Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
NGOẠI TRUYỆN : CÁC BẠN HỌC TRƯỜNG CHẤN HOA, TỐT NGHIỆP VUI VẺ!
Trước khi viết phần hậu kí này, tôi cùng bạn học K từ thời Tiểu học nói chuyện điện thoại.
Từ sau khi ra trường, tôi và K chưa từng liên hệ với nhau, K nhờ mạng internet mà tìm được tôi, gọi cho tôi hỏi thăm tình hình gần đây.
Kì thực, cái gọi là "tình hình gần đây" rất khó nói, phải kể lại mọi chuyện từ sau khi tốt nghiệp Tiểu học, tính đến nay đã 20 năm. Nhắc đến chuyện gì cũng phải kể lại bối cảnh, trong bối cảnh lớn lại có thêm càng nhiều bối cảnh nhỏ, người xa lạ nọ lại có mối liên hệ với người xa lạ kia. Quả thực là không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi vậy, chúng tôi liền nói về quá khứ.
Song lại phát hiện ra nói về quá khứ cũng thật là khó khăn, bởi vì cậu ấy không còn nhớ nổi nữa rồi.
Cuối cùng chỉ có thể cùng nhau nói những chuyện vụn vặt. Cậu ấy bắt đầu đề xuất tôi bình thường nên uống nhiều trà Công Phu (*), lúc này tôi đột nhiên thốt lên một câu: "Phải rồi, bà nội cậu là xuất thân từ gia đình có truyền thống làm trà mà nhỉ."
(* Trà Công Phu: Một loại trà rất đặc được uống ở Triều Châu, Phúc Kiến và Đài Loan.)
Ngay cả chính bản thân tôi cũng bị câu nói này làm cho kinh ngạc, chứ đừng nói đến người bạn học kia.
Cậu ấy nói như chém đinh chặt sắt rằng bà nội mình cả đời chỉ là một người phụ nữ chăm sóc cho gia đình, làm gì có chuyện xuất thân từ thế gia nổi tiếng kia.
Nhưng mà, quả thực tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Tất cả mới chỉ như chuyện của ngày hôm qua vậy.
Mùa hè năm cuối Tiểu học, tôi gặp cậu ấy ở siêu thị nhỏ bên ngoài trường vào giờ nghỉ trưa. Tôi cảm thấy buồn ngủ, muốn mua một lon cà phê uống cho tỉnh táo. Chủ cửa hàng khăng khăng là cà phê được bày ở hàng dưới cùng của quầy gia dụng, tôi bèn ngồi xổm xuống để tìm. Cậu ấy từ bên cạnh đi tới, trong lúc không để ý đã đá vào tôi không khác gì một quả bóng.
Trong lớp, bình thường tôi ngồi hàng ghế số 2, là một lớp trưởng "giả nhân giả nghĩa" bị các bạn học ghét cay ghét đắng. K ngồi ở hàng thứ 2 từ dưới lên, mỗi lần bị phạt đứng đều là do nói chuyện riêng trong giờ hoặc quên mang vở bài tập. Ở trường, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Ngoài trường, ngẫu nhiên chạm mặt thì cũng chỉ gật đầu một cái.
Ngày hôm đó, không rõ vì sao, có thể là do cảm thấy ngại khi vừa đá phải tôi, cậu ấy liền chủ động mở lời nói vài câu để hóa giải tình thế khó xử.
"Cậu muốn mua cà phê à?"
"Đúng thế, mình buồn ngủ. Nestlé uống ngon không? Loại lon và loại hộp khác gì nhau?"
Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt trợn tròn của K khi ấy.
"Nếu muốn uống cà phê thì hãy uống loại tươi ấy, nếu không có loại tươi thì cũng đừng uống Nestlé. Nestlé là hàng vỉa hè thôi, Maxwell House mới ngon." Giọng điệu cậu ấy như thể đang nói về một lí lẽ rất hiển nhiên.
Tuyệt thật. Cả thành phố của chúng tôi lại không có bán Maxwell House.
Ở phương diện này, K đã sớm nổi tiếng. Những thứ cậu ấy thích thì quê hương chúng tôi đều không nơi nào bán. Có điều, tôi hồi nhỏ cũng như vậy. Chỉ cần vừa biết được chút gì đó về thứ gì đó lạ lẫm là sẽ theo bản năng mà yêu thích chúng.
Phàm là những thứ người khác chưa từng nghe qua, đều xứng đáng để được yêu thích.
Trong mấy phút tôi xếp hàng chờ thanh toán, K mở máy CD lên. Nhờ vậy mà tôi biết được rằng nhà K có tới tận ba chiếc máy pha cà phê, bình thường cậu ấy cũng chỉ toàn uống Maxwell House. Bạn bè của bố mẹ tặng nhà cậu ấy rất nhiều cà phê, nhiều đến mức uống không bao giờ hết được, phát ngán lên rồi.
Tôi cũng không muốn bị thất thế, song vắt kiệt óc mà vẫn không nghĩ ra nổi nên bật lại như thế nào, đành phải chuyển chủ đề: "Thực ra mình vẫn thích uống trà hơn".
Trà nghe có vẻ rất có đẳng cấp, rất có văn hóa, có lẽ sẽ giúp cái thân phận lãnh đạo của tôi trở nên oách hơn.
Tôi cũng không bị tính là đang "chém gió", bởi ông ngoại ít ra mỗi ngày quả thực vẫn biết hãm trà lấy nước uống, cái này cũng tạm được xem là có chút gia phong. Rồi sẽ đến một ngày, tôi kế thừa cái sở thích thanh tao quý phái này.
K lập tức ngậm miệng.
Nửa phút sau, K đột nhiên lại hếch mặt lên: "Uống trà cũng rất hay. Trà trong nhà mình uống không xuể, bà nội mình xuất thân từ gia đình có truyền thống làm trà mà."
"Thế nào gọi là 'gia đình có truyền thống làm trà'?"
"Bà nội mình được gả từ Phúc Kiến tới, là đại tiểu thư của thế gia nổi tiếng sản xuất trà. Còn ông nội mình là tư lệnh quân đội."
... Tôi thua rồi. Thất bại thảm hại.
Lúc đó tôi chưa từng nghĩ rằng, ông nội cậu ấy có sớm lắm thì cũng phải đến sau năm 1930 mới ra đời, đợi đến lúc trưởng thành thì thời đại quân phiệt đã qua đi lâu rồi, thông điệp từ bỏ chiến tranh đã được truyền đi. Ngay giữa thời kì Đảng Quốc Dân đang lãnh đạo, rốt cuộc ông là tư lệnh của tỉnh nào?
Thế nhưng tôi vẫn nhớ được dáng vẻ vui sướng của K khi ấy. Nếu như tôi đột nhiên trở thành cháu trai của tiểu thư thế gia và tư lệnh quân đội, hẳn rằng tôi cũng sẽ vui mừng hệt như thế.
Cậu ấy phấn khởi đòi trả tiền cho tôi, mời tôi uống lon cà phê Nestlé đầu tiên trong cuộc đời, thậm chí còn kín đáo biểu thị rằng, quả nhiên vẫn là Maxwell House ngon hơn, sau này có cơ hội nhất định sẽ mời tôi uống.
Tôi kể lại câu chuyện này bằng giọng điệu diễn cảm cho K qua điện thoại, cậu ấy cười đến hụt cả hơn, xam biểu cảm thì có lẽ chuyện năm đó tuyệt đối chỉ là cậu ấy bịa ra.
Khả năng "chém gió như thần" của K vẫn nổi tiếng cho tới tận bây giờ. Cười xong rồi, cậu ấy không thể không thừa nhận, mình đúng là rất có khả năng làm ra loại chuyện này.
"Nhưng vì sao mà cậu vẫn còn nhớ rõ ràng đến thế?" – K ngạc nhiên.
Đúng vậy, vì sao chứ?
Từ trước đến nay, tôi và K đều không có bất kì giao tình nào, thậm chí cho đến tận lúc cậu ấy gọi điện cho tôi, tôi vẫn chưa một lần nào từng nghĩ về cậu ấy. Tôi vẫn còn nhớ được khuôn mặt lúc nhỏ của cậu, song đến ngay cả tên cậu ấy là gì thì cũng quên luôn rồi.
Nhưng tôi lại vẫn còn nhớ.
Nhớ chuyện bạn K xuất thân từ trà diệp thế gia thích uống Maxwell House.
Nhớ chuyện hoa khôi điềm đạm dịu dàng trong lớp đang yêu thầm một bạn nam viết linh tinh lộn xộn lên cuốn vở: "Ít ăn củ cải, ăn củ cải sẽ đánh r**!"
Nhớ chuyện ủy viên thể dục bị cách chức do trong Ngày hội thể thao của trường, cậu ấy vừa làm mẫu vừa nhai kẹo cao su. Đến lúc làm động tác vươn người, cậu thổi một quả bong bóng rõ to, lúc nổ dính hết cả lên mặt, nhưng cũng không dám hành động linh tinh, đành tiếp tục hô cho hết bài thể dục với một khuôn mặt dính đầy bã kẹo.
Nhớ chuyện tôi dí ngòi bút của mình vào ngòi bút của cậu bạn cùng bàn, bóp nhẹ cho mực chảy xuống, "độ chân khí" cho nó, song lại vì cô bạn bàn dưới nói một câu: "Ôi thế này có được tính là hai cậu đang cho bút hôn nhau không" mà nhất thời không khống chế nổi lực tay, làm mực bắn tung tóe ra khắp mặt bàn.
Nhớ khi cô bạn dung mạo bình bình - tổ trưởng tổ bên cạnh – được giáo viên khen ngợi đã nở một nụ cười bẽn lẽn, đường cong ở cổ được ánh sáng mặt trời mạ sắc vàng rực rỡ, trong phòng học những hạt bụi li ti đang trôi nổi, đẹp không sao tả xiết.
Nhớ một ngày năm lớp 10 tan học trên đường về nhà, từ phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một bạn nam lẩm bẩm một mình: "Tối nay lúc ngồi xổm đi vệ sinh chắc chắn là sẽ học thuộc được hết!"
Hoặc là một buổi chiều thu trời xanh gió mát của năm học lớp 11, tôi ôm sách vở băng qua quảng trường kéo cờ để tới phòng học tiết Âm nhạc, ngẩng đầu lên nhìn trời, hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng rồi nhất định sẽ đến một ngày mình cất cánh bay cao, giống như chú chim kia vậy, muốn tới đâu thì tới đó, không còn ai có thể ngăn cản.
Bộ não của tôi tựa như một ổ cứng dung lượng lớn, cất giữ đầy đủ các tập file và những bức hình cô đơn. Tất cả chúng bị trộn hỗn tạp vào với nhau, không được phân tách theo chủng loại, cũng không được sắp xếp theo trình tự thời gian.
Không biết con chuột đã chạm phải biểu tượng nào mà một đoạn kí ức đến từ quá khứ đột nhiên bung ra, không thể nắm bắt, cũng không thể phủ nhận.
Có lẽ đây cũng không hẳn là một loại tài năng đặc biệt gì.
Chỉ có điều, người không có hồi ức thì cũng không bao giờ hoài niệm chuyện cũ.
Bởi vậy, tôi cực kì cảm kích Thượng đế đã ban cho mình tài năng đặc biệt ở phương diện này. Nhiều khi bất chợt nghĩ tới một cái tên, song lại chẳng thế nhớ nổi dung mạo người ấy rốt cuộc trông như thế nào. Còn chưa kịp chuẩn bị thì một khoảnh khắc của quá khứ đã ùa về trong tâm trí, mang theo sắc màu và mùi hương. Loại cảm giác này kì diệu đến độ chẳng một lời văn nào có thể miêu tả hết được. Ai rồi cũng phải đến lúc già đi rồi rời bỏ thế giới này, song trong những lúc nhắm mắt dưỡng thần, tôi vẫn có thể quay trở về sân vận động của những tháng năm niên thiếu, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, để mặc cho những muộn phiền và niềm vui của khi ấy một lần nữa choáng ngợp tâm trí. Tôi bước tới kéo nhẹ cánh tay của chính mình, khẽ lắc rồi nói với cô ấy rằng: "Tương lai sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều".
Mình đợi bạn ở tương lai nhé.
Người ta nói những ai thích hoài niệm quá khứ không nằm ngoài hai lí do duy nhất: hiện tại đang không tốt hoặc quá khứ từng không tốt. Loại người thứ nhất là để tích cực động viên bản thân: "Lão tử kiểu gì cũng sẽ vượt qua được!", còn loại thứ hai là để nhiệt thành chứng minh: "Lão tử quả thật đã khổ tận cam lai rồi!".
Thật may là tôi đều không thuộc vào hai loại trên, bởi vậy, tôi không việc gì phải bóp méo kí ức của chính mình để thỏa mãn lòng ham hư vinh.
Hoài niệm là một loại sở thích. Có những đoạn hồi ức xuất hiện các nhân vật, song cũng có những đoạn lại không. Sự khác biệt này giống như giữa tôi và bạn học K vậy, tuy nhiên vấn đề này cũng không có liên hệ gì với việc phân cao thấp. Đối với tôi mà nói, ý nghĩa quan trọng của loại khả năng này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Nó giúp tôi quay trở về với khởi điểm ban đầu bằng cả con đường của bản thân và con đường của bạn bè cùng trang lứa, nhắc tôi nhớ lại mình là ai, bằng cách nào mà mình đã đi được đến ngày hôm nay.
Trong mỗi người đều ẩn chứa rất nhiều con dã thú, có dã tâm, có lòng ham hư vinh, có sự mặc cảm, có sự cố chấp, sự ham ganh đua, có lòng si mê, lòng nhẫn tâm và cả sự thờ ơ. Tôi vẫn còn nhớ rõ trên quãng đường trưởng thành, từng con trong số chúng đã bị đánh thức dậy như thế nào. Tùy vào sức mạnh lúc lớn lúc nhỏ mà chúng sẽ khống chế việc tôi có một hành động đúng đắn hay sai lầm, sẽ yêu thích cậu nam sinh tính tình quái đản hay sẽ đem lòng ghét bỏ bạn nữ sinh hiền lành chẳng làm hại ai bao giờ.
Tôi rất nghiêm túc học cách tự điều khiển bản thân để không còn bị những con dã thú ấy khống chế, quả thực đã tốn rất nhiều thời gian. Sau khi căm ghét sẽ học cách tha thứ, sau khi kì vọng sẽ học cách buông bỏ. Cuối cùng thì cũng đã có thể sống một cuộc sống vui vẻ và kiên cường như bản thân hằng mong muốn.
Điều này quan trọng hơn tất thảy mọi thứ khác.
Tôi có rất nhiều độc giả vẫn đang trẻ tuổi, họ thường hay gửi đến cho tôi rất nhiều tin nhắn, kể lại những phiền não có lẽ còn bé nhỏ hơn cả hạt vừng trong quá trình trưởng thành của mình. Nhưng tôi chưa bao giờ vì chê những điều này vụn vặt mà không dành đủ sự chú ý cho chúng. Kì thực, gia đình và nhà trường hiếm khi hiểu được con người thật của chúng ta, vì vậy họ mới đi tìm chính bản thân giữa vòng tay của những người xa lạ. Họ lại thường mất đi sự tự tin sau khi gặp phải những đả kích trong cuộc sống, lấy những giá trị vật chất và định kiến của xã hội làm tiêu chuẩn, để rồi gò bó chính mình vào một cái khung cứng nhắc. Đến một ngày đẹp trời kia, trưởng thành rồi, thực dụng rồi, lại đành cảm thán một câu: "Những năm tháng đơn thuần ấy đã một đi không trở lại..."
Dưới cái nhìn của tôi, điều này quả thực là vô cùng đáng sợ.
Có một câu nói thế này: "Đừng bao giờ lãng quên những ước mơ thuở ban đầu". Song kì thực, rất nhiều người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có cái gì gọi là "ước mơ thuở ban đầu". Thiên phú, sức mạnh và những sở thích bẩm sinh nhất đã bị đè nén và dập tắt ngay trong lúc họ đang không để ý nhất, không đợi được đến thời trưởng thành để có thể được phát triển, căn bản là không còn cách nào để tìm lại, chứ đừng nói đến việc đã lãng quên hay chưa.
Từng có người hỏi tôi tại sao lại không viết về thứ gì đó "sâu sắc" hơn một chút, ví dụ như là về xã hội, việc làm, tình yêu và hôn nhân, chính trị,...?
Tôi lại cảm thấy, việc dựa vào tuổi tác của các nhân vật chính để phán xét xem tác phẩm đó có liệu sâu sắc hay không quả thực là hết sức nông cạn.
Tôi thích viết những câu chuyện về những người trẻ.
Còn nhớ Hatamen đã từng nói rằng trong một lần xem phim, bà đã nhìn nhầm câu "Ngày thứ Bảy khá ít xe" thành "Ngày thứ Bảy khá trẻ trung". *
(* Từ "车少" (ít xe) trong tiếng Trung có cách viết gần giống với từ "年少" (trẻ trung).)
Bảy ngày trong một tuần, thứ Bảy đích thực là tương đối trẻ trung. Từ thứ Hai đến thứ Sáu phải làm việc, đó là trách nhiệm và nỗi phiền muộn của những người trưởng thành. Tối thứ Sáu sẽ mang trong mình một tâm trạng muốn "báo thù" năm ngày kia, thật là cực đoan biết bao. Đến tối Chủ Nhật lại bắt đầu cảm thấy trùng trùng áp lực trước một tuần làm việc mới, loại cảm giác nặng nề và xa xôi này cũng không hề thuộc về những năm tháng tuổi trẻ.
Chỉ còn lại ngày thứ Bảy. Thứ Bảy là ngày có thể ngủ nướng thoải mái, có để mặc kệ tất cả các công việc đợi mai giải quyết, có thể vô lo vô nghĩ, trút bỏ sạch sẽ mọi phiền não.
Tôi thích viết về sự trẻ trung của ngày thứ Bảy.
Tôi thích viết về những nỗi buồn và niềm vui, viết về sự đấu tranh và thỏa hiệp của bọn họ. Bọn họ được trưởng thành dưới tình yêu thương vô bờ bến và vô điều kiện của cha mẹ, song lại bắt đầu học cách theo đuổi thứ tình yêu có bờ bến có điều kiện giữa nam và nữ. Trưởng thành nhờ yêu và được yêu, từ chỗ đơn thuần vô lo vô nghĩ, đến chỗ bị thế giới lần đầu tiên đối xử tàn nhẫn...
Đây là những câu chuyện về sự trưởng thành, là những câu chuyện kết thúc vào buổi tối ngày Thứ Bảy.
Một thời trưởng thành khó quên không thể có được nếu nền móng chỉ là một một thời thanh xuân nông cạn, hời hợt. Sự thông thái và tầm nhìn xa trông rộng cần được gieo trồng mới có thể nảy mầm. Hạt giống của nó được chôn vùi trong trái tim những người trẻ, mà cũng không phải cứ có thời gian là có thể thúc ép chúng đâm chồi nảy lộc nhanh hơn.
Quá trình này đã đủ khiến cho chúng ta bị mê hoặc và nhớ mãi không quên.
Tất cả những gì tôi có thể làm chính là thành toàn cho những hy vọng của bọn họ.
Không dám nói rằng thế gian này toàn là những điều tốt đẹp, cũng không dám khẳng định chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ có được kết quả, song xin hãy tin rằng Thượng đế tạo ra mỗi người chúng ta đều có một lý do. Điều bạn cần làm là tìm ra lý do ấy, để không lãng phí cuộc đời này.
"Hệ liệt Chấn Hoa cao trung" tổng cộng gồm ba cuốn, hai cuốn đầu là "Xin chào, những tháng năm xưa!" và "Thầm yêu: Quất Sinh Hoài Nam", "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" là cuốn cuối cùng. Dư Châu Châu và Lâm Dương, Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, lần lượt là các nhân vật chính trong hai cuốn đầu. Họ đều giống Cảnh Cảnh và Dư Hoài, đều là học sinh của trường cấp ba Chấn Hoa.
Trong "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta", mối liên hệ giữa bọn họ cũng đã được làm rõ.
Kì thực, cả ba câu chuyện này đều được bắt nguồn từ một ngày đông nhàm chán. Trong kí túc xá cho lưu học sinh ở Tokyo, cái tên đầu tiên bất chợt xuất hiện trong đầu tôi, sau đó là đến bọn họ.
"Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" trên bề mặt là một câu chuyện kể lại tình yêu giữa hai người bạn cùng bàn, song kì thực, người mà tôi muốn viết về, chính là Cảnh Cảnh.
Một tiểu cô nương từng dùng tinh thần AQ để tồn tại ở Chấn Hoa – nơi toàn những "lang sói" (*) hoàn toàn không phù hợp với cô ấy – cuối cùng cũng đã trở thành một người trưởng thành tỏa ra vầng hào quang rực rỡ.
(* Ý chỉ toàn những thành phần đầu óc trâu bò :)) )
Cô ấy không hề được đăng lên tạp chí "Time", không hề trở thành nhân vật nổi tiếng, càng không trở thành người giàu có, nhưng cũng không phải phó mặc số phận trôi theo dòng nước như trước nữa. Cô ấy đã theo đuổi đam mê thực sự của mình, sống một cuộc sống hạnh phúc và có tôn nghiêm, không còn bị những thứ phù phiếm của thế giới bên ngoài làm cho túng quẫn.
Cuối cùng cũng có thể mở rộng vòng tay ôm chầm lấy người mà cô ấy thích năm đó, dùng tất cả những ấm áp từng có được để đáp trả người thiếu niên không bao giờ trẻ lại ấy.
Cô ấy đã trở thành Cảnh Cảnh tuyệt vời nhất. Còn bạn, cuối cùng, bạn cũng sẽ trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của mình.
Nếu cho tôi được trở về đầu mùa xuân năm 2009, cho tôi được trở về thời khắc hạ bút viết câu "Tên tôi là Cảnh Cảnh", tôi sợ rằng bất luận thế nào mình cũng không thể tưởng tượng ra được rằng ngày hôm nay lại có nhiều cô bé cậu bé nói với mình: "Chị có biết không, vào lúc em buồn bã nhất, cuốn sách của chị đã mang đến cho em hy vọng và sự an ủi lớn lao nhất" đến thế.
Kì thực, tôi và bạn đều biết, những câu chuyện đều chỉ là tưởng tượng. Dư Châu Châu và Lâm Dương, Cảnh Cảnh và Dư Hoài, đều chỉ sống trong những trang giấy. Từ trước đến nay, họ chưa hề tồn tại.
Thế nhưng, điều tuyệt vời nhất của những câu chuyện chính là nằm ở đây. Chúng mang đến cho bạn dũng khí và sức mạnh, giúp bạn biến những thứ hư cấu chỉ có trong giấc mơ trở thành hiện thực.
Buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Chấn Hoa có 1517 học sinh, thầy hiệu trưởng theo chủ nghĩa lãng mạn đã cho họ thả 1517 chú chim bồ câu.
Trong số họ có Dư Châu Châu, Sở Thiên Khoát và Tân Nhuệ của lớp (1), có Lâm Dương, Tưởng Xuyên và Lăng Tường Xuyến của lớp (2), còn có cả Cảnh Cảnh và Dư Hoài của lớp (5).
Quan trọng hơn là, trong 1517 con người ấy, có cả bạn.
Các bạn học trường Chấn Hoa, tốt nghiệp vui vẻ!
Bát Nguyệt Trường An
Tháng 7 năm 2013.
truyenhoangdung.xyz
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận