- Trang Chủ
- Xuyên không
- Đồ Đệ Của Ta Lại Chết (Dịch)
- Chương 72: Công phu tu luyện 3 người, công phu tu luyện 4 người
Dịch: Hoangforever
Chúc Diêu chưa có bao giờ cảm thấy cần phải biết ơn hào quang nhân vật chính của Tiêu Dật tới như thế này. Dựa theo phản ứng vừa rồi của nữ vương, chắc chắn tính mạng của hắn hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, không khéo lại còn có thể giúp đỡ được đồng đội một chút.
Có thể đem nữ tu Hóa Thần kỳ lừa dối được, quả nhiên Tiêu Dật chính là vua sát gái a~!
Chuyên chức heo đồng đội lại cũng có lúc phát huy ra tác dụng của mình, thế giới này biến hóa cũng quá nhanh đi!! Có lẽ mình nên cắn lạt điều cho tỉnh táo lại một chút, nếu như cằm của mình có rãnh rỗi!
Ngày hôm sau, Chúc Diêu và Tử Đản vượt qua hết sức là an toàn. Mặc dù vẫn còn bị thủ vệ xách các nàng đi ra ngoài xem phim ảnh 3D sống động. Mặc dù vẫn là bị đau, nhưng cằm vẫn thuận lợi mang về được.
Lúc nàng tưởng rằng sắp bị nữ vương quên lãng, đột nhiên nữ vương phách lối xuất hiện. Lần này nàng tới cũng không có mặc lụa mỏng có thể nhìn xuyên thấu kia, mà là mặc y phục bình thường. Mặc dù vẫn còn rất mê hoặc, lẳng lơ, nhưng chí ít nhìn cũng đỡ hơn.
Nữ vương lạnh lùng quan sát hai người trong ngục, miễn cưỡng nói,
"Vốn ta định giết chết 2 tên chướng mắt nhà các ngươi. Nhưng hắn nói các ngươi là sư huynh của hắn. Mặc dù ta chúa ghét cái loại sư huynh, sư muội này. Nhưng ta đã đáp ứng hắn bỏ qua cho các ngươi, nên tạm thời tha cho các người một mạng sống."
Duệ Ngọc vung tay lên, cấm chế trên cửa liền bị loại bỏ,
"Còn không nhanh đi ra ngoài?"
Thấy hai người đi ra, Duệ Ngọc ngắt bí quyết, pháp lực bị khóa trên người trong nháy mắt lưu chuyển lên, Chúc Diêu là người phản ứng đầu tiên, liền làm một cái phép thuật khôi phục cằm của mình lại, giảm bớt đau đớn do hai ngày qua bị tát vêu cả mặt.
Duệ Ngọc đối với hành động này của nàng liền quăng tới một cái ánh mắt khinh bỉ. Đại nam nhân đàng hoàng như vậy, một chút đau đớn mà cũng chịu không nổi.
Chúc Diêu cũng không thèm để ý cái bĩu môi của nàng. Đau là do ta chịu, có phải người chịu đâu mà bĩu với chả môi.
"Đi thôi. Hắn chờ hai ngươi ở ngoài cửa."
Duệ Ngọc trợn mắt lên nhìn nàng một cái nữa, nói. Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong ba người chỉ có mình Tử Đản là vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì. Còn Chúc Diêu muốn gặp lúc này nhất chính là Tiêu Dật.
Ba người đi tới một cái vườn hoa. Tiêu Dật quần áo chỉnh tề đang đứng bên cạnh một cái áo, đối lập với hai người quần áo máu me, rất là chật vật.
"Hai vị sư huynh."
Tiêu Dật đi tới.
Duệ Ngọc cũng đi tới nghênh đón Tiêu Dật, tay khoác lên tay hắn, sau đó quay lại nhìn đầy khiêu khích hai người đối diện.
"Tiêu sư đệ. Ngươi đây là..."
Tử Đản nhíu nhíu mày hỏi. Nhìn hình ảnh hai người tay trong tay, vẻ mặt rất không đồng tình, chẳng lẽ Tiêu sư đệ muốn gia nhập Tà tu.
Tiêu Dật nghe thấy vậy, trên sắc mặt liền hiện ra một tia không được tự nhiên. Sau đó quay sang nói chuyện với hai người một chút chuyện đã xảy ra. Nội dung tóm lại nói về thân thế Duệ Ngọc đáng thương như thế nào. Nàng chuyển sang Tà tu cũng chỉ là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, trải qua được hắn khuyên nhủ, nàng đã hối cải trong lòng. Hắn hi vọng mọi người có thể bỏ xuống được thành kiến, tha thứ cho nàng.
Chúc Diêu nghe thấy Tiêu Dật nói như vậy liền kinh hãi. Thì ra lúc trước hắn không phải đang diễn trò. Tiêu Dật ở trong căn phòng đó nói chuyện... cũng là những lời nói thật lòng, cũng không phải là ý nghĩ nông nổi, linh cơ vừa động. Nói cách khác, hắn thật lòng thương hại nữ vương tà tu chuyên môn hấp thực linh khí nam nhân này.
Tử Đản nghe xong cũng trợn mắt há mồm, mặt đen như đít nồi.
Mặc dù hắn là một người luôn luôn lạc quan, bình thường tính tình dễ nói chuyện. Nhưng dù sao hắn cũng là một Phong chủ, là lực lượng trung thành của Khâu Cổ Phái. Sinh trưởng ở trong điều kiện ưu tú, cắm rễ ở trong tiên môn, là một chồi non ưu tú của tu tiên. Tiêu Dật nói như vậy, không phải chính là tiết tấu muốn phản bội tiên môn hay sao??
Sắc mặt Tử Đản lúc đen lúc tím, cánh tay mập mạp gân xanh nổi lên như muốn bạo phát ra. Khi hắn chuẩn bị xông lên đánh Tiêu Dật một trận, đột nhiên Chúc Diêu túm hắn lại.
"Sư huynh, đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta."
Tử Đản nhìn nàng một cái. Lúc này mới đè xuống cuồng phong bạo vũ ở trong mắt. Sau đó quay đầu sang hướng khác, không nhìn Tiêu Dật lấy một cái.
Duệ Ngọc thấy hai người không có phản kháng, hừ lạnh một tiếng nói:
"Hừ! Xem như các người thức thời!"
Tử Đản nghe thấy vậy, gân xanh lại nổi lên dữ dội.
Chúc Diêu cũng thấy như vậy nhưng cũng đành chịu thôi. Từ lúc nàng gặp Tiêu Dật lúc 10 tuổi, nàng đã thấy hắn có vấn đề. Nói ví dụ như lúc này, hắn nói ra những lời tẩy trắng thay đen như hiện tại quả thật làm cho nàng có chút kinh ngạc. Thân thế Duệ Ngọc cho dù có đáng thương như thế nào, cho dù có bất đắc dĩ như thế nào, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, nàng hút tinh khí nam nhân để tu luyện, mới có thể tăng lên tới Hóa Thần như ngày hôm nay. Đằng sau cảnh giới Hóa Thần này là biết bao nhiêu xương trắng của nam nhân biến thành. Một câu nói thân thế quá đáng thương làm sao có thể xóa bỏ những chuyện này?
Thân thể nàng đáng thương thật đấy, nhưng trên đời này thân thế đáng thương còn nhiều hơn lông trâu. Nếu như mọi người đều giống như nàng, thì cái thế giới này sẽ biến thành cái gi?? Có câu nói rất hay, thân thế là ông trời cho, đường là do mình đi. Có người sống ở trên thiên đường, nhưng lại làm ra những hành động ma quỷ, có người sống ở địa ngục, lại có thể làm ra những hành động mà người ở thiên đường phải phấn khích. Quyết định tương lai tất cả đều do bàn tay mình mà ra. Tất cả thân thế đáng thương thật ra cũng chỉ là những cái cớ lấy ra để huyễn tưởng bản thân mình.
"Chuyện này sau bàn tiếp."
Chúc Diêu nói,
"Người đã tìm ra phương pháp giải cứu sư phụ người chưa?"
Cưa muội tử, vân vân và vân vân, Chúc Diêu mặc kệ, chỉ cần hắn nhớ rõ cần phải cứu sư phụ mình là được rồi.
Tiêu Dật nghe nàng hỏi như vậy liền sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra hắn đem chuyện Duệ Ngọc đặt trên đỉnh đầu. Nói tới sư phụ của hắn, trên khuôn mặt hắn liền hiện ra sự áy náy. Một lúc sau mới trả lời nàng:
"Địa phận Vực Thành quá nhiều, tìm ra sư phụ, e rằng cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa."
"Không cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa."
Chúc Diêu dứt khoát khoát tay, nói tiếp:
"Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Ta có một phương pháp, có thể thử một lần xem sao."
----------
Vực Thành quá đông người, nếu như tra xét từng người một không biết lúc nào mới tra ra được. Hơn nữa Trầm Trạch dám xông vào đây, chắc chắn đã có phương pháp không cho người khác phát hiện ra mình. Nếu không cũng không có chuyện giết người ở trong thành một cách khủng khiếp như mới vừa rồi.
Phương pháp của Chúc Diêu rất đơn giản. Mặc dù người rất đông, thế nhưng vẫn có cách bắt tất cả mọi người đi ra ngoài. Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người ra khỏi thành, mà là tất cả tà tu có Mộc Linh căn. Phượng Dịch là một tu tiên có thiên linh căn thuộc tính Mộc, do vậy khẳng định trong cơ thể nàng linh khí Mộc tràn đầy. Dưới tình huống ở trong toàn thành không có thuộc tính Mộc, để cho Mộc Linh cảm ứng một chút ở nơi nào linh khí thuộc tính Mộc dày đặc nhất. Vậy thì nơi đó chắc chắn là Phượng Dịch.
Dĩ nhiên Mộc Linh của nàng cũng không thể nào xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cho nên người cảm ứng cái này, đương nhiên chính là thiên linh căn thuộc tính Mộc của nàng.
Đây cũng là hai ngày qua nàng nghĩ ra được phương án tốt nhất.
Chúc Diêu vừa nói xong, Tiêu Dật và Tử Đản cũng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được.
Mặc dù Duệ Ngọc có chút không tình nguyện, nhưng nhìn Tiêu Dật cầu xin mình, nàng đành phải ban bố lệnh trong toàn thành, để cho tất cả người có linh căn thuộc tính Mộc trong thành đi ra khỏi thành, 3 ngày sau mới được quay lại.
Trong tích tắc, trong Vực thành liền không có lấy một bóng tà tu có linh căn thuộc tính Mộc.
Chúc Diêu ngồi xuống xếp bằng, làm ra bộ dạng cảm ứng mộc linh khí. Thật ra thì nàng đang xâm nhập vào thần thức của mình.
"Mộc Linh, người cảm ứng một chút, xem xem ở nơi nào bên trong thành có Mộc linh khí?"
"Chiêm chiếp ~"
Dây leo nhanh chóng biến thành một cái mũi tên, sau đó chỉ sang phương hướng bên trái, đó là hướng Tây.
"Làm tốt lắm."
Chúc Diêu khen ngợi nó một câu. Lúc này mở mắt ra, nói tin tức này cho đồng đội của mình.
"Ở phương Tây?"
Tiêu Dật và Tử Đản liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người liền gọi ra linh khí, một người liền gọi ra linh thú, sau đó theo hướng Tây phóng đi. Chúc Diêu đương nhiên cũng đi theo, một đường bay về phía Tây.
Chúc Diêu vừa bay vừa trao đổi với Mộc Linh. Bay theo hướng Mộc Linh chỉ, chỉ trong chốc lát liền tới một cái trạch viện (1) vô cùng rách nát.
(1) trạch viện: nhà có cái sân đằng trước.
"Đây chính là nơi ngươi cảm ứng ra được?"
Duệ Ngọc không biết từ lúc nào đi thao nàng tới đây, cười lạnh hỏi nàng một câu.
Tiêu Dật nhíu nhíu mày, hỏi:
"Tại sao nàng cũng tới đây?"
Duệ Ngọc kiêu ngạo tức giận nhìn hắn một cái nói:
"Còn không phải lo lắng cho chàng sao?"
Tiêu Dật cũng không có trả lời lại. Thế nhưng trên gương mặt hiện ra mấy phần hưởng thụ.
Chúc Diêu yên lặng trợn trắng mắt lên, sau đó kéo Tử Đản bên cạnh đang muốn phát tác ra một bên, nháy mắt bảo hắn im lặng đừng có hành động. Tiêu Dật chắc chắn sẽ cứu sư phụ hắn, hắn dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không... cự tuyệt hành động này, cũng không tới lượt hai người các nàng lên tiếng.
"Đây là nơi ta cảm ứng thấy linh khí có thuộc tính Mộc dày đặc nhất."
Tiểu Mộc Linh vốn không có chức năng lừa dối nàng. Đương nhiên phương hướng nó chỉ tất nhiên sẽ đúng.
Tử Đản gãi gãi đầu, vội vàng nói:
"Lão đệ.Nơi này rách nát như thế này, đừng nói bên trong căn nhà này, cho dù trăm mét xung quanh đây cũng không có lấy một ai a."
Chúc Diêu nhìn vào căn nhà một lần nữa, sau đó... nhìn về một nơi khác.
"Các ngươi có cảm giác được hay không...??"
Chúc Diêu chỉ vào một gian phòng, nói tiếp:
"Cấu tạo hai gian phòng này có chút vấn đề."
Hai gian phòng, mỗi gian phòng không tới mười lăm mét vuông. Nhưng cái phòng này lại chiếm diện tích tới gần 40 mét vuông, trừ khi lúc đầu cố tình kiến tạo phòng như thế này."
"Ngươi nói là..."
Hai con mắt Tử Đản phát sáng, cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn sang đó, đồng thời chạy tới đó tìm kiếm.
Hai người cùng nhau phi thân lên phía trên căn phòng, sau đó vén lên một mảng lớn mái ngón ở phía trên. Trên khuôn mặt hai người hiện ra sự mừng rỡ nói:
"Trong này còn có một gian phòng nữa!"
Duệ Ngọc cũng thu hồi vẻ mặt chê cười lúc nãy lại, giơ tay lên gọi ra một trận gió lớn. Trong nháy mắt vén lên cả nóc nhà. Hai người Tiêu Dật và Tử Đản liền phi thân vào căn phòng vừa mới được mở ra này.
Chúc Diêu cũng phi thân vào theo.
"Lão đệ may mà có ngươi mới phát hiện ra được chỗ này."
Tử Đản vỗ lên bả vai nàng tán dương.
Chúc Diêu nhìn thấy bàn tay mập mạp tiến lại gần mình, liền vội vàng xích ra xa một chút. Có thể nói, qua mấy lần bài học xương máu, nàng đã rút ra được kinh nghiệm.
Ở hiện đại muốn mua một căn phòng nhỏ là một chuyện không mấy dễ dàng a! Những căn phòng này thường bị các thương nhân có lòng dạ hiểm ác khai phá ra và thường xuyên làm cho chúng ngắn bớt lại, cho nên vì vậy nàng mới có kinh nghiệm trong chuyện này.
"Phát hiện phòng che đậy thì có ích lợi gì?"
Duệ Ngọc tiếp tục phát động {kỹ năng trào phúng },
"Không phải không tìm thấy thứ gì sao?"
Chúc Diêu nhìn mọi nơi đánh giá một chút. Đúng là nơi này có một cái phòng trống, so với căn phòng rách nát bên ngoài, căn phòng này ngoài trừ bụi bám đầy ra thì rách nát cũng không thấy, giống như chưa từng có ai ở trong này vậy.
Nàng đi một vòng xung quanh căn phòng thế nhưng không phát hiện ra thứ gì. Nhưng nàng mơ hồ cảm giác phía trên mặt đất có dấu chân in lại. Thế nhưng nàng chỉ thấy trên mặt đất là đá phiến, trên tấm đá phiến này có điêu khắc một thứ gì đó.
"Trên mặt đất có thứ gì đó."
Chúc Diêu nói.
Duệ Ngọc nghe thấy vậy liền lập tức kết ấn, tạo thành một cái phép thuật Phong hệ phạm vi lớn. Nhất thời bốn phía xung quanh cuồng phong gào thét, trong nháy mắt mặt tường bị cuồng phong thổi tới. Sau khi xong xuôi, căn phòng đang còn nguyên vẹn chỉ còn lại mỗi cái sàn nhà.
Ta có thù oán gì với người sao?? Cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thế nhưng lại không có ma nào tới đâu?? Đã vậy người lại còn đánh sập ta làm cái gì??
"Đây là??"
Tiêu Dật hỏi.
Cơn gió quét qua, đồ khắc trên sàn nhà liền hiện ra. Điêu khắc này có tổng cộng có 9 khối, sắp xếp thành hàng chỉnh tề. Phía trên mỗi cái hình vẽ này cũng không có bất kỳ ký hiệu hay ấn kỳ, cũng không phải là trận pháp, mà hình vẽ cũng chưa từng thấy bao giờ.
Duệ Ngọc, Tử Đản, Tiêu Dật nhìn chằm chằm một lúc lâu, thế nhưng không một ai ở đây nhận ra đây là cái ấn gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận