Lâm Phàm, 20 tuổi, hai tháng sau khi tốt nghiệp cuối cùng hắn cũng có được việc làm. Công việc của hắn là làm thủ thư cho một cái thư viện kỳ lạ và việc chính của hắn chính là——
GIẾT MA!
Ở đây, nhân viên quản lý thư viện tự xưng là những người bảo vệ cổ xưa. Họ chiến đấu với những ác ma trong truyền thuyết.
Có lẽ cả cuộc đời này, người bình thường cũng sẽ không bao giờ biết được cái bí mật ác ma này. Họ cứ như vậy sống một cuộc sống lặng lẽ vô vị và an nhàn trong một cái thế giới khô khan, thực tế.
Kể từ lúc Lâm Phàm gia nhập vào Ác Ma Đồ Thư Quán, hắn đã không còn là một người bình thường nữa rồi mà là một thành viên trong những người bảo vệ cổ xưa kia, cùng với các nhân viên quản lý thư viện Ác Ma yên lặng bảo vệ loài người.
Nếu có một ngày cái bí mật của Đồ Thư Quán này bị lộ ra ngoài ánh sáng.... có lẽ lúc đó cái tin tức này sẽ gây ra chấn động toàn thế giới.
Lâm Phàm gia nhập Đồ Thư Quán cũng đã được hơn hai tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, hắn cùng Mộc Mộc trải qua một cuộc huấn luyện ma quỷ làm cho hắn trưởng thành lên không ít, so với trước đây, có lẽ chính là hai người khác hẳn.
Hôm nay, lần đầu tiên sau hơn hai tháng, hắn cuối cùng cũng được rời khỏi thư viện. Hắn bước vào thang máy đáng sợ và quay trở lại trên mặt đất.
Giữa tiếng chuông thanh thúy, hắn đẩy cửa gỗ đi ra, đi ra căn phòng tầng 2 của tòa nhà này. Nhìn tấm bảng DEVIL xiêu xiêu vẹo vẹo trên đỉnh đầu, nhìn con phố yên tĩnh mà nhất thời có cảm giác xa xăm.
Dĩ nhiên, phần lớn nguyên nhân là do hắn bị choáng váng và buồn nôn lúc đi cái thang máy đáng sợ kia.
“Mộc Mộc, nhiệm vụ thực địa mà quán trưởng nói tới là cái nhiệm vụ gì vậy?”
Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Công việc thủ thư của chúng ta không phải là cứ ngồi trong thư viện và đọc sách.”
Mộc Mộc đi tới một nhà để xe bỏ hoang cách đó không xa.
“Ta biết, ý của ngươi chính là Giết Ma chứ gì?”
Lâm Phàm khẽ mặc niệm trong lòng.
Nhà để xe khá là cũ kỹ. Cửa cuốn đã bị hoen gỉ hơn một nửa. Bên trong nhà xe có một cái xe hơi thần bí đang đỗ ở đó. Chiếc xe này được phủ một tấm bạt che nắng màu đen, không nhìn ra được nhãn hiệu và kiểu dáng của chiếc xe.
Mộc Mộc bước tới, vén tấm bạt che nắng ra. Một chiếc xe Porsche màu đỏ liền hiện ra. Lâm Phàm nhìn chiếc xe trước mặt mà ngạc nhiên. Bởi vì đó là một chiếc Porsche Boxter mới tinh.
Lâm Phàm đã từng nhìn thấy nó trên một tạp chí xe hơi.
Porsche Boxter là một chiếc xe thể thao mui trần có hai chỗ ngồi, mui mềm có thể gập lại, động cơ 6 thì, nằm ngang đối diện, công nghệ phun xăng trực tiếp tiên tiến hiện đại, hệ thống thu hồi điện năng... Nó chạy 100 km chỉ mất vẻn vẹn 5 giây.
Mặc dù nó chỉ là chiếc xe nhập môn trong đại gia đình Porsche, thế nhưng lái trên đường vẫn rất oách.
“Lên xe!”
Mộc Mộc lạnh lùng nói.
Nàng nổ máy, hai đèn pha phía trước xe liền sáng lên, bắn ra hai đạo ánh sáng màu trắng.
Lâm Phàm lập tức lên xe, thắt dây an toàn vào.
Mộc Mộc vào số, đạp ga. Chiếc Porsche Boxter gầm lên một tiếng. Một trận tiếng ma sát giữa lốp xe và sàn nhà vang lên. Sau đó chiếc Porsche rời khỏi gara, biến thành tia sáng màu đỏ biến mất giữa ngã tư đường.
Chiếc Porsche Boxter màu đỏ lao vun vút trên đường. Tiếng động cơ gầm rú cùng với dáng vẻ thon gọn, màu đỏ bắt mắt liền thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Một nam, một nữ ngồi trên một chiếc xe hơi thể thao hàng hiệu nhãn hiệu Porsche. Nữ thì đeo kính râm, mái tóc dài màu đỏ tía trông giống như ngọn lửa bùng cháy dưới ánh mặt trời vậy.
Còn nam thì khuôn mặt có chút cổ quái, hắn do dự một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
“Người lúc nãy nói là có ý gì vậy? Chúng ta hôm nay đi săn quỷ sao?”
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi. Ta sẽ dạy ngươi một số kiến thức cơ bản.”
“Ví dụ như??”
“Ma quỷ sẽ để lại những dấu vết đặc biệt trong thế giới hiện thực.”
Mộc Mộc nói tiếp,
“Loại dấu vết này được gọi là ấn ký ác ma, giống như dấu chân chúng ta để lại sau mỗi bước đi vậy. Người bình thường không thể nhìn thấy ấn ký ác ma này, chỉ có chúng ta mới có thể nhìn thấy được.”
“Ấn ký ác ma...”
Lâm Phàm lẩm bẩm đọc cái tên này. Mộc Mộc lại tiếp tục nói,
“Có một cái ấn ký ác ma mới xuất hiện trong cái thành phố này. Nhiệm vụ của chúng ta là đi xác nhận xem thông tin đó có chính xác hay không. Đây cũng coi như là bài kiểm tra dành cho ngươi sau hơn 2 tháng huấn luyện.”
Lâm Phàm đang định hỏi tiếp, đột nhiên chiếc xe Porsche phanh “kít” lại, sau đó dừng hẳn. Mộc Mộc lạnh lùng nói:
“Chúng ta đã tới nơi.”
Đập vào mí mắt hắn lúc này là một khu vui chơi náo nhiệt. Nào là tàu lượn siêu tốc chạy trên bầu trời. Những quả bóng bay đủ màu sắc trôi nổi trên không trung.
Đây chính là khu vui chơi lớn nhất thành phố Không Hải - Khu vui chơi Không Hải!
Lâm Phàm học bốn năm học đại học là ở cái thành phố Không Hải này, thế nhưng lại chưa một lần từng tới khu vui chơi Không Hải này.
Là một người lớn lên từ cô nhi viện, Lâm Phàm hiếm khi có cơ hội tới những nơi vui chơi như thế này.
Hiện tại, xung quanh hắn lúc này là cặp đôi đi bên nhau tình tứ hoặc cũng là gia đình 3 người vui vẻ đi bên nhau.
Nhìn khung cảnh này, Lâm Phàm bị bầu không khí vui vẻ này lây nhiễm, có chút hưng phấn lên. Giống như thể lần này hắn ra ngoài cũng không phải là đi làm nhiệm vụ mà là đang lén lút đi hẹn hò với Mộc Mộc vậy. Cho nên, hắn quên khuấy mất chuyện ấn ký ác ma, mà hào hứng nói:
“Thật vất vả lắm mới tới được đây, chúng ta đi chơi đi!”
“A...”
Mộc Mộc lạnh lùng gật đầu.
Chỉ là Lâm Phàm không ngờ tới rằng, trò chơi Mộc Mộc muốn chơi đầu tiên lại là tàu lượn siêu tốc.
“Mộc Mộc... thứ này có chắc chắn không vậy?”
Trên tàu lượn, Lâm Phàm sờ sờ khóa an toàn đang còn buộc chặt cơ thể, sau đó nắm lấy tay vịn vai, sắc mặt tái nhợt hỏi.
“Người sợ...?”
Mộc Mộc hỏi.
“Ta... ta... có chút sợ độ cao.”
Lâm Phàm run rẩy nói.
Ngay sau đó, còi cảnh báo vang lên khắp đường hầm tối om. Tàu lượn bắt đầu lăn bánh, từ từ đi tới, hướng về chỗ sâu trong đường hầm.
Lâm Phàm từ nhỏ đã không dám ngồi lên tàu lượn rồi. Hắn cảm thấy những người ngồi trên đó thật là gan dạ. Hơn nữa, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ rằng, giả sử như đang còn ngồi trên tàu lượn lỡ không may bất cẩn bị rơi xuống, tới lúc đó không phải rất thảm sao?
Và lại càng không ngờ rằng trò đầu tiên Mộc Mộc lựa chọn lại chính là tàu lượn siêu tốc, thứ mà hắn khiếp sợ nhất. Mặc dù khiếp sợ thế nhưng để không biểu lộ ra vẻ sợ hãi của mình trước cô nàng Mộc Mộc xinh đẹp này, hắn vẫn lựa chọn chơi trò chơi này.
Dù sao vẫn phải giữ sĩ diện cho mình chứ!
Thế là hắn chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước!
Đường ray tàu lượn uốn lượn như một con rắn khổng lồ. Tàu lượn từ từ đưa du khách lên tới điểm cao nhất của đường ray. Lúc này, hai tay Lâm Phàm khẽ run rẩy, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Đột nhiên, chiếc tàu lượn rơi nhanh xuống giống như thể rơi tự do từ trên đỉnh núi xuống vậy.
Lâm Phàm cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu. Gió lướt qua đầu, làm đầu tóc hắn rối loạn. Khuôn mặt bị gió thổi có chút vặn vẹo, nhìn có chút dọa người.
Các du khách bắt đầu la hét. Những tiếng hét chói tai vang vọng cả bầu trời.
“A.a.a.a.a.a.a.a...........”
Lâm Phàm cũng điên cuồng hét lên. Hắn cố gắng loại bỏ sự sợ hãi của mình bằng cách hét lên thật to.
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của hắn, khuôn mặt ngàn năm băng giá của Mộc Mộc bỗng nhiên khẽ nở ra nụ cười.
“Ngươi.... ngươi vừa mới cười?”
Lâm Phàm hỏi. Thì ra nữ ma đầu này cũng biết cười.
“Làm sao có khả năng, chắc ngươi nhìn lầm rồi.”
Nụ cười nơi khóe miệng Mộc Mộc ngay lập tức biến mất. Vẻ lạnh lùng liền khôi phục lại.
Lúc Lâm Phàm rời khỏi tàu lượn, hắn khẽ run người một cái.
Sau này, dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không có ngồi lên tàu lượn nữa.
Thế nhưng trò chơi tàu lượn kia cũng mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Ngoài trò chơi tàu lượn, hắn còn theo Mộc Mộc chơi thêm trò chơi ngựa gỗ xoay tròn, thuyền hải tặc, nhảy lầu...Mộc Mộc rất thích chơi mấy trò chơi mạo hiểm, kích thích như thế này. Thứ mà Lâm Phàm ghét nhất, hoặc có thể nói hắn không dám chơi mấy thể loại trò chơi như thế này.
Thể loại trò chơi này khiến cho Lâm Phàm có cảm tưởng huấn luyện ma quỷ lúc trước mà hắn từng trải qua, căn bản không bằng thứ này. Nơi này mới thực sự là địa ngục đáng sợ.
Trải qua lần khảo nghiệm địa ngục này, Lâm Phàm có cảm tưởng như mình vừa mất đi nửa cái mạng vậy.
Mộc Mộc nhìn bốn phía xung quanh, giống như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong lúc vô tình, nàng nhìn thấy vòng đu quay ở giữa khu trung tâm.
Vòng đu quay là công trình biểu tượng của khu vui chơi Không Hải này.
Khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn neon đủ màu sắc được đính trên đó liền được bật sáng lên, nhìn chẳng khác nào con mắt giữa bầu trời đầy sao vậy. Chính vì lý do này mà nó được gọi là con mắt của Không Hải.
“Ngươi có muốn chơi đu quay không?”
Mộc Mộc nhìn “con mắt của Không Hải” hùng vĩ kia hỏi Lâm Phàm một câu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm cùng bạn khác giới ngồi trên vòng đu quay. Và hiện tại Mộc Mộc đang ngồi đối diện của hắn.
Cô gái xinh đẹp giống như ngọn lửa này nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ.
Trên khuôn mặt thiên thần lộ ra dáng vẻ trầm tư.
Lâm Phàm không dám nhìn ra bên ngoài vì sợ độ cao. Hắn ngồi bất động ở một góc.
Do sợ độ cao nên hắn cũng không thích chơi trò này lắm. Thế nhưng vì không muốn để Mộc Mộc biết mình nhát gan, hắn đành phải làm liều lên trên này ngồi.
Có câu nói, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Theo vòng đu quay càng ngày càng lên cao, tim của Lâm Phàm đập càng nhanh hơn, hồi hộp hơn. Để chuyển hướng sự chú ý, hắn hỏi:
“Ngươi đã nghe qua truyền thuyết về vòng đu quay chưa?”
Mộc Mộc lắc đầu.
“Vòng đu quay đại diện cho tình yêu và hạnh phúc. Nếu tại thời điểm vòng đu quay lên vị trí cao nhất, nếu như có ai đó tỏ tình, thì người được tỏ tình nhất định không được từ chối. Có người nói rằng, ở chung một chỗ với người mình yêu trên vòng đu quay, vượt qua bầu trời này, hạnh phúc sẽ....”
Lâm Phàm nói tới đây, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút mập mờ.
Hắn và Mộc Mộc mới gặp nhau được có hơn hai tuần. Đối với cô nàng này thật ra hắn cũng không có hiểu sâu lắm. Hắn thừa nhận, hắn có cảm tình với cô nàng lạnh lùng này, thế nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc mà thôi.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, hắn cảm thấy con người Mộc Mộc giống như được bao phủ bởi một bức màn bí ẩn vậy, khiến cho người khác không thể nhìn thấu.
Trong lúc hốt hoảng, Lâm Phàm đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó bên ngoài cửa sổ.
Đó là một vết rách màu đen bình thường, giống như vết gương nứt vỡ vậy. Đạo vết nứt này ở giữa không trung lan tràn ra, như thật như ảo.
“Mộc Mộc, ngươi xem đây là cái gì?”
Lâm Phàm chưa nhìn thấy thứ này bao giờ nên lên tiếng hỏi.
“Ấn ký ác ma, ngươi tìm ra nó rồi đấy.”
Mộc Mộc lạnh lùng nói.
Tới lúc này, Lâm Phàm mới nhớ ra nhiệm vụ của hai người bọn họ.
Mới vừa rồi chơi một loạt các trò chơi mạo hiểm, kích thích khiến cho hắn quên mất đi chuyện chính sự này.
Không sai, bọn họ tới đây cũng không phải là để chơi đùa. Bọn họ tới đây là để tìm kiếm ấn ký ác ma!
Mộc Mộc từ từ tháo kính râm và mở mắt ra. Một đôi con ngươi màu vàng kim, tỏa ra ánh sáng rừng rực giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Mắt hoàng kim lóng lánh, vết rách màu đen trong không trung theo đó chợt sáng lên, bộc phát ra ánh sáng vàng chói lóa!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận