Dịch: Hoangforever
Âu Dương Sóc tới Thị trường Sơ cấp, nhấp vào khu vực giao dịch vật liệu. Trước tiên hắn xem xét giá cả một chút, một cuộn vải có giá bán là 10 bạc, một cuộn gấm vóc có giá bán là 50 bạc.
Như vậy, 42 cuộn vải và một cuộn gấm vóc tổng cộng hết 470 bạc, vẫn chưa tới 5 vàng. Từ khía cạnh này mà nói, vàng dùng để mua đồ trâu bò như thế nào.
Khi hắn từ trong nhà gỗ đi ra, Ánh Dữu đã mang theo người của mình tới chờ sẵn để vận chuyển vải vóc về.
Nhân cơ hội này, Âu Dương Sóc dọn dẹp lại da thú, da lông trong túi trữ vật mình lại một chút. Trân quý nhất đương nhiên chính là 4 tấm da Dã Trư Vương phẩm chất 8 và 2 tấm da Dã trư biến dị phẩm chất 6.
Ngoài ra, hắn còn có 30 tấm da thú tổn hại phẩm chất 1, 40 tấm da thú bình thường phẩm chất 2, 10 tấm da thú hoàn mỹ phẩm chất 4. Hắn đem toàn bộ những da thú này từ trong túi trữ vật lấy ra, cùng với đó là gấm vóc, toàn bộ giao lại cho Thanh Nhi.
Sau khi xử lý xong chuyện vải vóc, hắn dự tính đi một chuyến tới thợ rèn, xem xét một chút tiến độ chế tạo như thế nào. Mũi tên tiêu hao là vô cùng nhanh. Lúc trước khi đánh doanh trại giặc cỏ, hắn có thu được 1000 mũi tên, chia cho mỗi người trong đội kỵ binh cung nỏ cũng chỉ được có 20 bộ. Những mũi tên này cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng đủ huấn luyện thông thường.
Để đối phó với cuộc dã thú công thành sắp tới, trước khi ngày đó diễn ra, Âu Dương Sóc ra lệnh cho thợ rèn Lý Thiết Trụ toàn lực chế tạo mũi tên. Thời điểm hắn đi vào Tiệm thợ rèn, lúc này mọi người ở bên trong làm việc rất là sôi nổi.
Trùng hợp là, đội trưởng đội kỵ binh cung nỏ phân đội 1 - Trương Đại Ngưu mang theo 4 tên lính cũng tới Tiệm thợ rèn vận chuyển những mũi tên đã được chế tạo ra. Thấy Âu Dương Sóc tới, Trương Đại Ngưu vội vàng hành lễ,
“Đại nhân!”
“Uk! Thế nào rồi, sau khi chuyển chức xong, đã thích ứng được chưa?”
Âu Dương Sóc hỏi.
“Hắc hắc, sau khi chuyển chức xong, mọi người cảm thấy rất là cao hứng, thoáng cái đang từ súng nhỏ chuyển thành súng to. Sử tướng quân cũng cho đội kỵ binh chúng tôi chế độ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, mọi người đều đang cố gắng hết sức mình.”
“Thế là tốt rồi.”
Âu Dương Sóc quay đầu nhìn về phía Lý Thiết Trụ nói,
“Lý sư phụ, mấy ngày qua cực khổ rồi. Mũi tên đã làm ra được bao nhiêu rồi?”
“Bẩm đại nhân. Từ sau khi nhận được mệnh lệnh đại nhân giao phó, Tiệm thợ rèn chúng tôi đã chế tạo được 1500 mũi tên. Dựa theo tiến độ này, trước lúc dã quái công thành, chúng tôi có thể chế tạo ra được 1600 mũi tên nữa.”
“Không tệ, không tệ, hiệu suất rất cao.”
Âu Dương Sóc vô cùng hài lòng gật đầu tán thưởng. Với 3000 mũi tên này đủ để đối phó với dã quái công thành.
“Đại Ngưu, sau khi ngươi quay trở lại quân doanh. Bảo với Sử tướng quân rằng, ta đã xem qua kế hoạch phòng ngự của hắn, kế hoạch này rất tốt. Hắn cứ dựa theo nội dung bên trong kế hoạch mà tiến hành khâu chuẩn bị.”
“Vâng!”
“Được rồi! Thấy mũi tên chế tạo thuận lợi như thế này, ta cũng rất là an tâm. Các ngươi cố gắng lên!”
Thời điểm hắn trở lại phủ lãnh chúa, Cố Tam Nương đã chuẩn bị buổi cơm trưa. Kể từ khi có vị đầu bếp cao cấp này tiến vào tiểu viện, thức ăn của tiểu viện liền trực tiếp nâng lên tới 2-3 cấp bậc. Thế cho nên, chỉ cần không phải bị chuyện khẩn cấp gì đó cuốn lấy, tất cả mọi người liền tập trung lại ở tiểu viện một cách đúng giờ ăn cơm.
Người ngoại lệ duy nhất có lẽ là Sử Vạn Tuế. Kể từ sau khi đội kỵ binh cung nỏ được thành lập, lòng nhiệt tình luyện binh của vị tướng này hoàn toàn bị kích phát ra ngoài. Từ đó trở đi, hắn cùng binh lính ở trong quân doanh, cùng nhau ăn cơm. Thời gian trở về tiểu viện càng ngày càng ít đi.
Có Âu Dương Sóc ở đây, cũng không có quy định không ăn không ngủ. Tranh thủ lúc ăn cơm, mọi người cùng nhau quây quầy một chỗ, ngược lại lại thuận tiện cho việc bàn bạc về mấy công việc mà họ được giao. Một số công việc, sự phối hợp giữa các bộ phận đều được giải quyết trên bữa ăn.
Vừa mới ăn xong được hai bát cơm, cô gái nhỏ Thanh Nhi đã không an phận rồi, cười hì hì trêu chọc hắn,
“Đại ca, huynh thật xấu xa!”
Âu Dương Sóc bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, không sao hiểu được, bối rối hỏi lại,
“Gì vậy? Ta cũng không có bắt nạt ngươi mà?”
Những người khác ở đó cũng tò mò, quay đầu lại nhìn Thanh Ti, nhìn nha đầu này chuẩn bị nói ra thứ gì đó kinh thiên động địa.
“Hừ, đại ca thối. Trong số những da thú mà huynh lấy ra lúc sáng, còn có da thú cao cấp phẩm chất 8. Đại ca, huynh cũng không nói Thanh Ti một tiếng, cứ như vậy bỏ chung với đám da thú phẩm chất 2 kia. Nếu không phải Thanh Nhi tỉ mỉ, có lẽ muội đã ném đống da thú phẩm chất thấp kém kia cho đám học đồ luyện tay nghề rồi. Nếu đúng là như vậy, quả thực chính là phí của trời mà! Đại ca, huynh nói xem, huynh không xấu thì ai xấu nữa, Hừ!”
Thanh Nhi hiển nhiên vô cùng đắc ý, nói ra một tràng dài chỉ trong tích tắc.
Âu Dương Sóc nghe thấy vậy có chút lúng túng, đây quả thật là hắn có chút sai sót,
“Lúc đó ta quả thật quên nói với ngươi, cũng may mà có Thanh Nhi nhà chúng ta có con mắt sắc bé, làm việc kỹ càng, bằng không ta đã gây ra sai lầm không thể cứu vãn được nữa rồi. Cảm ơn muội rất nhiều!!”
Hắn đương nhiên biết cô gái nhỏ này thích nghe cái gì, vừa nói ra liền khen lấy khen để nàng.
Quả nhiên, Thanh Nhi bị lời khen của Âu Dương Sóc làm cho cười híp cả mắt lên,
“Hì hì, có da thú có phẩm chất cao như vậy, Thanh Nhi có thể may cho đại ca một cái áo giáo cao cấp a!”
“Tuyệt ! Vậy thì đại ca phải cám ơn Thanh Nhi trước rồi!”
Bữa cơm trưa cứ như vậy kết thúc trong tiếng cười đùa sảng khoái. Tới buổi chiều, Âu Dương Sóc cũng không có đi đâu, chuyên tâm ở trong phòng làm việc đọc sách.
Trong trò chơi, mặc dù không có thứ gì gọi là kỹ năng đọc, nhưng nếu như đọc tới một trình độ nhất định sẽ tăng lên giá trị thuộc tính ngộ tính Tiên thiên (1).
(1) Tiên thiên tương đương với bẩm sinh.
Vì vậy, từ khi phòng làm việc có một giá sách, lúc rãnh rỗi Âu Dương Sóc thường lấy sách ra đọc. Vừa đồng thời giết thời gian, vừa có thể mong chờ tới một lúc nào đó thuộc tính ngộ tính của mình có thể tăng thêm. Do trò chơi có tính thực tế cao nên việc đọc sách ở trong trò chơi cũng không khác việc đọc sách ở ngoài là bao. Cũng phải đọc từng chữ một, chứ không phải lật hết trang này sang trang khác là có thể đọc xong cuốn sách rồi.
............
Ngày 25 tháng Giêng năm Gaia đầu tiên, nắng ráo, rất thích hợp cho việc xuất hành, trồng cây. Kị di dời, khai trương.
Phòng họp phủ lãnh chúa, các trưởng bộ phận đã có mặt đông đủ, Âu Dương Sóc bắt đầu chủ trì buổi hợp này,
“Chư vị, chủ đề buổi họp ngày hôm nay chỉ có một, đó là làm thế nào để đối phó được sự kiện dã thú công thành năm ngày sau. Trước tiên, mời Sử tướng quân lên giới thiệu cho mọi người chút về kế hoạch phòng ngự lãnh địa.”
Sau khi Sử Vạn Tuế giới thiệu xong, hắn bắt đầu tập trung nói về những vấn đề cần sự hợp tác giữa các bộ phận khác nhau,
“Đầu tiên, bộ phận Hộ tịch phối hợp với thợ săn thiết kế bẫy rập phòng ngự theo như trong kế hoạch. Đây là một phần rất quan trọng trong kế hoạch. Vì vậy cần rất nhiều thợ săn làm, nhất là những thợ săn am hiểu bố trí bẫy rập.”
Cố Tu Văn đứng dậy, cười nói:
“Về vấn đề này, Sử tướng quân không cần phải lo lắng. Ta cũng đang định bẩm báo với đại nhân về chuyện này. Ngày hôm này khi lưu dân đổi mới có xuất hiện hai gã nhân tài đặc thù. Một trong hai người đó có một người là một gã thợ săn Trung cấp.”
Sử Vạn Tuế nghe thấy vậy, cười ha ha nói:
“Thật đúng là tới đúng lúc mà. Hắn bây giờ đang ở đâu?”
Âu Dương Sóc khoát tay áo, nói:
“Sử tướng quân cần gì phải vội vàng như vậy. Tu Văn đã làm việc, đương nhiên mọi người quá yên tâm rồi. Tu Văn, nhân có mọi người ở đây, sao không giới thiệu một chút về hai vị nhân tài đặc thù này đi?”
“Vâng! Gã thợ săn kia tên là Dương Truy. Hắn là một người trẻ tuổi, mới có 25 tuổi. Một người khác là một vị cụ già, tên là Phạm Tiến, hắn là một gã tú tài.”
Cố Tu Văn ngắn gọn nói.
“A!! Đây chẳng phải là song hỷ lâm môn sao?”
Âu Dương Sóc lãnh đạm nói, dù sao chủ đề lần này cũng là dã thú công thành. Hắn lại một lần nữa nhìn Sử Vạn Tuế nói,
“Sử tướng quân, ngươi tiếp tục nói tiếp đi.”
Sử Vạn Tuế lại nói tiếp:
“Như vậy đã có thợ săn. Vậy thì hi vọng bộ phận xây dựng phối hợp với tốt với nhóm thợ săn làm tốt công việc bẫy rập. Ngoài ra, chúng ta cần phải đánh dấu những bẫy rập này, giải thích rõ ràng cho người dân trong thôn, tránh thời điểm đi ra ngoài, không cẩn thận, đạp trúng bẫy rập ở dưới chân.”
“Uk! Đây quả thật là điểm cần lưu ý. Tu Văn, ngươi làm một tờ thông cáo, đem chuyện bẫy rập nói rõ ràng, dán ở trước cửa thôn.”
Âu Dương Sóc phân phó Cố Tu Văn.
“Vâng!”
Loại chuyện này, Cố Tu Văn đương nhiên sẽ không có từ chối rồi. Hắn nói tiếp,
“Ngoài ra, thuộc hạ có một kiến nghị. Chúng ta huy động tất cả lực lượng trong thôn, toàn bộ mọi người tham gia vào công việc phòng ngự lãnh địa này. Ta đề nghị, bên sân đốn củi nhanh chóng chế tạo ra một lô gậy lao phóng bằng gỗ. Bên phía Sử tướng quan, an bài đội kỵ binh huấn luyện cho thôn dân cách phóng lao.”
Không ngờ một tên thư sinh như Cố Tu Văn, lại có đầu óc quân sự tới như vậy.
Âu Dương Sóc gật đầu tán thành,
“Không tệ, chủ ý này của Tu Văn rất hay, ta đồng tình với ý kiến của hắn.”
Sử Vạn Tuế cũng bất ngờ nhìn Cố Tu Văn, nói,
“Ta cũng đồng ý với ý kiến này.”
“Bên bộ phận dự trữ vật liệu cũng không có vấn đề gì. Ta dự tính, 5 ngày này có thể nhanh chóng chế tạo ra 1 vạn cây lao phóng.”
Thôi Ánh Dữu trả lời lại.
“Về phía bộ phận xây dựng, hiện tại ngoài trừ trường tư thục, những kiến trúc khác toàn bộ đã được xây dựng xong. Vừa khéo có thể phối hợp với nhóm thợ săn do Dương Truy dẫn đầu, bố trí bẫy rập.”
Âu Dương Sóc quay lại nói với Triệu Đắc Hiền.
Triệu Đắc Vượng sảng khoái đáp ứng giống như trước.
Đúng lúc này, trưởng bộ phận khai khẩn đất hoang - Triệu Đắc Hiền đứng dậy, ngưng trọng nói,
“Đại nhân, ta có chuyện muốn nói.”
“A!! Mời Triệu trưởng bộ phận nói.”
“Đại nhân, ta lo lắng thời điểm dã thú công thành, những con dã thú kia rất có thể sẽ chạy qua đồng ruộng, như vậy chúng sẽ đem khoai tây mà chúng ta trồng phá hư hết?”
Đám khoai tây này chính là hi vọng của lãnh địa, cho nên hắn rất là coi trọng.
“Đây cũng là một cái vấn đề, mọi người có biện pháp nào giải quyết tốt không?”
Sử Vạn Tuế nói một cách bất cẩn,
“Đại nhân, ngươi không cần lo lắng. Đồng ruộng ở bên bờ sông Hữu Nghị, thuộc về dải đất dọc theo lãnh địa. Theo mạt tướng suy đoán, đám dã thú kia có lẽ sẽ trực tiếp chạy thẳng vào trong thôn xóm, cũng không có ở nơi này du đãng. Vì vậy, chúng ta chỉ cần đào một cái chiến hào dọc theo đồng ruộng, sau đó rải lên một ít phân và nước tiểu động vật là được. Mạt tướng tin tưởng, đám dã thú nổi điên kia sẽ tránh xa đồng ruộng. Cho dù thỉnh thoảng có con ngớ ngẩn đi lạc vào đồng ruộng, tổn thất nó gây ra cũng không quá lớn. Hoàn toàn có thể bổ sung lại.”
Triệu Đắc Hiền nghe thấy vậy, cười ha ha nói,
“Phương pháp này của tướng quân hay lắm. Hơn nữa đào chiến hào cũng không có bị lãng phí, vừa khéo có thể cùng hệ thống tưới tiêu làm thành một thể. Hay, rất hay!”
Sử Vạn Tuế cười hắc hắc. Hắn thật ra cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ theo góc độ phòng ngự dã thú xâm nhập.
Thấy cuộc thảo luận của mọi người đã đi vào ngã ngũ, Âu Dương Sóc lên tiếng kết thúc buổi họp này,
“Về phần chuyện phòng ngự lãnh địa, tất cả mọi người ở đây đã suy nghĩ ra rất nhiều đối sách hay. Sau khi rời khỏi đây, hi vọng mọi người tích cực chuẩn bị chiến tranh. Ngoài ra, Tu Văn, vừa khéo Tống đại phu đã chuyển sang Y quán ở, người bảo Phạm lão tiên sinh tạm thời ở lại nhà cấp bốn này.”
“Vâng!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận