Thời gian trôi nhanh.
Kì nghỉ một tháng, lập tức trôi qua.
Tình cảm của Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ ngày càng mặn nồng.
Trong văn phòng rộng lớn và sang trọng
Tiêu Ngự ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, nhìn Mộc Thanh Vũ trong văn phòng, ngơ ngác ~ rất lâu.
Lúc trước có người nói.
Người đàn ông chuyên tâm vào một việc, rất thu hút người khác.
Tiêu Ngự cho rằng câu nói này không đúng.
Không nên chỉ thuộc về đàn ông.
Khi một cô gái chuyên tâm vào một việc, cũng có - lực hút trí mạng.
Nhìn sự cao lãnh, ngự tỷ, dịu dàng.... quen thuộc của Mộc Thanh Vũ.
Đột nhiên phát hiện, lúc chị gái chuyên tâm làm việc, lại biến thành nữ vương cao quý!
Thảo nào rất nhiều đàn ông đều thích cô gái buông thả.
Lại có bao nhiêu đàn ông không muốn đem một nữ vương tướng mạo khuynh thành, cực kì giàu có.
Ôm vào trong lòng, mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm?
“Aida, cô ơi, em không muốn phấn đấu nữa!”
Nhìn thấy Mộc Thanh Vũ ngẩng đầu, đưa một ánh mắt nhu tình, Tiêu Ngự cười trêu chọc.
“Đánh chết cậu!”
Lườm em trai xấu xa một cái, nữ vương không thấy, ngự tỷ quay về, Mộc Thanh Vũ có chút giận, “Trưa rồi, muốn ăn gì?”
“Em muốn nói lời tùy tiện.”
Tiêu Ngự buông tay, “Chị sẽ không đánh em chứ?”
“Sẽ không.”
Mộc Thanh Vũ lắc đầu, “Chị sẽ nói cho mẹ chồng biết!”
Tiêu Ngự:..........
Chị không xuống tay, để mẹ em đánh em?
Quá ác rồi đi!
“Chị, chị là đang khiêu khích sao?”
Tiêu Ngự bày ra bộ dáng mình đang rất tức giận.
“Ha!”
Mộc Thanh Vũ cười ra tiếng, gật đầu, “Chị chính là vậy đó.”
“Thân là con trai, em là có tôn nghiêm.”
Tiêu Ngự không chuẩn bị cúi đầu trước thế lực ác, muốn chống lại một chút.
“Như này sao?”
Mộc Thanh Vũ nháy mắt, “Mẹ em hôm nay gọi điện cho chị, nói nhớ chị rồi, hỏi chị hôm nay muốn về nhà ở không, em trai, em nói chị nên về không?”
“...........”
Sắc mặt Tiêu Ngự khẽ biến, cười làm lành, “Chị, ngày mai em phải đi làm, không về được không?”
Cuối cùng, anh ấy vẫn là cúi đầu trước thế lực ác!
“Tốt nha.”
Mộc Thanh Vũ cười như không cười hỏi, “Nhưng mà, em trai là có tôn nghiêm nha!”
“Tôn nghiêm?”
Tiêu Ngự mất trí nhớ, “Đó là cái gì, ăn ngon không?”
Mộc Thanh Vũ kinh ngạc nhìn em trai.
Nhớ đến tối hôm qua gọi anh ấy........ Baba!
Đàn ông, đều như vậy sao?
Hồi lâu.
“Chị phát hiện em có chút.......”
Mộc Thanh Vũ lấy lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp, “Dễ thương!”
Chị là muốn nói: Em thật sự là chó sao?
Tiêu Ngự vui vẻ, đứng lên, “Đi ăn cơm.”
Mộc Thanh Vũ bất lực lắc đầu, cười đứng dậy.
Đem eo đưa vào vòng tay của em trai.
Đôi vợ chồng trẻ ra khỏi phòng làm việc.....
......
Cùng Mộc Thanh Vũ đi làm một ngày.
Nhìn thấy dáng vẻ nữ vương khác nhau của chị gái.
Trải nghiệm đãi ngộ của Thái Thượng Hoàng.
Tiêu Ngự thích.
Đến buổi tối, đôi vợ chồng trẻ ôm nhau mà ngủ.
Nửa đêm.
Tiêu Ngự bị điện thoại đánh thức, hiểu ra một đạo lí.
Cuộc sống giống như....... người điếc nghe thấy người câm bảo người mù nhìn thấy ma.
Rút ra cốt lõi: Các ngươi thật sự không có tính sinh hoạt sao, tại sao luôn thích gọi điện thoại vào ban đêm?
Ồ, mình là cảnh sát?
Không sao!
“Tiêu Ngự, đến đại đội.”
Điện thoại là người chỉ đạo gọi đến, “Đại đội trưởng vốn không để tôi thông báo cho anh, nhưng mà, vụ án có một ít thủ đoạn độc ác!”
Tiêu Ngự không buồn ngủ bỏ điện thoại xuống, phát hiện chị gái trong lòng sớm đã mở mắt đẹp, nhìn mình.
“Chị......”
“Chú ý an toàn.”
Mộc Thanh Vũ ôn nhu, “Chị ở nhà đợi em quay về.”
“Ừ!”
Ôm chị gái hôn một chút, Tiêu Ngự rời giường mặc quần áo, ra khỏi nhà..........
.............
Từ nhà đến đại đội, một đường mặt dầu.
Tiêu Ngự mở cửa xuống xe, lao vào đại đội.
Người chỉ đạo bình thường không quản việc, có thể nửa đem gọi điện thoại tới cho anh ấy, vụ án khẳng định không nhỏ.
Nói đến đại đội điều tra tội phạm, đại đội trưởng và người chỉ đạo thật ra là cùng cấp bậc.
Phân công và công việc trọng điểm không giống nhau.
Đại đội trưởng chịu trách nhiệm công việc bên ngoài, chỉ huy vân vân.
Người chỉ đạo chịu tránh nhiệm công việc tư tưởng và chính trị.
Nhưng cậu không thể bởi vì như vậy, liền coi thường người chỉ đạo này.
Quản lí trong đội, người chỉ đạo có quyền hơn so với đại đội trưởng.
Thăng chức thăng hàm gì đó, cần phải qua cửa của anh ấy.
Trong đại đội có thể cử cảnh sát đi đều cử cảnh sát đi rồi, chỉ có hai chức vụ dân sự, Tiêu Ngự đến phòng làm việc của người chỉ đạo.
“Boss, tình huống gì vậy?”
Tiêu Ngự nhìn người chỉ đạo hỏi.
Trong đội, mọi người đều quen coi Triệu Trường Sơn là lão đại, coi người chỉ đạo là boss.
“Vượt ngục!”
Người chỉ đạo Chu Đình Hổ, khóe miệng co giật.
Mặc dù tên có hổ, nhưng dáng người của người chỉ đạo rất lịch sự, trên người không có đồng phục cảnh sát kia, ngược lại giống một giáo sư trung niên.
“Cóc?” Tiêu Ngự ngạc nhiên.
Nghi ngờ tai của mình có xảy ra chuyện hay không?
Đầu tiên ngươi cần rõ, giám sát nhà tù hiện nay đều rất nghiêm ngặt.
Tầng tầng bảo vệ, tầng tầng canh gác, có cảnh ngục không nói, còn có cảnh sát vũ trang.
Đừng nói vượt ngục, nhốt một con chuột vào chỉ cần không thả, cả đời này nó dừng nghĩ ra ngoài.
“Chết hai cảnh ngục.”
Vẻ mặt Chu Đình Hổ nghiêm túc, “Hai người tình nghi chạy rồi?”
Người tình nghi?
Không phải nhà tù, mà là nhà tù nhỏ!
Nhà tù nhỏ, là trại tạm giam, bên trong bị trông coi phần lớn là người tình nghi.
Nhà tù, mới là ngục giam thật sự, tù nhân sau khi bị kết án tội phạm.
Thảo nào trong đại đội không thấy người nào.
.........
Xuất hiện sự việc như vậy, khẳng định là hệ thống cảnh sát toàn thành phố chung tay góp sức, cảnh sát vũ trang đều lộ diện?
Đây là tiết tấu của xảy ra sự việc lớn!
Sắc mặt Tiêu Ngự trầm xuống.
Từ xưa đến nay, phàm là vượt ngục đều là kinh thiên đại sự.
Đặc biệt là hiện đại, lại phát sinh ra loại sự việc này.
Mặc kệ cuối cùng có bắt được tội phạm vượt ngục hay không.
Nhìn toàn bộ trại giam, sự tính toán đều xong rồi.
Từ cảnh ngục đến cảnh sát vũ trang đều chạy không thoát, toàn bộ đều bị xử phạm, một ổ.
Đồng thời, lãnh đạo hội đồng thành phố cũng sẽ đi theo, không biết ai đen đủi.
Cho nên không có người nào hi vọng bị phát hiện loại việc này.
Cũng không có người nào sơ suất loại chuyện này.
Vậy thì, hai người tình nghi vượt ngục như thế nào?
Rất thần kì đúng không?
Lấy điện thoại ra gọi cho đại đội trưởng một cuộc điện thoại.
Trùng hợp, Triệu Trường Sơn đang ở trại giam.
Tiêu Ngự lái xe đến thẳng trại giam.
Trại giam Tân Thành nằm ở phía Nam quan khu.
Tiêu Ngự đế nơi, nhìn thấy không ít cảnh cát và cảnh sát vũ trang.
Đại đa số ở lại là lãnh đạo, lực lượng cảnh sát toàn thành phố đã bắt đầu thực thi các hoạt động bắt giữ.
Tân Thành sớm đã có lệnh đóng cửa.
Đây là bắt buộc!
Nếu để tội phạm vượt ngục chạy khỏi Tân Thành.
Tất cả hệ thống cảnh sát thành phố Tân Thành...... lành lạnh!
Đi đến bên cạnh Triệu Trường Sơn, Tiêu Ngự nhìn qua các lãnh đạo không ngừng cau mày lo lắng ở phía xa, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống gì vậy?”
“Tiết tấu của ông trời.”
Vẻ mặt Triệu Trường Sơn rất khó nhìn, “Hai cảnh ngục bị sát hại, đồng phục cảnh sát bị cướp đi........ còn đoạt một khẩu súng!”
Phải biết tin tức này, đầu Tiêu Ngự ong một cái.
Đích thực là ông trời! Hạ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận