn nhớ mãi ở trong lòng. Vào thời điểm thích hợp, ta sẽ trả lại đầy đủ cho các ngươi.”
“Cảm ơn đại nhân đã chiếu cố.
Trải qua Âu Dương Sóc trấn an, hơn nữa còn có lời hứa của hắn, hai người lúc này đã hoàn toàn tĩnh tâm lại, kiên định hơn.
Trở về phủ lãnh chúa, hắn liền thấy có hai cô gái đang trò chuyện trên hành lang phía Tây phủ lãnh chúa của mình.
“Cố tỷ tỷ, chúng ta đã tới đây một ngày rồi. Thế nhưng, cũng không thấy có Đại nhân bố trí, sắp xếp công việc cho chúng ta như thế nào, cũng không có biết mặt mũi, hình dạng đại nhân ra sao nữa??"
Người đang nói là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đang tuổi đôi mươi. Quần áo nàng mặc trên người mặc dù chỉ là chất liệu đay bình thường, thế nhưng nó lại được may vá, thêu thùa một cách tỉ mỉ, khiến cho tính ngây thơ của nàng càng thêm nổi bật hơn.
“Em gái nhỏ, sao vậy?? Nghe nói đại nhân của chúng ta là một vị thiếu niên anh tuấn mỹ miều đấy. Người vì sao lại phàn nàn chứ?"
Một cô gái khác nói.
Người này là một thiếu phụ trung niên, ăn mặc cực kỳ mộc mạc, cũng không có trang điểm son phấn.
Cô gái trẻ tuổi bị đối phương trêu ghẹo như vậy, liền không có bỏ qua, hờn dỗi nói:
“Tỷ tỷ, đừng có trêu chọc ta nữa mà. Thanh Nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng cũng biết tới đạo lý có ơn là phải trả. Đại nhân đem ta từ trong tay giặc cỏ cứu ra, Thanh nhi chỉ biết cảm kích trong lòng, cũng không dám có những suy nghĩ không an phận như vậy ở trong đầu đâu.”
“Ai thèm trêu chọc ngươi chứ. Ngươi làm sao biết được những ngày tháng ta ở trong doanh trại giặc giặc cỏ kia kinh khủng như thế nào đâu. Nhìn thì có vẻ đơn giản đấy. Thế nhưng đáng sợ vô cùng. Nghĩ lại mà kinh.”
Thiếu phụ trung niên hiển nhiên cũng vô cùng xúc động.
“ Thế nhưng, ta cũng có nghe nói, Thôi đại nhân - trưởng bộ phận vật liệu dự trữ , lúc trước cũng giống như chúng ta, đều lưu lạc từ trong hoang dã. Đại nhân cảm thấy cuộc sống của cố ấy quá khốn khổ và cũng rất yêu quí tài năng của cô ấy. Thế cho nên, đại nhân không chỉ đem Thôi đại nhân kết nghĩa làm nghĩa muội, mà còn giao trọng trách, nhiệm vụ nặng nề cho nàng nữa. Thôi đại nhân cũng không có phụ sự kỳ vọng của đại nhân, đem bộ phận vật liệu dự trữ xử lý một cách ngăn ngắn, rõ ràng, rất được mọi người kính trọng.”
“Vâng! Thanh nhi cũng có nghe nói tới. Thôi tỷ tỷ không những lớn lên xinh đẹp mà còn là một người vô cùng tài năng. Tỷ tỷ là thần tượng của Thanh Nhi, khiến cho Thanh Nhi vô cùng sùng bái.”
Cô gái trẻ tuổi hiển nhiên là một cô gái có tâm tính đơn thuần, thẳng thắn đem Thôi Ánh Dữu biến thần tượng để sùng bái.
“Hihi, em gái, em cũng không nên quá tự ti như vậy. Em có thiên phú về may vá rất cao. Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ thấy có một người như em đấy. Thôn Sơn Hải chúng ta là một mảnh đất địa linh nhân kiệt, tương lai em sẽ có thành tựu rực rỡ, chắc chắn không thua kém Thôi đại nhân là bao đâu.”
Thiếu phụ trung niên cũng là một người có hiểu biết, nói.
Lúc này, Âu Dương Sóc đang đứng ở cổng sân, trên khuôn mặt hiện ra sự ngại ngùng và lúng túng. Từ cuộc trò chuyện giữa hai người, hắn liền đoán ra được, hai cô nàng trước mắt này là Cố Tam Nương - đầu bếp cao cấp và Mục Thành Ti - Thợ may cao cấp mà lúc sáng Cố Tu Văn vừa nhắc tới.
Vô tình nghe được cuộc trò chuyện thầm kín giữa hai người, làm cho hắn tiến không được, thối cũng không xong.
“Khụ khụ!”
Âu Dương Sóc cố ý ho khan một tiếng, sau đó không nhanh không chậm đi vào.
“A!”
Mục Thanh Ti quay đầu lại liền nhìn thấy Âu Dương Sóc, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên. Cũng chỉ có thiếu phụ trung niên kia là bình tĩnh hơn cả, không xác định được hỏi:
“Có phải đại nhân đã trở về không? Dân phụ Cố Tam Nương, thỉnh an đại nhân!”
“Đúng vậy! Là ta! Trước kia công việc bận rộn, không có thời gian tiếp hai vị, mong được thứ lỗi.”
“Đại nhân cứ nói quá, làm cho dân phụ phải sợ hãi. Tôi vốn là một người phụ nữ bạc mệnh. Cũng may có đại nhân cứu vớt, mới được như thế này. Dân phụ vô cùng cảm kích đại nhân.”
Cố Tam Nương nhìn thoáng qua em gái vừa mới trò chuyện với mình ở bên cạnh, thấy nàng chưa có hồi thần lại, đứng ở một bên, mà khuôn mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói không ra lời, liền lấy tay giật giật ống tay áo nàng.
Vốn Mục Thanh Ti cũng không phải là cô gái dễ dàng xấu hổ như vậy. Thế nhưng vừa rồi cuộc nói chuyện giữa hai người quả thật có chút bí mật. Đột nhiên, Âu Dương Sóc, nhân vật chính trong cuộc trò chuyện giữa hai người bất ngờ xuất hiện đằng sau làm cho nàng cảm thấy rất là ngượng ngùng. Nàng không biết đại nhân tới đây từ bao giờ, cũng không biết đại nhân đã nghe được bao nhiêu trong câu chuyện của hai người
Chính vì vậy nàng cảm thấy bất an trong lòng. Là con gái đương nhiên nàng thẹn thùng, nhút nhát rồi. Lúc Âu Dương Sóc lên tiếng, nàng nhất thời chưa có điều chỉnh kịp lại tâm tình. Sau khi bị Cố Tam Nương kéo áo, nàng mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu chào,
“Dân nữ Mục Thanh Ti, xin thỉnh an đại nhân!”
Âu Dương Sóc đương nhiên không biết nàng suy nghĩ như vậy trong đầu, giả bộ như không nhìn thấy nàng lúng túng, ôn hòa nói:
“Mục cô nương vẫn khỏe chứ, đã quen chỗ ở mới chưa?”
“Cảm ơn đại nhân đã chiếu cố, dân nữ hết thảy đều mạnh khỏe.”
Mục Thanh Ti bắt đầu ổn định lại tâm tình,
“Thanh Ti cảm ơn đại nhân đã cứu mạng.”
Nói xong, nàng quỳ xuống cảm ơn Âu Dương Sóc.
Âu Dương Sóc đâu dám để nàng như vậy, liền vội vàng tiến lên, đem nàng đỡ dậy, khẩn cầu nói:
“Mục cô nương, đừng làm như vậy mà, ta không nhận đâu. Cô nương ngốc của ta ơi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Nếu như cô không chê, cứ xem ta như là huynh trưởng của cô mà đối đãi đi.”
Đối với vị tiểu cô nương tầm 18 tuổi này, Âu Dương Sóc cảm thấy thương xót vô cùng, bất giác cảm thấy mình có chút quá đáng.
Trong nháy mắt khuôn mặt Mục Thanh Ti đỏ bừng lên. Nàng nghĩ rằng Âu Dương Sóc đã nghe được các nàng nói chuyện, cho nên mới nói như vậy, cuống quít lắc đầu, vội vàng nói:
“Thanh Ti thân phận thấp kém, không dám có hy vọng xa vời như vậy!”
Âu Dương Sóc khoát tay, nói:
“Cô nương nói như vậy là sai rồi. Chúng ta đều là thôn dân của thôn Sơn Hải cả, ai mà chẳng có một quá khứ đau thương, không muốn nhắc tới cơ chứ. Thế nhưng, chỉ cần gia nhập vào thôn Sơn Hải rồi, chúng ta chính là người một nhà, cũng không có phân cao thấp, sang hèn gì cả. Quá khứ chỉ là quá khứ, rồi nó cũng sẽ biến mất theo làn mây. Mọi người ở trong thôn Sơn Hải, dựa vào bản lĩnh của mình, mới nhận được các chức vị trưởng các bộ phận kia, có làm mới có ăn. Thế cho nên, cô nương ngàn vạn lần đừng có tự ti như vậy. Cô nương, nếu như cô nương không đáp ứng ta, ta đây sẽ tức giận đó.”
Âu Dương Sóc cố ý nghiêm mặt lại, nhìn Mục Thanh Ti.
Tiểu cô nương bị Âu Dương Sóc nói đến đỏ cả mặt, biết điều kêu to lên một tiếng,
“Đại ca!”
Âu Dương Sóc gật đầu, vui vẻ nói:
“Như vậy mới đúng chứ. Ở trong thôn Sơn Hải chúng ta, không cần để mấy thứ đó tạo thành gánh nặng trong lòng. Đại ca đối với tài nghệ may của muội, đã bị mê hoặc từ lâu rồi.”
Sau khi trấn an Mục Thanh Ti xong, Âu Dương Sóc quay lại nói với Cố Tam Nương,
“Tài nấu nướng của Cố phu nhân, ta có nghe Tu Văn khen ngợi, nói qua. Thế này đi, giai đoạn hiện tại, phu nhân tạm thời chịu trách nhiệm đồ ăn thức uống cho phủ lãnh chúa. Đợi tới sau này, khi lãnh địa xây dựng xong tửu lâu, ta sẽ cho phu nhân một vị trí ở trong đó.”
Cố Tam Nương mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Tam Nương cảm ơn đại nhân đã sắp xếp!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận