Translator: Nguyễn Mạnh Vũ.
****
Những bước chân của Ark tràn đầy năng lượng ngày hôm nay.
Đó là bởi cú điện thoại cậu nhận được từ bệnh viện sáng nay.
‘Đây có phải là người giám hộ của bà Park Somi không ạ ?’.
Ngay khi cậu nhận ra đó là cuộc gọi đến từ bệnh viện, Ark canh cánh nỗi sợ trong lòng.
Cho đến bây giờ, cậu không hề nghe bất kì tin tốt nào về sức khỏe của mẹ mình. Với tình trạng hiện giờ của bà, cậu chỉ nghe được nào là lên cơn, tai biến… Hoặc đôi khi, họ gọi điện cậu chỉ vì thông báo tiền viện phí. Dù là nói cách nào đi chăng nữa, cuộc gọi từ bệnh viện không bao giờ là tin tốt lành với Hyun Woo.
Giọng nói của cậu tự động trở nên nông hơn vì lo lắng.
‘Vâng, có chuyện gì à?’.
‘Dạo gần đây, tình trạng của bà Park Somi đã chuyển hướng tích cực. Bác sĩ nói có thể bước vào giai đoạn dùng các liệu pháp phục hồi sức khỏe cho bà’.
‘Mẹ tôi đã khá hơn rồi ư?’.
‘Đúng thế. Tuy nhiên. Liệu trình này cần ý kiến của người giám hộ. Hãy cho tôi biết về quyết định của anh’.
‘Nếu cần thiết thì hãy làm mọi thứ để giúp mẹ tôi khỏe lại’.
‘Vậy làm ơn hãy đến bệnh viện hôm nay để điền vào form dành cho người giám hộ. Tôi sẽ nói cụ thể cho anh về liệu trình chăm sóc và những chi phí rõ ràng hơn’.
Đó là tin vui nhất trong đời cậu trong vài năm vừa qua.
Đã được 5 năm kể từ khi mẹ cậu phải nằm viện. Sau khi tiến hành giải phẩu toàn thân, kể cả não bộ, bà đã ở hôn mê trong 2 năm đầu. Khi tỉnh giấc, mẹ cậu cũng không thể dùng các chi của mình, hay nói cách khác là sống thực vật. Sau một thời gian lâu, đã chuyển biến tốt dần lên, có thể nói, cử động các chi. Nhưng kể từ đó, tai biến xảy ra liên tục như cơm bữa.
Tệ hơn tất cả, đã có 3 lần xuất hiện tai biến nặng, khiến bà mất ý thức trở về với trạng thái hôn mê trong vài ngày. Những lúc ấy, Hyun Woo chỉ còn biết nắm chặt tay mẹ và thức thâu đêm trong bệnh viện
‘Thứ gây ra chính là stress tâm lý từ cú sốc rất lớn do vụ tai nạn’.
Bác sĩ thông báo triệu chứng của mẹ cậu đơn giản như thế.
Stress. Với bác sĩ, đó là một thuật ngữ tiện dụng vì họ chỉ cứ việc gán nó cho bất kì triệu chứng nào.
‘Bây giờ, chúng ta không thể làm được bất kì điều gì. Từ lúc đầu, mọi việc ta có thể làm là chờ chính bản thân bà khá hơn’.
Vâng, đợi, đó là ý kiến của bác sĩ. Trong khi chỉ đơn giản là đợi tình trạng bà khá hơn, cái đợi chết tiệt đó ngốn hết của cậu 3 – 4 triệu won mỗi tháng. Dẫu vậy, cậu vẫn chịu đựng được tất cả vì mẹ.
Nếu đột nhiên tình trạng mẹ cậu trở xấu, bác sĩ chỉ việc nói cậu hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất. Cơn giận của cậu có thể nổ vào tên bác sĩ nếu như nói những điều đó. Nhưng, cậu không thể làm gì hơn.
Ở bệnh viện, gia đình của người bệnh không có quyền lực hay tiếng nói gì đâu.
Mỗi khi lần thông báo ‘chuẩn bị cho tình huống tệ nhất ấy’, điều duy nhất Hyun Woo có thể làm là nắm thật chặt tay mẹ rồi khóc trong khi cầu nguyện Thượng Đế, người mà thậm chí cậu không bao giờ tin.
Không biết những lời cầu nguyện đó có chạm tới trái tim Người hay không nhưng 4 năm trôi qua, hi vọng đã bắt đầu nở hoa. Kể từ năm ngoái, tình trạng của bà đã khá hơn.
Những thứ như ngồi dậy khỏi giường vẫn còn cực nhọc nhưng bà có thể tự ăn và nói chuyện mà không gặp nhiều khó khăn như lúc trước. Vị bác sĩ trước kia khuyên Hyun Woo đừng hi vọng nhiều quá giờ đây, lại ủng hộ cậu và tin rằng bệnh tình của bà một ngày nào đó, sẽ khỏi.
Cảm giác như đang bay, Hyun mua một giỏ trái cây đến thăm mẹ cậu.
‘Ah. Hyun Woo’.
Ngay khi cậu bước vào phòng bệnh, một người đàn ông trung niên nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
‘Chào ngài, thanh tra Gwon’.
‘Uhm, cũng đã lâu rồi. Không có gì bất thường cả chứ ?’.
‘Con luôn ổn cả mà’.
‘Đây là ngày ta đến bệnh viện, tiện thể ghé thăm mẹ con’.
‘Chú không cần phải giải thích đâu’.
‘Vậy ta để hai người dành thời gian cho nhau. Ta sẽ đợi ở bên ngoài’.
Hyun Woo phì cười khi thấy vị thanh tra nắm chặt bàn tay mẹ cậu.
‘Mẹ, con nghe nói mẹ đã khá hơn rồi’.
‘Đúng thế, có lẽ không những cơ thể mà còn cả tinh thần nữa con ạ’.
Bà cố nặn một nụ cười trên môi.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc của bà, tim Hyun lại đau nhói. Mẹ cậu đã ở trong cái tuổi gọi là tứ tuần. Trước khi tai nạn xảy ra, mọi người đều tấm tắc khen bà xinh đẹp. Tuy nhiên, 5 năm sống trong bệnh viện đã cướp đi hoàn toàn vẻ đẹp ấy.
‘Bằng bất cứ giá nào, mình cũng phải đưa mẹ trở về với những gì bà đã từng có’.
Hyun Woo không nói một lời nào nhưng bà biết hết. Làm sao bà không biết đứa con trai bé bỏng của mình đang nghĩ gì ?
Sau khi nhập viện, những người họ hàng chỉ đi thăm bà ít nhất được 2 – 3 lần kể từ lúc tỉnh dậy. Ngoài ra, họ chỉ toàn than vãn về cuộc sống dạo này khó khăn ra sao và những thứ vớ vẩn khác trước khi đi.
Dù có bị ốm đến đâu đi chăng nữa, người phụ nữ thông minh này tin rằng không đời nào những người đó giúp gia đình mình trả tiền viện phí. Bọn họ là một trong những ảnh hưởng lớn tới Hyun Woo và là một trong những lý do làm nó đóng cửa lòng mình lại với mọi người khác.
Sau cùng, gánh nặng đều chồn chất lên vai nó.
‘Làm ơn đừng nói những thứ ngớ ngẩn như vậy mẹ à. Chỉ tập trung vào việc khỏi bệnh thôi. Hơn nữa, con cũng đâu còn là con nít đâu. Đã 22 tuổi rồi, con có thể tự mình kiếm sống’.
‘Con nói đúng, con không còn là một bé con của mẹ nữa rồi’.
Khi cầm lấy tay con trai, giọng của bà nghẹn ngào ứa lệ.
5 năm. Chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi, Hyun Woo đã thay đổi hoàn toàn. Từ một cậu bé trung học phổ thông suốt ngày ăn chơi trở thành một người đàn ông ở tuổi 22. Chắc chắn để trở thành như vậy, cần phải có một sự trải nghiệm và những biến cố khôn lường của cuộc sống.
Sau cùng, chỉ có khó khăn mới làm cho con người ta buộc phải trở nên mạnh mẽ.
Là bậc cha mẹ, bà cảm thấy nhói đau khi thấy con mình phải trưởng thành nhanh như thế, cái cách mà nó lo cho gia đình, cách mà mọi gánh nặng đều đặt trên vai nó chỉ khiến bà càng thêm khổ đau.
Hyun Woo lắc đầu rồi chuyển chủ đề.
‘Con thấy thanh tra Gwon đến đây ngày càng thường xuyên rồi đó’.
‘Đúng vậy, mẹ rất biết ơn ông ấy. Đã được 5 năm rồi còn gì’.
‘Vâng, nếu không có chú Gwon thì con cũng không biết làm sao’.
Hyun Woo thật sự nghĩ thanh tra Gwon, Gwon Hwa Rang là vị cứu tinh của mình.
Tai nạn bố cậu gây ra năm năm trước đây làm rung chuyển cuộc sống của Hyun Woo tới đáy rễ.
Bố của Hyun cũng mất trong vụ tai nạn cùng với nạn nhân. Song, không dừng lại tại đó, tại nạn giao thông vốn là tai nạn chuỗi. Khi một vị trí xe bị sự cố, nó sẽ kéo theo cả hàng phía sau gặp tại nạn theo.Kết quả đã làm cho 10 người bị thương nặng Chỉ vài giây tai nạn, sự kiện đó thậm chí còn được đưa tin. Người phát thanh viên đề cập đến Mr.Kim và kết luận rằng sự vô trách nhiệm trong lái xe thế này là không thể chấp nhận.
Ảnh hưởng sau tin tức ấy còn lớn hơn tưởng tượng nữa.
Sự chỉ trích đến từ mọi nơi, mọi hướng và thậm chí cả họ hàng của cậu cũng quay lưng lại với gia đình Hyun Woo.
Cuộc sống cậu hằng tưởng nó sẽ kéo dài mãi nay bị sụp đổ thật dễ dàng. Với một học sinh năm 2 tại trường trung học phổ thông, đó là điều không dể để chấp nhận.
Kể từ lúc đó, Hyun Woo đã lạc lối hoàn toàn. Cậu uống rượu và hút cả thuốc và thậm chí còn đánh nhau trên đường phố. Cậu căm ghét bố mình vì đã gây ra tai nạn và căm ghét luôn cả thế giới, những kẻ cứ chỉ chỉ vào cậu mỗi khi Hyun Woo đi trên đường.
Và vào lúc ấy, người tìm được Hyun Woo, kéo cậu ra khỏi vòng lẩn quẩn đó và hướng Hyun Woo đi trở lại trên con đường đúng đắn không ai khác chính là thanh tra Gwon. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hyun Woo bị đánh đến tả tơi.
Song, người thanh tra đó đã kéo cậu đến bệnh viện.
Nhưng sự thật là, chính cậu mới vừa chạy trốn khỏi chỗ đó.
Cái điều mà Hyun Woo buộc phải thừa nhận không hề đẹp đẽ như những con đường đêm được phủ đầy ánh đèn Neon. Nằm liệt trên giường với chi chít vết thương, được duy trì mạng sống nhờ hàng đống dây nhợ, thiết bị, máy hô hấp phủ quanh người, chính là mẹ cậu.
Đó là ngày đầu tiên trong đời mà cậu khóc, khóc sướt mượt không ngừng hệt như một đứa trẻ bị tổn thương đến mức cực hạn.
Sau tai nạn, Gwon Hwa Rang luôn luôn chăm sóc cậu và cả gia đình Hyun Woo. Khi có một vấn đề phát sinh ở trường, ông bỏ mặc tất cả những việc khác để rồi chạy đến trường giải quyết cho cậu. Ông dùng mối quan hệ của mình để tìm và giới thiệu cho Hyun Woo những công việc bán thời gian với mức lương cao nhất có thể. Khi Hyun Woo cần tiền gấp, ông tình nguyện đứng ra làm người đảm bảo. Tất cả là nhờ ông, cậu mới có thể tốt nghiệp an toàn và thành công tại trường trung học.
Với Hyun Woo, ông không những là một vị cứu tinh – không, thậm chí hơn cả thế nữa.
‘Mẹ luôn cảm thấy áy náy với ông ấy’.
‘Dạ, con cũng vậy nữa. Nhưng mẹ không phải nghĩ đến điều đó, thưa mẹ’.
‘Ý con là sao?’.
‘Lý do chú ấy đến đây chắc chắn không phải vì chú cảm thấy có trách nhiệm. Chú trông giống như một con gấu nếu nhìn bên ngoài nhưng thực chất, bên trong là một người rất e thẹn. Mẹ biết điều đó đúng không?’.
Thấy con mình mỉm cười quỷ quyệt, bà đỏ mặt rồi cười phá lên.
‘thằng nhóc này, mày đang chọc mẹ đó à?’.
‘Hahaha. Mặt mẹ đỏ hết cả lên rồi kìa. Đừng nói với con là mẹ không thích nhá?’.
‘Qủy nhỏ, đừng có mà bép xép chuyện gì với thanh tra Gwon đó’.
Hyun Woo đổi giọng nghiêm túc.
‘Con sẽ không làm thế đâu’.
‘Thật hả, thằng nhóc này..’.
‘Hahaha… Con sẽ trở lại sau khi nói chuyện với chú ấy một chút’.
Hyun Woo ôm chồm lại người mẹ cậu vừa trêu chọc một cái thật chặt rồi rời khỏi giường bệnh.
Thanh tra Gwon nhìn thấy cậu vừa nói vừa cười hớn hở.
‘Con thấy sao? Đúng là tình trạng của bà đã khá hơn phải không?’.
‘Vâng, và tâm trạng của mẹ con cũng tốt hơn rất nhiều nữa. Cảm ơn chú’.
‘Chú không làm gì cả…’. Thanh tra Gwon thì thầm với biểu hiện khả ố.
‘À mà…Hyun Woo này’.
‘Dạ?’.
‘Chú nghe nói liệu trình điều trị phục hồi sẽ sớm bắt đầu. Nhưng theo chú biết thì liệu trình này sẽ tốn rất nhiều tiền. Con không được bảo hiểm phù trợ nên chú có tiền đây, chú có thể cho con mượn’.
‘Không cần đấu chú. Ổn cả mà. Con rất biết ơn nhưng tự con có thể lo viện phí được cho mẹ’.
‘Không, con hiểu nhầm rồi. Chỉ là chú giờ đây không biết dùng tiền vào cái gì nữa thôi’.
‘Thanh tra, Chú thích mẹ con đúng không?’.
Trước ánh nhìn sắc lẻm nhưng con bò mộng của Hyun, thanh tra Gwon như chết đứng.
‘Ờ..ờ…điều đó’.
‘Không cần phải giấu làm gì. Con biết hết mà’.
‘Chú xin lỗi’.
‘Xin lỗi vì cái gì cơ chứ. Nếu đó là chú, con sẵn sáng tán dương chú đến với mẹ con’.
‘Vậy thì vấn đề là gì?’.
‘Con thích chú và vấn đề mượn tiền này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chú có nhớ cái lần chú nghiền con ra bã rồi kéo con vào bệnh viện để gặp mẹ không?
‘Ờ… việc như thế quả thật có xảy ra’.
‘Sau khi chứng kiến mẹ con như vậy, con mới nhận ra rằng mình đã sống vô ý thức và trách nhiệm như thế nào. Con đã thề. Không cần biết phải khó khăn như thế nào, con sẽ làm mẹ mình tốt hơn. Không phải con không muốn dùng tiền của chú, hay vì lòng tự trọng. Con muốn giữ lời thề của mình. Vì đây là mẹ con chứ đâu phải là người dưng đâu chú’.
Thanh tra Gwon nín lặng nhìn vào Hyun Woo rồi vỗ vài cậu.
‘Con đúng là một chàng trai đáng khen’.
‘Con không xứng đáng với những lời đó đâu. Chưa đến lúc’.
‘Những gì con nói vừa rồi mới thật sự làm con đáng khen’.
Thanh tra Gwon gật đầu rồi đứng dậy.
‘Chú hiểu rồi. Con là một người đàn ông, tất nhiên con sẽ cứng đầu. Cứ làm những gì con muốn nhưng nếu như có khó khăn gì, con phải đến tìm chú đầu tiên rõ chưa? Hứa với chú được không?’.
‘Dạ vâng thưa thanh tra Gwon’.
‘Ôi dào, bỏ cái từ thanh tra đi. Chú có còn là thanh tra nữa đâu. Bây giờ chú đi đây’.
Gwon Hwa Rang quay người lại rồi bước đi dọc theo hàng lang.
Mỗi khi thấy những bước đi khập khiển của ông, cậu lại thấy đau nhói.
‘Tại sao những người mình yêu quý đều rơi vào tình trạng khó khăn thế?’.
2 năm trước, Gwon Ha Rang đi bắt một tên cướp. Trong khi bắt giữ hắn, hắn đã đâm vào mắt cá chân của ông và thậm chí sau đó, còn đâm nhiều lần vào bắp chân khiến chân ông bị thương rất nặng.
Thế nhưng, người thanh tra can đảm đó, không những không nhận được huy chương mà còn bị vùi dập.
Vấn đề là bởi viên đạn ông bắn vào hắn trong khi bắt giữ. Kẻ cướp bị bắn sau cùng được điều trị hoàn toàn trong khi chân của viên cảnh sát thì không như thế. Thay vào đó, những tổ nhóm và tổ chức ‘vì nhân quyền’ nhảy vào cắn lung tung.
Với họ, kẻ cướp là một con người và dường như, họ không nghĩ viên thanh tra kia cũng là người. Thế rồi khi những cái lũ nhân quyền đó làm loạn cả lên làm giới truyền thông cũng nhảy vào bát nháo. Khi hai thế lực gộp lại thành một, nó đủ có thể chôn vùi, thậm chí tiêu diệt một người. Sau cùng, thanh tra Gwon bị cho là viên cảnh sát bạo lực và bị buộc phải nghỉ hưu. May mắn thay, vì những thành tích ấn tượng của ông, thanh tra Gwon được bổ nhiệm làm người dẫn dắt những người đã từng là tội phạm tìm lại cuộc sống hay những thứ đại loại vậy. Nhưng thậm chí, nó không phải là một phần thưởng, bồi thường xứng đáng.
Kể từ đó trở đi, thanh tra Gwon luôn luôn nhắc cậu ‘CHỈ LÀ XẰNG NGÔN CỦA THIÊN HẠ’ để an ủi Hyun Woo mỗi khi cậu bị chỉ trích bởi những việc mình không đáng bị.
‘Nếu ít nhất chân của ông được chữa lành…’.
Ý tưởng về New World chợt ánh lên trong cậu.
Không có người tàn tật trong game. Vì nhân vật được tạo từ việc quét sóng não, những tàn tật cơ thể đều được bỏ qua.
Vậy nên trong trò chơi, Gwon Hwa Rang có thể là người bình thường.
‘Chú đã từng chơi game trước đây chưa?’.
‘Game?’.
‘Ah…chú đã từng chơi một ít cách đây không lâu’.
‘Vậy hãy thử New World đi ạ’.
‘Những ngày này con cũng chơi game à?’.
‘Dạ vâng, chú sẽ thích nó mà xem’.
‘New World, chú có nghe về nó’. Vị thanh tra gật đầu mà không mấy suy nghĩ nhiều.
‘Được rồi, nếu có thời gian chú sẽ thử’.
‘Chú phải thử đó’.
*****
Cảnh vật của bãi biển đẹp hơn trong bóng đêm.
Bởi vì trong đêm, mặt trăng và các vì sao tỏa sáng rực rỡ hơn, cũng giống như cậu ấy, người đi trong đêm cùng ánh sáng của các vì sao, Dark Walker.
Lũ Sharkmen đang bảo vệ ngọn hải đăng, đúng như cậu dự đoán, là loài sẽ mạnh hơn vào ban đêm.
Màn đêm gieo xuống là lúc khả của nó tăng thêm 30%. Mặt khác, Ark chỉ nhận được thêm 20% khả năng. Nhưng dẫu vậy, Ark vẫn chọn thời điểm này để giao chiến.
Thưởng điểm khả năng do bóng đêm không chỉ được áp dụng cho mỗi một mình cậu mà còn ứng dụng cho các Familiar. Chắc chắn bởi Bat, Skull, Snake, những sinh vật bóng tối đến từ Netherworld sẽ được tăng điểm mỗi khi bầu trời trở đêm.
Mặc dù không hi vọng nhiều về chỉ số Strength hay Defense sẽ gia tăng, nhưng một ít Agility, một ít Intelligence là quá đủ để có một sự phối hợp đội hình hoàn hảo hơn. Khả năng nhận định tình huống để xử lý cùng với sự nhanh nhẹn cần thiết để thực hiện kế hoạch đúng với dự định là những gì mà Ark cần ở các Familiar. Sau cùng, trong đêm, Ark chỉ được thêm 20% khả năng nhưng nếu tính tổng thì khả năng của toàn đội lên đến ít nhất là 40%. Hơn nữa, với khả năng ‘Stealth’, nhiều kế hoạch, chiến thuật hiệu quả hơn có thể áp dụng. Và đồng thời, cậu cũng có thể tung ra những đòn Backstab gây 200% damage cùng với 10s ‘STUN’.
Ark cuối cùng đã trở thành một Dark Walker thật sự.
‘Đêm còn dài. Không cần phải vội’.
Điểm đến đã ở ngay trước mặt nhưng Ark chẳng nôn nóng.
Sharkman là chủng loại quái hung dữ. Chiến đấu trực diện một con có khi sẽ kéo theo những con khác đến tham gia cùng.
‘Bat, đi và dụ một kẻ về đây’.
‘Hiểu rồi thưa chủ nhân’.
Chẳng mấy chốc, Bat bay tới gần một con Sharkman và làm đủ trò khiến nó khó chịu. Con Sharkman nhanh chóng tức giận, gầm lên rồi đuổi theo Bat. Nếu là Ark, tất cả lũ Sharkman thấy thế sẽ xông vào. Tuy nhiên, đây chỉ là một con dơi, không cần thiết để chúng làm điều đó.
Bat dụ con Sharkman xuyên đến khu rừng u tối đằng trước mặt, nơi Ark sử dụng ‘Stealth’ đang canh sẳn. Không cần phải nói điều gì xảy ra tiếp theo.
Cú đầu tiên là Backstab trong trạng thái Cat Eyes. Song, cậu bồi thêm một nhát Dark Blade vào gáy nó nữa.
Ark quyết định tăng thêm điểm Intelligence sau cuộc chiến với Kundalini nên Mana của cậu đã là 600. Mặc dù dùng Dark Blade hoặc Cat Eyes đến 4 lần, cậu sẽ vẫn đủ mana để duy trì Skull và Bat trong vòng một phút.
Con người cá mập bị dụ đến khu rừng tối tăm nhanh chóng đã trở thành một món soup chỉ sau một phút.
Bạn đã làm ra Shark Fin Soup ( Súp vi cá) từ Survival Cooking. |
Một món soup được làm từ vi cá mập giàu dinh dưỡng, nó có vị tuyệt ngon. Cùng những gia vị tươi ngon, bạn đã đem lại khả năng tiềm ẩn của món soup. · Khả năng đặc biệt của món soup: +20 Defense / 30s. |
Khi Survival Cooking đạt đến mức trung cấp, tỷ lệ thất bại giảm đi rất nhiều. Sau khi bổ sung một vài gia vị mua ở Lancel, thức ăn có thêm hiệu ứng đặc biệt.
Ví dụ với món Howling Seasoned Chillies có tác dụng gia tăng sức mạnh nhưng bị dính hiệu ứng Confusion sau khi hết tác dụng. Nếu thêm gia vị nữa thì nó sẽ + Agility tương ứng trong thời gian bị đó và hiệu ứng Confusion sẽ ngắn hơn.
Tất nhiên, những hiệu ứng tốt không phải là thứ duy nhất xuất hiện. Nếu đó là Survival Cooking, bạn sẽ không bao giờ được hạ thấp sự cảnh giác của mình khi thử món ăn.
Nếu cậu thêm gia vị vào Refreshing Tea Herb, món trà sẽ bị một hiệu ứng độc kỳ lạ. Nếu cứ mỗi 10 phút / 1 giờ mà cậu không uống trà, mana sẽ về 0.
Tuy nhiên, với gia vị, thức ăn đều ngon hơn hẳn.
Ark nhận được những thông tin từ hệ thống về các món ăn cậu làm với nụ cười thỏa mãn.
‘Mình đã thu thập được 80 nguyên liệu rồi’.
2/3 trong số đó là độc. Nhưng cảm giác có vài thứ gì đó còn tốt hơn là trắng tay.
Sau khi bị buộc phải ăn món soup cá mập, chỉ số của Bat cũng tăng lên thêm một bậc. Thế rồi, cậu đã săn toàn bộ quái chỉ để kiếm nguyên liệu cho những bữa ăn.
Sharkmen dường như không hề quan tâm đồng đội đang biến mất xung quanh chúng. Bọn nó quá bận để ăn thịt những con thú vật xung quanh.
Nhờ vào thái độ đó, Ark có thể dễ dàng hạ gục hầu như tất cả những con người cá mập. Giờ đây, chỉ còn một con duy nhất con sót lại đang đứng canh gác ngọn hải đăng. Có lẽ vì con này là một dạng Elite Monster ( mini – boss), nó to hơn những con khác và toàn thân đêhf màu đen.
‘Eyes of The Cat’.
Sau khi check thông tin, nó đang ở cấp 58. Level của Ark đang là 50. Nhưng nếu tính bonus từ màn đêm, Ark và nó cách nhau 10 level chênh lệch. Tuy nhiên, cậu nhận rất nhiều danh hiệu từ những nhiệm vụ nên chỉ số tổng cao hơn mức level hiện thời của mình. Nên nếu nhìn về mặt chỉ số, cậu chỉ cách nó khoảng 6 level.
Hơn nữa, các Familiar của cậu không phải chỉ để trang trí. Chúng rất yếu khi tấn công đơn mục tiêu nhưng cực kỳ hữu dụng khi phối hợp.
Một nụ cười nở trên môi.
‘Tự kiểm tra trình độ mình một ít cũng tốt’.
‘Bat, Skull, cứ đợi ở đây’.
Ark ra lệnh cho các Familiar đứng yên rồi đi thẳng đến ngọn hải đăng một mình.
Khi thấy con người tiếng tới, con người cá mập vỗ ngực bập bập rồi xông đến cậu.
Ark cuộn người tung một cú đá vào cằm con người cá làm nó văng ra phía sau. Cú đá là phát súng báo hiệu trận chiến nổ ra.
Trong New World, level là một giá trị mang tính phổ dụng, nghĩa là nó không phải là yếu tố quyết định mọi thứ.
Trong một cuộc chiến, không có thứ gì mang tính tuyệt đối cả.
Những điều kiện xung quanh, phương án tác chiến, sự phản xạ và rất nhiều những yếu tố khác đều tác động đáng kể.
Cuộc chiến là nơi kẻ mạnh đôi khi gục ngã trước kẻ yếu thậm chí khi những kẻ yếu đó không có cơ hội thắng cuộc ( nếu tính về sức mạnh ). Quy luật của New World cũng theo quy tắc ấy.
Tất nhiên, level và chỉ số vẫn là thứ quan trọng nhất. Nhưng, có cấp độ hay chỉ số cao hơn chỉ khiến cho ‘khả năng’ thắng của bạn cao hơn. Chúng không hề bảo đảm tuyệt đối bạn sẽ thắng trận.
Ark học được những điều ấy từ những con quái vật cậu chiến đấu từ trước đến nay. Nên, cậu đã vận dụng hoàn toàn những tri thức ấy để chiến đấu với con Sharkman.
Cậu thậm chí không cần sử dụng tới thức ăn để gia tăng chỉ số.
Một chuỗi những đòn đá được tung ra sau mỗi nhát kiếm.
Câu cũng không cần sử dụng skill để bù lấp cho các yếu điểm của mình. Khi kỹ năng Teakwondo và những đòn tấn công phối hợp cùng nhau, Critical hit nổ ra trên thân con cá như bão đạn.
Khi lượng máu của cậu chỉ còn 30%, con Elite Sharkman cuối cùng cũng gục ngã và tan biến.
‘Tuyệt vời, thưa chủ nhân. Lần này người quả thật quá sức tuyệt vời’.
Clack clack clack!!.
Skull và Bat vây xung quanh hết lời khen gợi cậu và chúng làm náo loạn cả một vùng bởi tiếng ồn.
Ark chỉ cười nhẹ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận