Dịch: Hoangforever
Ngày 24 tháng Giêng năm Gaia đầu tiên, trời nắng đẹp.
Âu Dương Sóc cưỡi Hắc Toàn Phong phi nước đại trong vùng hoang dã.
Kể từ khi có được con ngựa này, vào mỗi buổi sáng, hắn cưỡi con tuấn mã này hóng gió trong lãnh địa của mình.
So với cái chuồng ngựa chật hẹp kia, Hắc Toàn Phong đương nhiên thích vùng hoang dã rộng lớn, mênh mông này hơn rồi. Nó mở bố chân ra, tha hồ chạy nhảy, đón nắng sớm ban mai.
Bên bờ sông Hữu Nghị, hai nghìn mẫu ruộng đã được khai khẩn xong. Nhìn rất là vuông vức và gọn gàng, không thấy bến bờ ở đâu. Nước từ sông Hữu Nghị được dẫn vào đồng ruộng thông qua kênh rạch, tạo thành một hệ thống tưới tiêu đơn giản và thực dụng. Nông dân đem mầm, giống khoai tây từng hạt từng hạt chôn xuống mặt đất, chờ đợi tới ngày thu hoạch.
Âu Dương Sóc cưỡi ngựa chạy băng qua khu đất nông nghiệp, nhìn mảnh đất dài liên miên bất tận, nhìn những người nông dân chăm chỉ cần cù làm việc, mà cảm thấy đầy hi vọng, cảm thấy một tương lai sáng lạng, một mùa bội thu. Năm nay, hơn một nửa năm lương thực của lãnh địa có thể được giải quyết hoàn toàn nhờ vào những củ khoai tây này. Hắn tính toán đại khái một chút, dựa theo tiến độ hiện tại, có lẽ ngày mai liền có thể đem toàn bộ cây khoai tây trồng xong.
Đối với hiệu suất làm việc cao như thế này, hắn rất là hài lòng. Quả nhiên, Triệu Đắc Hiền là một nhân tài mà. Bất kể lúc trước hắn có làm ở đội thi công xây dựng, hay là hiện tại làm ở bộ phận khai khẩn đất nông nghiệp, hắn đều hoàn thành công việc một cách ngăn nắp, rõ ràng. Cho tới tận bây giờ cũng chưa có làm hắn phải thất vọng. Âu Dương Sóc tin tưởng, trải qua kinh nghiệm lần này, sau này Triệu Đắc Hiền sẽ đảm nhiệm được chức vị quan trọng hơn, trở thành một trợ thủ đắc lực của hắn.
Cưỡi ngựa từ khu đất nông nghiệp trở về. Chưa tới nửa giờ, hắn liền trở về thôn xóm của mình.
Lúc này, hai bên cửa thôn đã mọc lên hai tòa tiễn tháp. Bên trong mỗi tòa đều có một gã kỵ binh cung nỏ thay phiên nhau gác, vững vàng giữ chắc cổng thôn.
Đi qua cổng thôn, đập vào mắt hắn chính là con đường buôn bán bước đầu được hoàn thành sơ bộ. Những kiến trúc Tiệm tạp hóa Sơ cấp, Tiệm thợ rèn Trung cấp, Xưởng mộc Trung cấp, Cửa hàng may Cao cấp, Võ quán cao cấp được xây dựng dọc theo hai bên con đường, đang chờ đợi được hoàn thành, mang tới sinh cơ bừng bừng cho lãnh địa.
Không sai! Là Cửa hàng may Cao cấp và Võ quán Cao cấp, mà không phải là Cửa hàng may Sơ cấp và Võ quán Sơ cấp. Vì sao nó lại như vậy?? Bởi vì nó có liên quan mật thiết tới thiết lập cấp độ trong trò chơi.
Trong trò chơi, tất cả kiến trúc được chia thành 5 loại như sau:
Loại đầu tiên chính là các kiến trúc cung cấp không gian sống ví dụ như hàng rào đơn giản, nhà dân, tiễn tháp, bếp phà và chuồng ngựa.
Những kiến trúc này không có phân chia cấp bậc. Sau khi xây dựng xong, hình dạng ban đầu nó như thế nào thì xây xong nó là như thế đó, không có cách nào thăng cấp lên được. Nếu như muốn thay đổi, chỉ có thể gỡ đi xây dựng lại. Ví dụ như bạn muốn thay hàng rào đơn giản thành tường thành gạch đá. Vậy thì bạn chỉ có thể gỡ bỏ hàng rào đơn giản đi, sau đó xây dựng lại tường thành gạch đá kiên cố hơn mà thôi.
Loại thứ hai chính là các kiến trúc sản xuất ví dụ như Tiệm thợ rèn, Cửa hàng may, Xưởng mộc, Võ quán, Y quán.
Những kiến trúc này muốn thăng cấp lên, hầu hết đều dựa vào cấp bậc kỹ năng của nhân tài. Lấy 1 ví dụ như Tiệm thợ rèn. Tiệm thợ rèn có thể chế tạo được nông cụ hay là có thể chế tạo được binh khí, quyết định nó không phải dựa vào cấp bậc chính bản thân cửa hàng, mà là dựa vào cấp bậc kỹ năng thợ rèn của cửa hàng.
Cấp bậc của các loại kiến trúc này có liên quan trực tiếp tới cấp bậc kỹ năng của nhân tài. Ví dụ như lúc trước thợ rèn Lý Thiết Trụ là Sơ cấp, sau khi tấn thăng lên làm thợ rèn Trung cấp, Tiệm thợ rèn Sơ cấp cũng theo hắn được tấn thăng lên làm Tiệm thợ rèn Trung cấp.
Loại thứ ba chính là loại kiến trúc giống như Xưởng đóng tàu.
Loại kiến trúc này muốn thăng cấp lên, vừa phải dựa vào cấp bậc kỹ năng của nhân tài, vừa phải lệ thuộc vào tài liệu xây dựng lên kiến trúc này.
Ví dụ như lấy xưởng đóng tàu làm thí dụ. Kể cả Xưởng đóng tàu đã có thợ đóng tàu Cao cấp, thế nhưng do bản thân tài liệu xây dựng lên Xưởng đóng tàu vẫn là Sơ cấp. Thế cho nên cấp bậc Xưởng đóng tàu vẫn là Sơ cấp.
Loại kiến trúc như thế này, muốn thăng cấp nó cần phải thỏa mãn đồng thời hai điều kiện, một là về cấp bậc kỹ năng nhân tài và hai là tài liệu xây dựng lên nó.
Loại thứ tư chính là những kiến trúc giống như Thôn miếu, Từ đường, Thị trường Sơ cấp, Quân doanh Sơ cấp.
Những kiến trúc này muốn được thăng cấp lên, hoàn toàn không phải dựa vào kỹ năng nhân tài, mà dựa vào tài liệu xây dựng lên nó. Vì vậy, loại kiến trúc này muốn thăng cấp lên chỉ có thể dựa vào bản vẽ kiến trúc cấp cao hơn mới có thể thực hiện được.
Loại thứ năm chính là những kiến trúc có hình thái giống như Sân đốn củi Sơ cấp, Mỏ đá Sơ cấp, Khai thác quặng Sơ cấp.
Cấp bậc của loại kiến trúc này có liên quân tới cấp bậc lưu trữ tài nguyên và số lượng nhân công khai thác . Nếu như số lượng lưu trữ tài nguyên đủ lớn, đủ phong phí, như vậy chỉ cần mở rộng nhân công khai thác lên liền có thể trực tiếp thăng cấp.
Theo cài đặt trong trò chơi đưa ra, 100 người trở xuống chính là Sơ cấp, 100-500 người là Trung cấp, 500-1000 người là Cao cấp, trên 1000 người là Đặc cấp.
------
Đi xuyên qua con đường buôn bán, Âu Dương Sóc trở lại phòng làm việc của mình. Trên bàn làm việc của hắn lúc này có một tập văn bản. Đây là bản kế hoạch phòng ngự dã thú công thành do Sử Vạn Tuế lập ra.
Âu Dương Sóc cũng không có vội nhìn tập tài liệu này. Mới vừa rồi khi hắn đi ngang qua khu buôn bán, hắn nhìn thấy người dân mặc trên người bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới.
Liền ý thức ra được rằng, vì sao họ lại như vậy. Mỗi ngày, bọn họ làm việc cực khổ giúp hắn, vậy mà hắn cũng chỉ có thể cung cấp cho họ ngoài bữa ăn no ra, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Hắn vẫn nhớ rõ rằng, ngày ấy thời điểm nhóm người Triệu Đắc Hiền tới thôn Sơn Hải, hắn từng đồng ý hứa hẹn với họ rằng mọi người sẽ có quần áo để mặc, có lương thực để ăn, có nhà để ở, có ruộng để làm việc.
Hiện tại, bọn họ vẫn mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới mà lúc trước họ lưu lạc tới đây.
Ngay cả một người con gái như Thôi Ánh Dữu, cũng không có một bộ trang phục để thay.
Hiện tại, trong thôn đã có Mục Thanh Ti - một vị thợ may Cao cấp. Hơn nữa, của cải trong lãnh địa cũng xem như là đầy đủ, cũng là lúc nên cải thiện điều kiện ăn mặc cho mọi người.
“Nhị Oa Tử!”
Âu Dương Sóc kêu lên một tiếng.
“Dạ!”
Nhị Oa Tử đang chơi ở ngoài sân , nghe thấy Âu Dương Sóc gọi mình, liền vội vàng “dạ” một tiếng, hấp tấp chạy vào phòng làm việc.
“Đi gọi Thôi tỷ tỷ và Mục tỷ tỷ của ngươi tới phòng làm việc của ta, ta có việc cần bàn bạc với họ.”
“Dạ Vâng!”
Nhị Oa Tử sảng khoái đáp một tiếng, sau đó chạy cái vèo, đi tìm hai người bọn họ.
Nhân lúc Nhị Oa Tử đi gọi hai người, Âu Dương Sóc bắt đầu đọc bản kế hoạch phòng ngự dã thú công thành do Sử Vạn Tuế lập ra.
Trong kế hoạch này, Sử Vạn Tuế đã trình bày sách lược phòng ngự lãnh địa một cách cặn kẽ, đầy đủ và chi tiết. Nội dung cốt lỗi của kế hoạch này có thể tóm gọn trong 8 chữ: Chủ động phòng thủ, chủ động tấn công.
Chủ động phòng ngự chính là đem phạm vi phòng ngự mở rộng ra toàn bộ lãnh địa. Cụ thể chính là, cần bố trí thêm nhiều bẫy rập phòng ngự ở bên ngoài thôn xóm. Song song với việc này chính là làm tốt khâu phòng ngự bên trong thôn xóm.
Dù sao dã thú cũng chỉ là dã thú, cũng không giống như quân đội có cao cấp trí khôn.
Dã thú công thành, đương nhiên chính là trạng thái cuồng bạo, đã mất đi lí trí.
Lợi dụng điểm này, bản kế hoạch đưa ra kế hoạch tùy cơ bố trí cạm bẫy hãm hại, đào hố, cắm chông trong lãnh địa. Làm như vậy chắc chắn sẽ khiến cho đám dã thú kia chịu không nổi.
Chủ động tiến công chính là lợi dụng ưu thế của đội kỵ binh cung nỏ, phát huy ra đầy đủ tiềm lực của nó, không thể cứ như vậy bị động, co rú ở trong nhà phòng thủ được. Lợi dụng sự cơ động, nhanh chóng của đội kỵ binh, chủ động tiến công, đánh du kích.
Đọc xong bản kế hoạch, Âu Dương Sóc âm thầm gật đầu. Hắn đã hiểu rõ ràng sách lược của Sử Vạn Tuế.
Mười phút sau, hai người Thôi Ánh Dữu và Mục Thanh Ti dắt tay nhau vào phòng làm việc. Trải qua mấy ngày sống chung với nhau, hai người hiện tại không khác gì tỷ muội tình thâm vậy. So với người đại ca Âu Dương Sóc như hắn còn muốn thân thiết hơn.
“Đại ca, huynh cho gọi hai tỷ muội bọn em tới đây rốt cuộc có chuyện gì cần bàn bạc, thương lượng vậy?”
Mục Thanh Ti vừa vào cửa, liền cười hì hì trêu ghẹo Âu Dương Sóc. Trải qua mấy ngày sống chung, nàng biết vị đại ca lãnh chúa này của nàng là một người rất là bình dị và gần gũi. Vì vậy, nàng không còn xấu hổ giống như lúc trước nữa, mà tự nhiên, phóng khoáng hơn.
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi. Bằng không, ta nào dám kinh động tới đại tiểu thư Thanh Nhi nhà chúng ta cơ chứ???”
Âu Dương Sóc cũng không có chịu cam yếu thế, trêu ghẹo lại nàng. Cô gái nhỏ này, kể từ khi nhìn thấu bản chất của mình, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Mặc dù một phần nguyên nhân là do hắn cố tình dung túng, thế nhưng cũng không thể để nàng phóng túng quá đáng như vậy được.
“A!”
Bị Âu Dương Sóc giễu cợt như vậy, Thanh Nhi cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng. Cuối cùng, thành thành thật thật, âm thầm mắng một câu:
“Hừ Hừ, dám trêu ghẹo Thanh Nhi, đại ca thật xấu xa!”
Thấy Mục Thanh Ti tính tình trẻ con như vậy, Âu Dương Sóc không khỏi nghĩ tới em gái Âu Dương Băng của mình.
Hai người mặc dù tuổi tác có chút chênh lệch, thế nhưng đều có tính cách ngây thơ, trong sáng. Lại nghĩ tới, đợi tới khi Băng nhi sau này tiến vào trong trò chơi, có lẽ lúc đó, hai người này hợp nhau lắm đây.
Âu Dương Sóc cũng không có để ý tới lời mắng thầm của nàng, quay đầu sang nhìn Thôi Ánh Dữu, nói:
“Dữu Nhi, lần này ta cho gọi hai người tới đây, là muốn cùng hai người bàn bạc làm một chuyện đại sự trong lãnh địa. Chuyện này cần nhờ tới sự giúp đỡ của ngươi và Thanh Nhi mới hoàn thành được.”
Thôi Ánh Dữu nghi hoặc nhìn Âu Dương Sóc, hỏi:
“Không biết đại ca dự tính làm gì?”
“Là thế này, lần trước chúng ta không phải cướp được 32 vàng từ tay bọn cướp đúng không?? Trừ đi 10 vàng ta dùng để mua bản vẽ kiến trúc ra, hiện tại có lẽ còn dư lại hơn 20 vàng. Hơn nữa, cửa hàng may của Thanh Nhi cũng đã được khai trương rồi. Thế cho nên, ta có suy nghĩ như thế này, liệu chúng ta có thể mua một số lô vải trong Thị trường Sơ cấp, sau đó may cho mỗi người dân trong thôn một bộ quần áo mới được không? Cứ xem như đó là phần thưởng đặc biệt dành cho mọi người đã có công vất vả xây dựng lãnh địa trong thời gian qua."
Thôi Ánh Dữu nâng lông mày lên, cười một tiếng, thật lòng nói:
“Đại ca, đại ca muốn làm như vậy chính là đại thiện đó nha. Chỉ là em có một điều muốn hỏi, đại ca muốn mỗi người dân trong thôn đều có được bộ quần áo mới này hay là chỉ có thôn dân cũ mới được?”
“Đãi ngộ này, ta dự tính sẽ đem nó làm phúc lợi căn bản của lãnh địa. Đây sẽ là một chính sách lâu dài và được ưu tiên lên hàng đầu. Vào ngày thôn được thành lập, ta đã từng hứa hẹn với mọi người như vậy. Thân là một vị lãnh chúa, ta nói được làm được. Trước kia không có điều kiện, hiện tại điều kiện đã có đầy đủ, ta đương nhiên không thể nuốt lời rồi.”
Mục Thanh Ti nghe nói như vậy, chớp chớp hai con mắt to tròn nhìn Âu Dương Sóc, sùng bái nói:
“Wow, đại ca, Thanh Nhi phát hiện ra, mình càng ngày càng sùng bái huynh, phải làm sao bây giờ ta?”
Âu Dương Sóc ho khan một tiếng, bình thản nói:
“Đừng sùng bái huynh, huynh chẳng qua chỉ là một huyền thoại mà thôi!”
“Cắt, đại ca đừng có mà tự luyến bản thân mình nữa, xấu hổ quá đi thôi ~~”
Cô nàng này, càng ngày càng không có một chút kiêng kị nào cả.
Âu Dương Sóc bỏ qua câu nói này, trực tiếp hỏi:
“Thanh Nhi, đối với việc làm quần áo này, người thân là một vị thợ may Cao cấp đương nhiên ở đây là người có tiếng nói nhất. Vậy muội nói cho đại ca biết, muốn thực hiện cái phúc lợi này, cần phải có bao nhiêu vải và tốn bao nhiêu thời gian?”
Mục Thanh Ti trầm ngâm một lúc, nói:
“Theo Thanh Ti được biết, một cuộn vải bình thường dài 30 m. Giả sử như một người may một bộ quần áo cần 2,5 m vải, vậy một cuộn vải có thể chia ra làm 12 bộ quần áo. Lấy hạn mức nhân khẩu thôn xóm cấp 2 cao nhất là 500 đi, vậy chúng ta cần tới 42 cuộn vải. Hiện tại, chỗ Thanh Nhi có 4 vị học đồ, mỗi ngày có thể may được 20 bộ quần áo.”
Âu Dương Sóc gật đầu, nhìn về phía hai người nói:
“Xem ra đây có lẽ là dự án lâu dài. Thế này đi, ta có một phân công như thế này, về chuyện vải vóc, ta sẽ là người chịu trách nhiệm đi mua. Còn về phần may quần áo theo vóc dàng từng người trong thôn, chuyện này đương nhiên do Thanh Nhi đảm nhiệm rồi. Cấp phát quần áo và bố trí may quần cho từng nhóm người sẽ do Thôi Ánh Dữu chịu trách nhiệm. Nguyên tắc phân chia nhóm dựa theo nguyên tắc, ai đến trước thì được trước, ai đến sau thì được sau. Ngoài ra, ta dự tính mua thêm một cuộc gấm vóc, may cho hai vị muội muội của ta một bộ đồ mới. Cứ xem như là lễ vật đại ca ra mắt hai đứa muội đi. Hai muội ngàn vạn lần không được từ chối đâu đó.”
Con gái đối với hình tượng của mình rất là hay để ý. Hai người lúc đầu có hơi chút bối rối, muốn định từ chối, nghe thấy Âu Dương Sóc nói như vậy, liền vui vẻ đón nhận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận