- Trang Chủ
- Đô thị
- Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)
- Chương 83: BẠN THN NAM ĐỀU ĐÁNG CHẾT
Mặt trời buổi chiều, treo trên bầu trời.
Chiếu xuống ánh sáng ấm áp, chiếu rọi xuống dưới đất.
Thủ đô, trường đại học nào đó.
Tiêu Ngự và Vương Đông mặc quần áo hàng ngày trên người, đang đứng ở cổng trường học.
“Thủ đô chính là đại bản doanh của chúng tôi.”
Vương Đông cười nói: “Đợi vụ án kết thúc, đưa cậu đi đơn vị của chúng tôi chơi, mời cậu uống rượu!”
Tiêu Ngự:........
Anh có một loại cảm giác không thể tả được một nỗi nguy cơ sinh tử.
Một người xuyên việt, không có việc dạo ở an ninh quốc gia?
Đêm tối cho đôi ánh mắt màu đen.
Nhưng tôi lại dùng nó để làm cho mắt trắng!
“Cảm ơn.”
Tiêu Ngự lắc đầu, “Lúc trước đã nói rồi, tôi không hứng thú với an ninh quốc gia.”
“Không biết tại sao.”
Vương Đông nhìn chằm chằm Tiêu Ngự một cái, “Luôn cảm thấy cậu luôn đề phòng an ninh quốc gia, là cảm thấy sai sao?”
Đề phòng?
Thật là những từ ngữ thô tục.
Thân là người đọc sách, đây đặc biệt gọi là cảnh tỉnh!
“Nghĩ nhiều rồi.”
Tiêu Ngự nghĩa chánh từ nghiêm, “Tôi là cảnh sát, lại không làm chuyện trái lương tâm.”
Vương Đông nghĩ, bất lực phản bác.
Tiểu lão đệ không chỉ chưa làm qua việc trái lương tâm, ngược lại có đủ các loại lập công.
Huân chương đặc công 1,2, 3 sớm đã có, nói cậu có công với an ninh quốc gia là không quá đáng.
Kỳ lạ, lẽ nào thật sự là bản thân nghĩ nhiều rồi?
“Làm việc thôi!” Tiêu Ngự đi về phía trong trường học.
Vương Đông lắc đầu, xóa đi những tạp niệm trong đầu.....
............
Hà Vũ, trước mắt học bằng thạc sĩ ở ngôi trường này.
Học đến cả bằng thạc sĩ?
Có thể hưởng thụ đã ngộ này, cơ bản đều là học bá.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô ta lại là một tội phạm?
Không, bây giờ nói cô ta là tội phạm vẫn còn quá sớm........
Trong kí túc xá của thạc sĩ.
Phòng thuộc về Hà Vũ được mở ra.
Đừng thấy Hà Vũ mới 22 tuổi.
Lại là thạc sĩ năm hai nghiêm trang.
Vận khí tốt, giành được một phòng đơn.
Phòng không to, rất sạch sẽ.
Phòng ngủ và phòng khách là loại thiết kế kết hợp, phòng vệ sinh riêng.
Tiêu Ngự đánh giá căn phòng, Vương Đông bắt đầu điều tra.
Cùng lúc đó.
Nhân viên an ninh quốc gia tiến hành điều tra manh mối trong trường học.
Nhưng phàm là người từng tiếp xúc qua với Hà Vũ, đều sẽ được liệt vào mục tiêu khả nghi.
Trọng điểm là khoa tâm lí học!
Một tiếng, Vương Đông điều tra hoàn tất, lắc đầu với Tiêu Ngự.
Không có phát hiện gì.
Tiêu Ngự khởi động ‘Đôi mắt chim ưng’......
Không phải không tin qua năng lực điều tra của người lão làng an ninh quốc gia Vương Đông này.
Có lúc trong mắt người, không nhất định có thể nhìn thấy vấn đề nào đó.
Đều nói mắt có thể lừa người, đây không phải là nói suông!
Kết quả, Tiêu Ngự cũng không tìm được chỗ nào có vấn đề.
Vậy thì........
Tiêu Ngự khởi động ‘Mũi của bướm chúa’.....
Hà Vũ đã bị bắt giam, còn ngửi cái gì?
Không ngửi mùi của Hà Vũ, mà là........
Mắt Tiêu Ngự sáng lên.
Trong phòng không chỉ có mùi của Hà Vũ, còn có mùi của hai người khác.
Còn là mùi của hai người đàn ông!
Một mùi thưa thớt, một mùi nồng nặc.
Thưa thớt nói rõ thời gian có chút lâu.
Nồng nặc thì biểu thị gần đây có người đến qua phòng của Hà Vũ!
“Điều tra camera.”
Tiêu Ngự ra lệnh, Vương Đông không nói lời nào, ra cửa đi điều tra camera.
Nửa tiếng, Vương Đông quay lại đưa cho Tiêu Ngự một chiếc máy tỉnh bảng.
Liên quan đến camera từ phòng ngủ đến hành lang, tất cả đều ở bên trong.......
Tiêu Ngự xem camera, cho đến........ tối ngày 25 tháng 2.
Một người thanh niên xuất hiện ở trước cửa, đi vào phòng của Hà Vũ.
Đến trưa ngày 26 rời đi.
Buổi chiều hà Vũ đem hành lý nhỏ rời đi.
Thông qua ghi chép điều tra đi ra ngoài của Hà Vũ, cô ta thuê một chiếc ‘xe xuôi gió’, sáng 27 đến Tân Thành.
Tối ngày 28, thực hành phạm tội!
Ngày 1 tháng 3 lại lần nữa thực hành phạm tội, sau đó bị Tiêu Ngự bắt được.
Đến cả phải gặp người trước khi đi ra ngoài, ngủ cùng một đêm.
Quan hệ của hai người cần nói sao?
Bùi Hải Dương, 24 tuổi, đại học xx.........
Hai tiếng sau, người được đưa đến trước mặt Tiêu Ngự.
Thanh niên rất đẹp trai, là loại hình có thể khiến cho mắt của cô gái phát sáng.
Nhưng mà lúc này mặt của anh ta rất trắng, có chút hoảng loạn, càng nhiều hơn là nghi ngờ.
Tiêu Ngự ngửi mùi trên người của đối phương, ăn khớp cùng với mùi cơ thể ‘nồng nặc’ trong phòng.
Biểu hiện hoảng loạn và nghi ngờ rất bình thường.
Người bình thường bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện đều như thế này, càng huống hồ là an ninh quốc gia.
“Ngày 25, cậu đến qua đây đúng không?”
Tiêu Ngự mở miệng hỏi, “Cậu và Hà Vũ là quan hệ gì?”
“Vâng, ngày 25 quả thực tôi có qua đây.”
Bùi Hải Dương nghi ngờ không chắc, “Tôi là...... bạn của cô ấy.”
“Bạn trai?” Tiêu Ngự cau mày.
“Không, quan hệ tương đối là bạn tốt.”
Sắc mặt Bùi Hải Dương phức tạp, “Tôi là...... tính là bạn thân của cô ấy đi.”
Bạn thân nam cái gì đều đáng chết......... Ấn tượng của Tiêu Ngự đối với Bùi Hải Dương không tốt.
Loại tồn tại này rất ghê tởm!
“Quan hệ giữa tôi và cô ấy, thật ra không tính là quá gần.”
Bùi Hải Dương ngượng ngùng, lại giải thích một chút.
“Đây là lời gì?”
Tiêu Ngự cười lạnh, “Giữa nam và nữ, chỉ cần khoảng cách không phải là số âm, đều không tính là gần.”
Làm sao lại biến nam nữ thành số âm rồi?
Trong cậu có tôi, trong tôi có cậu!
Ngày 25, cậu đều ngủ ở đây.
Làm sao cậu lại liếm mặt nói với tôi, quan hệ của cô cậu không gần?
“Đưa đi.” Tiêu Ngự không muốn phí lời với đối phương.
Vương Đông xua xua tay, hai nhân viên an ninh quốc gia đem cho Bùi Hải Dương sắc mặt trắng bệch, đeo còng tay lên, dắt đi.
“Có vấn đề?” Vương Đông nghi ngờ.
Mắt của anh ấy không mù, chưa phát hiện ra vấn đề gì.
“Không có.”
Tiêu Ngự trả lời rất thẳng thắn, “Nhưng người đang làm việc gì, nói lời gì, cần suy nghĩ hậu quả. Lúc nãy hắn ta muốn thừa nhận quan hệ gần gũi với Hà Vũ, quan hệ nam nữ tồn tại, tôi sẽ không làm khó anh ta”
“Thì ra là như vậy.”
Vương Đông gật đầu, lời giải thích này rất hợp lý.
Vậy thì trước tiên đóng 24 giờ để anh ta nâng cao trí nhớ.
Học cách ăn ngay nói thật trước mặt cảnh sát sau này.
Đây không phải là phát trực tuyến.
Có lúc cảnh sát điều tra, luôn rất dễ vì một lời nói mà bị gây hiểu lầm, vụ án điều tra rơi vào bế tắc.
Nếu Bùi Hải Dương này chỉ là bạn chạy của Hà Vũ, vậy người còn lại là ai?
Tiêu Ngự xem qua camera lưu giữ, chọn chốt tạm dừng.
Ngày 14 tháng 1, một người đàn ông trung niên cùng Hà Vũ bước vào phòng.
Bốn tiếng sau, người đàn ông trung niên một mình rời đi.........
Trải qua điều tra, người đàn ông đó là một giáo sư của trường đại học.
Trang Thích, 43 tuổi, phó giáo sư, nhậm chức xx khoa tâm lí đại học.........
(huh huh) Là ông ta sao?
Tiêu Ngự híp mắt.
Nửa tiếng sau, Trang Thích từ trong phòng làm việc được đưa đến trước mặt Tiêu Ngự và Vương Đông.
Ôn tồn lễ độ, đây là ấn tượng đầu tiên đối phương để lại cho Tiêu Ngự.
Rất có tính cách của một người đọc sách, cũng có vẻ ngoài của học giả, đeo một chiếc kính.
Lúc đối mặt với an ninh quốc gia, mặc dù biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn tĩnh.
Biểu cảm trấn định có thể giả vờ?
Tiêu Ngự nhìn về hướng tay của đối phương.
Khả năng biểu hiện cảm xúc của con người nhất, không phải là mặt, mà là tay.
Có bao nhiêu người biết, bạn đang hưng phấn, phẫn nộ, vui vẻ, vui mừng, căng thẳng...... tay của bản thân có trạng thái gì?
Lúc ở trạng thái này, đa số mọi người không chú ý tay của bản thân.
Cũng không biết nó sẽ ở dưới trạng thái của bạn, làm ra loại động tác kì lạ gì.
Ví dụ như nắm tay, ngón tay động nhẹ, hoặc là hai tay không tự giác nắm lại với nhau.
Nhìn thấy hai tay của đối phương, bàn tay không nhúc nhích, thậm chí không có một khắc thay đổi nào.
Biểu cảm của Tiêu Ngự biến thành quái lạ.
Là ngươi sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận