Mỗi lần gặp được tội phạm có trí thông minh cao, đều để lại một chút ám ảnh cho Tiêu Ngự.
Hai kiếp.
Lưu lại ám ảnh tâm lí, phỏng chừng có thể lớn như hai phòng ngủ một phòng khách vậy.
Giống như kiếp trước Tiêu Ngự gặp được một trường hợp có chỉ số thông minh cao kì lạ.
Hai tình địch đột nhiên tốt lên, và vứt bỏ nữ thần để đi lên giường với nhau.
Sau đó hợp mưu, âm mưu đoạt gia sản của nữ thần....
Hôm đó phá án, nữ thần vẫn không tin đây là sự thật.
Bởi vì trong lòng của cô ấy, hai người theo đuổi kia đều là liếm cẩu. (chó liếm, những kẻ biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không từ thủ đoạn)
Kết quả nữ thần cứ như vậy bị hai liếm cẩu đá đi đá lại.
Mức độ hoang đường của nó còn đặc sắc hơn phim ảnh.
Không, đó không phải là từ liếm cẩu, mà là Cẩu Vương!
Nhưng mà...... nước khử trùng?
Tiêu Ngự híp mắt, tư duy chuyển động.
Trại tạm giam có nước khử trùng là bình thường.
Nhân viên ở khu tập trung, sẽ khử độc định kì, phòng ngừa dịch bệnh.
Cách ba, năm năm cũng sẽ khử độc.
Mùi của nước khử trùng trong phòng giam quá nồng, rõ ràng là do người phun quá liều.
Như giả thiết thành lập, tù nhân vượt ngục cố ý che đậy mùi, cũng có thể nói được.
Nhưng mà.....
Tiêu Ngự và hai người cảnh sát hình sự đến nhà kho của trại tạm giam.
Trừ công cụ dọn dẹp vệ sinh hàng ngày, tạp dịch nhận hàng tiêu hao cần phải đăng kí.
Theo Tiêu Ngự suy đoán, lượng nước khử trùng sử dụng trong nhà kho tối thiểu còn một chai.
Mà một chai nước khử trùng, tuyệt đối đủ phun 15 ~ 20 nhà kho – 137 lần.
Thuộc về số lượng, nhận bắt buộc phải đăng kí.
Tại sao lại chặt chẽ như vậy?
Bởi vì uống thứ đồ đó, sẽ chết người!
Loại nơi ngục giam này, nếu như xuất hiện tự sát tự hại, lại là chuyện lớn.
Không có đăng kí, chứng minh là tạp dịch trộm đi....
“Trại giam này, vấn đề có chút lớn!”
Tiêu Ngự lắc đầu.
Đây là tất nhiên.
Phạm nhân có thể lấy trộm lượng lớn nước khử trùng từ nhà kho, rất không khoa học.
Tiếp theo lấy camera.....
Camera trong nhà kho, lại hỏng rồi?
Trong mắt lập lòe ánh sáng nghiêm nghị, mặt Tiêu Ngự trầm xuống.
Loại địa phương trại tạm giam này.
Mỗi một phòng giam, mỗi một hành lang, mỗi một địa điểm, đều thiết lập camera.
Kiểm tra định kì, bảo vệ định kì, nhất định không thể để hỏng mất!
Có nội gián, nghiêm cấm giao dịch?
Sau đó triển khai điều tra, một tên tạp dịch bị bắt.
Tiêu Ngự thở dài một hơi.
Cho dù bắt được tội phạm như thế nào, từ đầu đến cuối anh không sợ.
Mà duy nhất không có cách nào tiếp nhận, chính là nội bộ xảy ra vấn đề.
Vẫn tốt, nhân cách của nhân viên nội bộ trại tạm giam ở đây đều ổn!
Tạp dịch xuất hiện vấn đề gì?
Anh ta là nhân viên sửa chữa camera.
Có phải rất buồn cười hay không, cảnh ngục của trại tạm giam lại dùng tạp dịch sửa camera?
Không.
Đừng coi thường tội phạm, nhân tài trong tội phạm nhiều vượt qua mức tưởng tượng.
Không phải người nào đều có thể phạm tội.
Sự thật là.
Cho dù bạn đi vào trong nhà trộm thứ gì đó mà không phạm pháp, đồ vật bên trong nhà bạn tùy ý lấy.
Có bao nhiêu người có thể làm được?
Bạn biết mở khóa?
Bạn biết trèo tường sao?
Bạn làm như nào để từ bên ngoài mở được khóa cửa sổ bên trong?
Phạm tội, là cần phải có tố chất tâm lí và chỉ số thông minh!
Người tạp dịch này, chính là một loại tội phạm kĩ thuật.
Am hiểu sử dụng camera..... chụp lén!
Một cơ hội ngẫu nhiên, camera giám sát của trại tạm giam hỏng rồi.
Cần phải sửa gấp, tạp dịch nói hắn biết sửa.
Kết quả sửa xong rồi.
Từ đó về sau.
Vì để tiện bớt việc, camera xuất hiện vấn đề, cảnh ngục cũng sẽ gọi tạp dịch sửa.
“Tại sao lại giúp bọn họ?”
Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn tạp dịch trước mặt run cầm cập, đứng cũng không đứng vững, “Bọn họ hứa cái gì với ngươi?”
Lời hứa của tội phạm, người bình thường sẽ không tin.
Bản thân cậu bị nhốt trong trại giam, lời nói thật sự có người tin, đó mới là tên ngốc.
Rất hiển nhiên, tạp dịch trước mặt không phải là tên ngốc.
Nhưng mà hắn ta tin rồi!
Tạp dịch run rẩy, cúi đầu, bày ra dáng vẻ có chết cũng không mở miệng.
“Có ngốc hay không?”
Ánh mắt của Tiêu Ngự, như nhìn một người thiểu năng trí tuệ, “Một lần vượt ngục này, làm một kẻ đồng phạm, cậu đã tính là đồng đội của bọn họ. Chết hai cảnh ngục, mất một khẩu súng cảnh sát..... coi như cậu không bị xử bắn, cả đời này không cần nghĩ từ ngục giam đi ra ngoài!”
Phù phù!
Tạp dịch ngã xuống đất, tè dầm!
Đến bước đường này rồi, bị dọa tới mức như vậy.
Hắn ta vẫn không mở miệng.
Hử?
Tiêu Ngự ngạc nhiên, tư duy chuyển động, lạnh giọng hỏi, “Là người nhà? Hay là người thân? Có lợi ích, là đưa cho bọn họ?”
Cả người tạp dịch tỏa ra hôi thối, cơ thể run rẩy càng lợi hại.
Còn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiêu Ngự như nhìn thấy yêu quái....
Rất nhanh, kết quả điều tra gia đình của tạp dịch được đưa đến.
Xem xong điều tra, sắc mặt Tiêu Ngữ khẽ biến.
Con gái của tạp dịch...... bệnh máu trắng?
Thông suốt rồi, thì ra là như vậy!
Tiếp tục điều tra.
Một tin tức xuất hiện trong dự dự đoán của Tiêu Ngự.
Hai tháng trước.
Vợ của tạp dịch đột nhiên trở thành rất giàu.
Tiền tiêu ở trên người con gái hai tháng trước, đến hơn mười một vạn.
Nguồn gốc khoản tiền, không rõ!
Đồng tử co rút nhanh mấy cái, vẻ mặt của Tiêu Ngự không ngừng biến đổi.
Hai tháng?
Đó không phải là sau khi Mã Hách Hiên bị kết án ba tháng, mới vào ngục không lâu sao?
Tiền, có lẽ là hai tội phạm vượt ngục đưa cho đi?
Là thông qua...... người nhà đến thăm định kì ở trại tạm giam?
Thì ra trận vượt ngục này bọn họ sớm đã tính toán xong, không phải là ý kiến nhất thời!
Tiếp tục điều tra.........
Thông qua ghi chép của trại tạm giam.
Không có ai đến thăm Mã Hách Hiên.
Tiêu Ngự ngơ ngác một chút.
Cho dù không có ai đến thăm Mã Hách Hiên, hắn ta thông qua đường dây gì để liên hệ với bên ngoài?
Là chỉ sử dụng Lô Giai, lợi dụng người nhà hoặc người thân của Lô Giai?
Ghi chép đến thăm được hiển thị.
Hai tháng trước, quả thực Lô Gia gặp qua người nhà.
Đúng rồi!
Một dây xích manh mối hình thành trong đầu của Tiêu Ngự.
Tạp dịch biết sửa camera bị mua chuộc, làm hỏng camera nhà kho, Lô Giai và Mã Hách Hiên chiếm đoạt nước khử trùng.....
Không thích hợp a...... Tiêu Ngự cau mày.
Bọn họ phí công trắc trở như vậy, chỉ là để che đậy mùi, phòng bị chó nghiệp vụ?
Mình sơ suất cái gì?
Tiêu Ngự rơi vào trầm tư.
Giả sử, mình là bọn họ.....
Năm phút, Tiêu Ngự ngẩng mạnh đầu, nước khử trùng không chỉ có thể che đậy mùi của cơ thể.
Đồng thời có thể che đậy các mùi khác!
Lại lần nữa quay về phòng giam.
Ánh nhìn của Tiêu Ngự rơi xuống chỗ bệ xí vệ sinh ngồi xổm trong phòng giam.
Ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát.
Tìm được rồi!
Chỗ bệ xí ngồi xổm là gốm sứ, in trên mặt đất.
Dưới tình huống bình thường xi măng trên mặt đất được làm zíc zắc.
Nhưng chỗ bệ xí ngồi xổm trước mắt, tồn tại kẽ hở rất lớn ở bốn phía.
Sau đó, chỗ bệ xí ngồi xổm được nhân viên cảnh sát cạy mở......
Không có ‘chống mùi hôi’ ở chỗ bệ xí ngồi xổm, tản ra một mùi hôi thối khiến người khác không có cách nào chịu được.
Nhưng mắt của Tiêu Ngự, lại nhìn chằm chằm vào bên trong dưới chỗ bệ xí ngồi xổm, mí mắt nhảy điên cuồng.
Anh ấy nhìn thấy một mảnh giấy gấp.
Tờ giấy được mở ra, bên trên lại là.......
Bản đồ ra vào trại tạm giam.
Đến cả nơi nào cũng có cảnh vệ, có cảnh sát vũ trang.......
Hơn nữa đến cả thời gian cảnh vệ đổi ca.
Đều có đánh dấu cụ thể!
Không chỉ như vậy, trong cái hố kia, còn nhìn thấy là hai chiếc bàn chải đánh răng.
Trong trại tạm giam có bàn chải đánh răng là không bình thường sao?
Rất bình thường.
Nhưng trước mắt hai chiếc này không bình thường.
Bàn chải đánh răng được đưa cho nhân công đánh bóng qua.
Biến thành hai cái.......
Công cụ giết người!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận