Tiêu Ngự đang ngây người.
Nhìn huân chương nhất đặc công nằm trong hộp màu đỏ ở trong tay.
Ngơ ngác khoảng mười phút......
Lại lập công rồi?
Đúng vậy.
Nhân viên an ninh quốc gia vừa đưa tới, còn đưa đến một tin tức.
Trang Thích đã bị thi hành án tử hình!
Tiêu Ngự thở dài một hơi.
Loại người đó còn sống, quả là khiêu khích nhân gian.
Ông ta không chết, lòng Tiêu Ngự không yên tâm!
Dựa theo cái chết của Trang Thích, một vụ án đặc biệt kết thúc!
Đúng lúc Tiêu Ngự chuẩn bị tiếp tục điều tra vụ án vượt ngục.
Chị gái đến.....
........
Tiêu Ngự ăn cơm hộp, ánh mắt nhìn máy tính bảng trong tay.
“Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Mộc Thanh Vũ đưa cơm hộp cho em trai, có chút giận.
“Ừ.”
Bất đắc dĩ, Tiêu Ngự đặt máy tính bảng xuống, nhìn về Mộc Thanh Vũ.
Khuôn mặt không chút son phấn, giống như quả trứng gà bóc vỏ, trắng nõn vô cùng.
Sau khi trở thành “đàn bà”, càng có loại cảm giác điêu khắc tĩnh đẹp vô cùng/.
Nhìn một cái, càng không muốn rời khỏi khuôn mặt ngọc khuynh thành này.
“Nhìn cái gì?”
Nơi công cộng, Mộc Thanh Vũ luôn giữ hình tượng xinh đẹp và lạnh lùng.
Ánh mắt muốn ăn người kia của em trai, vẫn là khiến cô ấy ửng hồng cả khuôn mặt.
“Bởi vì xinh đẹp.”
Tiêu Ngự cười hihi, nhanh chóng ăn cơm.
Đợi anh ăn xong, tay của Mộc Thanh Vũ cầm giấy, vì em trai mà lau miệng cẩn thận, “Đừng mệt quá.”
Đây chính là phụ nữ hiểu chuyện.
Sẽ không oán trách và quấn quýt với bạn.
Chỉ một câu nói, khiến bạn ấm lòng.
Cổng hội đồng thành phố.
Tiêu Ngự ôm lấy Mộc Thanh Vũ muốn về nhà.
“Đi làm việc đi.”
Mộc Thanh Vụ nhẹ nhàng, “Có thời gian, nhớ nhớ chị.”
“Không thể nhớ.”
Tiêu Ngự lắc đầu, trên mặt treo đầy nụ cười xấu xa.
“Tại sao?” Mộc Thanh Vũ nghi ngờ.
“Bởi vì một khi nhớ chị..........”
Tiêu Ngự thành thật nói: “Trong đầu đều là hình ảnh chúng ta khi đang làm việc!”
“A? !” Mộc Thanh Vũ vừa xấu hổ vừa giận.
Trong chút tức giận, miệng cắn vào cổ em trai xấu xa một cái.
“Ha ha!”
Tiêu Ngự cười vui vẻ, chị gái mới không nỡ cắn đau anh, “Chị.....”
“Cái gì?”
Mộc Thanh Vũ buông miệng, dựa vào trong lòng em trai.
“Cả đời này chỉ có thể thích em.”
Tiêu Ngự uy hiếp, “Nếu không sẽ đánh chị!”
“Ha.....”
Mộc Thanh Vũ cười ra tiếng, “Ừ!”
“Có từng nghĩ qua.”
Vẻ mặt Tiêu Ngự phức tạp, “Nếu như có một ngày, em không về được nhà nữa......... chị sẽ làm thế nào?”
“Có nghĩ qua a.”
Khuôn mặt bình tĩnh của Mộc Thanh Vũ ngẩng lên, cười dịu dàng, “Em khẳng định sẽ quay về!”
“Tại sao?” Tiêu Ngự ngạc nhiên.
“Bởi vì trong tim em có chị.”
Tự tin, hiện lên khuôn mặt ngọc khuynh thành, Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nói: “Liều mạng, em cũng sẽ quay về!”
Hung hăng ôm chặt chị gái, Tiêu Ngự như muốn đem người con gái này hòa nhập vào cơ thể mình.
Anh ấy nhớ đến một câu chuyện của quỷ.
Truyền thuyết, trong thế giới của con quỷ có một tập tục.
Nếu như một con quỷ, nhận định một người.
Sẽ đem tro cốt của bản thân tặng cho người đó.
Là đem sinh mệnh của mình, giao cho người đó......
“Chị, ở nhà đợi em, sẽ không lâu đâu!”
“Ừ!”
........
Đứng trước một cửa phòng.
Tiêu Ngự giơ tay, gõ gõ cửa.
Thời gian không dài, bên trong truyền đến âm thanh của một người phụ nữ, “Ai đấy?”
“Cảnh sát.”
Lấy chứng chỉ cảnh sát ra, Tiêu Ngự đối diện với cánh cửa kính sáng lên một cái.
Cửa nhà mở ra, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Tiêu Ngự.
Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, ngoại hình trên trung bình, nhìn Tiêu Ngự và hai người cảnh sát hình sự đằng sau với vẻ mặt nghi ngờ.
“Xin lỗi vì muộn như vậy rồi đã làm phiền cô, có một vụ án muốn mời cô giúp đỡ điều tra.”
Vẻ nghỉ ngờ trên mặt cô ấy không phải là giả........ Tiêu Ngự mỉm cười mở miệng, “Tiện không?”
Người phụ nữ trước mặt, chính là bạn gái của tội phạm vượt ngục Mã Hách Hiên, Thẩm Kỳ.
30 tuổi, giám đốc điều hành của một công ti, là người thành phố.......
Trải qua điều tra, lực lượng cảnh sát không phát hiện nghi vấn gì.
Cùng với phỏng đoán của Tiêu Ngự có chút không đúng, cho nên tự mình đến xem qua.
“Vụ án?”
Vẻ mặt Thẩm Kỳ khẽ biến, “Là bởi vì...... Hách Hiên?”
“Ừ.” Tiêu Ngự gật đầu.
“Không phải lúc chiều các cậu qua đây rồi sao?”
Thẩm Kỳ cau mày, “Còn muốn hỏi cái gì?”
“Là như này.”
Tiêu Ngự giải thích: “Muốn hỏi một chút, quan hệ giữa cô và Mã Hách Hiên trong quá khứ...... vấn đề tình cảm.”
“Tình cảm?”
Sắc mặt của Thẩm Kỳ lại lần nữa phức tạp, tránh người, “Đi vào đi.”
Tiêu Ngự vẫy tay với hai cảnh sát hình sự ở đằng sau, một mình vào nhà của Thẩm Kỳ.
Phòng khách.
Thẩm Kỳ rất lịch sự, đưa một cốc nước cho Tiêu Ngự đang ngồi trên sô pha, sau đó ngồi xuống.
Mắt của Tiêu Ngự quan sát vẻ mặt của Thẩm Kỳ.
Từ lúc vào đến bây giờ, biểu hiện của đối phương rất bình thường.
Biểu cảm nhỏ cũng không có khác thường.
Đúng là như vậy, trong lòng của Tiêu Ngự dâng lên cảm giác kì quặc.
Theo như điều tra.
Thẩm Kỳ và Mã Hách Hiên quen nhau sáu năm.
Cho dù đoạn thời gian trước Mã Hách Hiên bị giam vào trại tạm giam, hai người cũng không có chia tay.
Bởi vì phong tỏa tin tức.
Thẩm Kỳ trước mắt, vẫn không biết bạn trai của cô ấy giết người vượt ngục!
“Chúng tôi quen nhau sáu năm rồi.”
Không cần Tiêu Ngự hỏi, Thẩm Kỳ nói: “Về tình cảm...... nói như thế nào đây. Lúc tôi quen anh ấy, điều kiện của anh ấy rất tốt, nhưng mà sau này vì làm một cái gì mà phần mềm, cả một người giống như điên cuồng, không chỉ đem tất cả tiền đều đưa vào, con người cũng bắt đầu thay đổi. Nhưng mà đối với tôi, từ đầu đến cuối đều là không tệ.”
“Chuyện của bạn thân cô và anh ta là như thế nào?”
Tiêu Ngự không muốn xát muối vào miệng vết thương, nhưng có chút chuyện bắt buộc phải hỏi.
“......”
Vẻ mặt Thẩm Kỳ khẽ biến, trong mắt xẹt qua tia cay đắng, “Coi như là tôi mù mắt rồi đi, bạn thân của tôi muốn ngủ cùng bạn trai của tôi, không thành công. Phải biết rằng lúc đó tâm tư của Hách Hiên đều ở trên phần mềm, đến cả tôi cũng rất ít....... lại làm sao có thể cưỡng bức cô ấy?”
Hiểu rồi.
Tiêu Ngự gật đầu.
Loại người Mã Hách Hiên này là chơi kỹ thuật lập trình.
Nói thẳng ra chính là code monkey, trong loại người này có không ít tính cách kì lạ.
Kì lạ là, phụ nữ cởi quần ở trước mặt họ, cũng sẽ chỉ hét một tiếng: 404!
Tại sao có nhiều code monkey rất giỏi?
Trong lòng không có phụ nữ, rút kiếm thần tự nhiên!
Một lòng chơi lập trình, chơi hết năm năm, còn phá đi hai nghìn vạn.
Tâm tư khẳng định đều ở trên phầm mềm, bị bạn thân của bạn gái tố cáo, Mã Hách Hiên vì chứng cứ không đủ được vô tội thả ra.
Cho dù video trong tay của bạn thân kia......
Là Mã Hách Hiên uống say rồi, tư thế sau khi bị cởi quần áo.
“Mã Hách Hiên bị tạm giam là vì đâm thương bạn thân của cô.”
Tiêu Ngự tiếp tục hỏi: “Bạn thân của cô lại tìm anh ta rồi bám theo, Mã Hách Hiên tức giận, mới tiện tay cầm dao gọt hoa quả đâm thương, cô cảm thấy là như này sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Thẩm Kỳ nghi ngờ, “Nếu không thì, Mã Hách Hiên cũng sẽ không bị tạm giam ba tháng chứ?”
Quả nhiên người phụ nữ này cái gì cũng không biết.
Tiêu Ngự cảm thấy bản thân là đang lãng phí thời gian.
“Cảm ơn hợp tác của cô.”
Tiêu Ngự đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Chính là lúc này, vẻ mặt Thẩm Kỳ đột nhiên cổ quái, âm thanh có chút run rẩy, hỏi một câu.
“Bạn thân của tôi....... có phải chết rồi hay không? !”
Hử?
Vẻ mặt Tiêu Ngự cứng lại.
Tại sao cô lại biết?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận