Lam Đông Mai nghĩ tới một khả năng vô cùng hợp lý, đó là mọi việc Soái Lãng làm vì mình.
Nghĩ thế làm Lam Đông Mai thấy như mình như mắc nợ Soái Lãng vậy, lần đầu tiên cô lạnh lùng không thèm để ý, lần thứ hai cô cao ngạo từ chối, lần thứ ba cô gọi bảo an đuổi ra ngoài, lần thứ tư gặp ở cổng đi thẳng qua, trực tiếp coi nam nhân bản thân cũng không nuôi nổi này ... Nhưng chớp mắt một cái người ta biến thành giai cấp có xe, biến thành cửa hàng trường, giờ còn tác động tới cả quyết sách của ông chủ, thực sự đảo lộn hẳn cái nhìn của cô.
Mình có nên giúp anh ấy không nhỉ? Ý nghĩ đó vừa nổi lên trong đầu, Lam Đông Mai trực tiếp phủ quyết, cô không biết lai lịch của người này, cũng không biết rốt cuộc y có ý đồ gì, càng không biết y là người thế nào. Với lại, giúp kiểu gì đây? Rõ ràng ông chủ Vương lợi dụng tâm lý muốn vào nơi này để tiêu thụ số hàng tồn chất đống đã lâu, mà lỗ lại là chuyện chắc chắn.
Lam Đông Mai không quên gọi điện cho ông chủ Vương xác nhận chuyện vay tiền, đúng thật, ông chủ Vương đã đồng ý rồi.
Thế là Lam Đông Mai cũng có cảm giác khó diễn tả, không đành lòng, lại có chút thương hại vị cửa hàng trưởng họ Soái tên Lãng kia rồi. Thương trường đầy gian trá, người tinh minh như ông chủ Vương chắc chắn sẽ không đầu tư vô vị, một khi giao tiền cho ai là sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Nếu đặt Soái Lãng ở bên cạnh ông chủ Vương thì đúng là còn non một chút.
Tiếp tục làm việc nhưng Lam Đông Mai chẳng thể nào tập trung lại được, vẫn nén lòng, đến giờ cô rời văn phòng, xuống cầu thang, tuần thị và kiểm tra giống thông lệ.
Cuộc sống và công việc của cô chỉ diễn ra trong không gian cố định hạn chế, lặp đi lặp lại, không có gì mới mẻ. Nhân viên lơ là thì vẫn lơ là, hàng bị khách mua rồi không bổ xung thêm, người lười biếng thì vẫn giở trò lười biếng, vào nhà vệ sinh cũng có thể tán gẫu nửa ngày, làm việc thiếu tinh thần thì ở đâu cũng có.
Đi một vòng vẫn như mọi khi, cần mắng thì mắng, nên khi thì khen, hoặc là lỗi không thể chấp nhận thì ghi lại, sau đó kiên nhẫn chỉ báo đám nhân viên làm việc chẳng chuyên tâm.
Thực ra Lam Đông Mai hôm nay có thêm một tâm trạng, đó là lo gặp phải Soái Lãng, lo y làm trò gì quá đáng khiến mình để lộ ra cảm xúc nào đó khác thường ngày bị người ta phát hiện. Nhưng siêu thị chỉ có chừng đó thôi, chỉ cần Soái Lãng quanh quẩn ở đó, mà cô vẫn thực hiện công việc như thường ngày thì sao mà tránh được. Tới tầng một vừa mới dừng chân liền thấy Soái Lãng ở trên thang máy muốn nhìn quanh, tìm mình sao? Lam Đông Mai thầm thất kinh trốn ra sau đống hàng.
Đôi khi quyên phận tới, muốn tránh cũng không được.
“ Này, này cửa hàng trưởng Lam, tôi tìm cô nửa ngày trời, sao cô lại trốn ở đây?” Soái Lãng như ma đột nhiên xuất hiện giang tay ra chắn đường:
Lam Đông Mai nhíu mày, thở dài:” Lại chuyện gì nữa đây, anh không yên phận được một chút à?”
“ Tìm cô đương nhiên là có chuyện, cô xem, số rượu ở đằng sau cất trong kho đã lâu, phải cọ rửa, bỏ nhãn, lau chỗ rỉ, dán nhãn mới, những chuyện này đều cần người, rút cho tôi 20 phục vụ viên, luân phiên thay ca.” Soái Lãng giơ hai ngón tay lên:
20 người, thế mà cũng mở miệng ra được à? Tình cảm là tình cảm mà công việc là công việc, Lam Đông Mai phản ứng rất mạnh: “ Không được, mỗi ca tám tiếng mệt thế nào không phải anh không biết, bình thường tăng ca ai nấy mặt mày nhăn nhỏ, gom chẳng được vài người, anh nghĩ đây là xã hội chủ nghĩa cộng sản, chỉ làm không cần trả công chắc?”
“ Ai bảo không cần trả công, ông chủ nói một tiếng mười đồng, tiền tăng ca thanh toán ngay tại chỗ.” Soái Lãng lại lôi ông chủ ra đè cửa hàng trưởng:
“ Vậy cũng không được, mọi người vốn cực kỳ phản cảm với chuyện tăng ca, lại làm mấy chuyện vừa bẩn vừa mệt đó, như thế sẽ ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh bình thường.” Lam Đông Mai không hài lòng, kể cả có đưa ông chủ ra cũng phản đối:
“ Í, sao cô cứ chống đối tôi thế, tôi làm việc cũng là để sáng tạo lợi ích cho chúng ta mà.”
“ Vậy anh thử xem, anh nghĩ đám tiểu cô nương đó dễ nghe lời lắm chắc, không phải thân thể không thoải mái thì trong nhà có việc, tóm lại nghe tới tăng ca là bọn họ đùn đẩy kiếm cớ, chẳng lẽ tôi ép bọn họ làm à, muốn thì anh đi mà làm.” Nói cho cùng là vì Lam Đông Mai không coi trọng hoạt động này, lỗ vốn là cái chắc rồi, sao lại để tốn thêm người thêm tiền vào đó:
“ Được, cô cứ đứng đây mà xem, chỉ cần 5 phút là tôi có thể mời được người, cô tin không? Đừng nghĩ làm khó được tôi, con người tôi thích nhất bị người khác làm khó đấy.” Soái Lãng đối đấu luôn:
Lam Đông Mai xì một tiếng, khoanh tay nghiêng đầu sang bên, căn bản không tin.
“ Cô xem đây, 5 phút.” Soái Lãng nói làm là làm, chạy nhanh tới trước mặt hai cô gái khu lương thực dầu ăn, tay múa máy một hồi, hai cô gái đó chẳng nghĩ gì, gật đầu luôn:
Lam Đông Mai sửng sốt, thế là đồng ý hả?
Mặc dù thời đại này lắm thứ kỳ quái lắm, nhưng theo cô biết gật đầu vẫn có nghĩa là đồng ý.
Tiếp đó là tới khu thực phẩm đông lạnh, ba bà chị mặc tạp dề trắng, nghe Soái Lãng ba hoa một hồi cũng vui vẻ gật đầu … Đồng ý luôn sao?
Không thể nào, Lam Đông Mai không tin, thế là mím chặt môi đuổi theo Soái Lãng, thấy y đã tới khu đồ trang điểm, mấy cô bé ở đây rất xinh xắn, vì thế cũng kiêu kỳ lắm, loại khó sai bảo nhất.
Lam Đông Mai cho rằng Soái Lãng chắc chắn thất bại, nếu không phải ba cô gái này vóc dáng tốt lại ưa nhìn thu hút khách thì cô đã đuổi việc rồi, đúng là không biết tự lượng sức ... Không ngờ cô vừa tới nơi Soái Lãng còn chưa nói được mấy câu, ba cô bé kia đã cười khúc khích, sau đó đưa tay làm dấu OK.
Quái lạ, chỉ cần Soái Lãng đi tới đâu thì gần như là thành công tới đó, không gì cản nổi, từ tầng một lên tầng hai, thoáng cái thôi đã gần đủ người rồi. Làm Lam Đông Mai kinh ngạc hơn cả xem ảo thuật, chỉ vì giữ thân phận, cô không tỏ thái độ gì, đợi khi Soái Lãng quay về khu văn phòng tầng ba mới chạy tới:” Này, anh khoan đã.”
Soái Lãng quay đầu búng tay đánh tách:” 2 giờ thay ca sẽ bắt đầu, nói cho cô biết nhé cửa hàng trưởng Lam, tất cả đều đồng ý rồi đấy.”
“ Anh, anh làm thế nào vậy?” Nếu không tận mắt chứng kiến thì cô đã nghĩ là Soái Lãng ba hoa rồi:
Soái Lãng phen này đắc ý rồi, miệng ngâm nga bài hát nào đó không đáp, đi vào văn phòng tạm thời của mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận