Đã một tháng sau khi Dương Mẫn phát hiện ra bí mật nơi ngăn kéo của Ngô Khanh. Ngay sau ngày hôm đó cô đã thôi không làm trợ lí cho hắn nữa, lấy lí do khả năng không đủ chuyên nghiệp sợ gây ra rắc rối sẽ ảnh hưởng tới hắn. Không biết có phải vì nghe cái lí do hợp lí không mà hắn chẳng suy xét thêm, đồng ý luôn.
Cũng kể từ hôm đó, tâm tư cô bắt đầu không được ổn định, mà nó không ổn định như thế nào thực sự một lời không thể diễn tả hết được.
Một tháng cũng có không ít chuyện xảy ra ở công ty của Ngô Khanh. Đã có một vài cổ đông nhỏ ra mặt chống đối lại hắn, là cổ đông lớn nhất cũng là Chủ tịch Hội đồng Quản trị nhưng đã không còn thấy khí thế của hắn khuất lấp như trước nữa. Mỗi ngày trở về nhà đều rất mệt mỏi nên cũng chẳng còn tâm sức động vào cô. Một tháng với hắn áp lực ra sao thì với cô lại yên ả trôi qua quá dễ dàng đến mức cảm giác không quen chút nào.
Hôm nay Giai Mỹ rủ cô ra ngoài mua sắm. Kì thực từ lâu cô đã mất cái khái niệm mua sắm rồi, chỉ là không muốn từ chối thành ý của Giai Mỹ, cũng vì ở nhà rất buồn chán nên đã đồng ý.
Lúc nhìn thấy Giai Mỹ, Dương Mẫn mới nhận ra mình đã lơ là vô tâm với bản thân như thế nào. Trong khi Giai Mỹ thì quá chau truốt tới ngoại hình, lại không ngừng cười cười nói nói, trông tươi tỉnh hết sức, còn cô thì ăn mặc xuề xòa, sắc diện lại chẳng khác gì người mới chết sống dậy, hắc ám hết mực. Hai người cứ như thể thiên thần, hồn ma đi cạnh nhau. Cũng bởi Giai Mỹ ngoại hình quá nổi bật nên ai ai cũng ngước nhìn, vô tình sẽ để ý tới sự chênh lệch lớn giữa hai người.
Giai Mỹ ngay từ đầu đã thắc mắc.
-Mẫn có chuyện gì à? Sao lần nào gặp cũng đều trông mệt mỏi như vậy?
Đúng vậy, thế mà đòi tỏ ra hạnh phúc để Giai Mỹ yên tâm từ bỏ Ngô Khanh sao. Cô thật đáng ăn đòn.
-Thực ra có chuyện này...
Tâm tư dồn nén đã lâu, tự nhiên giờ Dương Mẫn lại muốn trút hết sự thật cho Giai Mỹ biết. Nhưng cứ ngập ngừng lo ngại rất nhiều thứ. Cuối cùng cũng không dám nói ra.
-Dạo này công ty của Ngô Khanh có chút chuyện, ảnh rất mệt mỏi cho nên tớ cũng không thể nào vui vẻ được.
Giai Mỹ nhìn cô, ánh cười rất đểu.
-Mẫn gọi Ngô Khanh thế nghe thật xa lạ, chẳng giống như vợ chồng gì cả á haha.
-Tớ...
Lời muốn nói lại cứ tới đầu lưỡi là bị nuốt xuống. Cảm giác lừa dối bạn bè thật chẳng thoải mái tẹo nào. Lại phải tìm lời chống chế.
-Cậu hiểu tớ mà, không thích thể hiện cảm xúc quá nhiều ra bên ngoài.
-Kì thực Mẫn với Ngô Khanh rất giống nhau, có phải vì thế mới yêu nhau như vậy?
Yêu nhau như vậy.... Sao nghe mà chua chát thế này. Dương Mẫn cười nhạt trong lòng.
-Mà nhá, đi chơi với Giai Mỹ thì đừng nghĩ tới người khác có được không, kể cả là chồng. Giai Mỹ tủi thân lắm. Mẫn cũng đừng chán nản như thế, Ngô Khanh ấy là người tài giỏi nhất định việc ở công ty sẽ đâu vô đấy nhanh thôi. Cười đi mà Mẫn, cười đi cười đi.
Giai Mỹ không ngừng động chạm vào mấy chỗ nhạy cảm của Dương Mẫn làm cô nhột tới không thể không cười. Cười mãi rồi cũng cảm thấy bản thân hà cớ gì phải vì Ngô cầm thú ngu ngốc kia mà hành hạ tinh thần của mình.
Giờ thì xõa~~~
-Giai Mỹ ngại Mẫn không dám nói nhưng người ta để ý hoài à. Sao Mẫn là vợ của Ngô Khanh rồi lại chẳng có chút sang chảnh nào trên người vậy. Không ngờ khẩu vị của anh ta lạ lùng quá đi.
-Cái gì chứ? +__+
Bị bạn vì giai mà phản bội, tâm can tan nát. Cả cộng thêm mấy lời đó cũng không sai, suýt thì đau lòng chết.
-Hôm nay phải để Giai Mỹ chỉnh lại gu thời trang của Mẫn.
-Xin kiếu.
Nhìn cái phong cách ăn mặc phóng thoáng của Giai Mỹ, Dương Mẫn hờ hững nói luôn chẳng buồn nghĩ.
-Mẫn nghĩ bản thân đủ tiêu chuẩn để ăn mặc như Giai Mỹ á.
-Cậu quá đáng lắm rồi nhé!
-Haha, chọc tức Mẫn vẫn là vui nhất.
Sau đó quả nhiên Giai Mỹ giúp cô chọn đồ hợp với cô thật, sang chảnh nhưng không quá phô trương, quan trọng là kín đáo tế nhị, đúng chuẩn thượng lưu phương Đông. Nhưng đến lúc thanh toán, Dương Mẫn cảm thấy rất ngại khi nhận quá nhiều từ Giai Mỹ, hơn nữa tất thảy đống đồ này đều giá trên trời, cô ấy lại cứ như không.
-Ngoài mấy thứ này ra, Giai Mỹ thật không biết cách gì để bù đắp khoảng thời gian bỏ mặc Mẫn một mình chịu đựng đau khổ. Đừng làm Giai Mỹ thấy có lỗi, được không?
Tiếp đó còn dẫn cô đi Spa các kiểu con đà điểu...
Giai Mỹ không ngừng nói với Dương Mẫn rằng làm một người phụ nữ căn bản chính là để hưởng thụ những thiên phú mà mình có, cũng tiện nhắc luôn lại lời của Ngô Khanh, nhan sắc tiền quyền đủ cả thì tội gì phải ngược đãi bản thân. Tuổi thanh xuân không lo tận hưởng cho trọn nhất định về già sẽ phải hối hận, còn là hối hận rất rất nhiều. Dương Mẫn thầm nghĩ, sống như Giai Mỹ thật thoải mái biết bao. Mấy nữa rời khỏi Ngô Khanh rồi, cô nhất định sống như thế.
Tút lại nhan sắc xong xuôi, giờ nhìn Dương Mẫn so với lúc đầu gặp Giai Mỹ đã hoàn toàn khác biệt, không giấu được sự phấn khích, Giai Mỹ ôm chầm lấy cô, gần như la lên.
-Mẫn có biết gặp lại Mẫn, Giai Mỹ hạnh phúc như thế nào không?
-Thật ngại quá. – Đáp lại Dương Mẫn vẫn chỉ bình thản tới đau lòng.
-Mẫn đáng ghét!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận