Nhưng không ai có thể hủy diệt hoàn toàn bóng tối.
Dù là một hằng tinh tỏa sáng tỏa nhiệt như mặt trời thì trong vũ trụ mênh mông, nó cũng chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, cuối cùng nó cũng sẽ già đi, tắt lịm, rồi biến thành một đống đổ nát tối tăm.
Đây là số mệnh...
Cũng là kết cục!
...
Trên một tinh cầu hoang vu.
Nơi đây không có những cánh rừng rộng lớn để thanh lọc không khí, cũng không có sông dài biển rộng, chỉ có núi tuyết đóng băng hoặc những ngọn núi lửa còn đang hoạt động, chực chờ phun trào dung nham bất cứ lúc nào.
Nơi này không có các công trình kiến trúc, chỉ có một vài hang động kì quái.
Ví dụ như trên một núi băng có rất nhiều hang động tối đen, chúng trông như những lỗ nhỏ, từ xa nhìn lại dễ khiến người ta sinh ra hội chứng sợ lỗ.
Lúc này, trên một tảng băng tuyết cao chót vót, ba bóng người tay trong tay thảnh thơi đi dạo, trong lớp tuyết đằng sau họ có từng đoàn từng đoàn những con gì đó vừa dài vừa mảnh lại trắng như tuyết đang nằm lăn lóc, trông chúng như những con rắn làm bằng bông vậy.
Trong số ba người có một thanh niên mắt đen tóc đen, tay trái dắt một bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, gương mặt tinh xảo như gốm sứ, vô cùng xinh đẹp, ngũ quan không có chỗ nào để soi mói và chỉnh sửa, đẹp thuần khiết tự nhiên.
Tay phải thanh niên nắm tay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc sườn xám màu tím, nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất lạnh lùng mà cao quý, chẳng qua vẻ mặt hờ hững, không chút ưu tư, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng, như thể không che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
“Ba ơi, hoàn cảnh nơi này kém xa so với Trái Đất.” Bé gái nhỏ nhắn tinh xảo hít hít cái mũi nhỏ, chu môi nói với thanh niên: “Ở đây không thoải mái.”
Thanh niên cười một tiếng, “Thân thể của ngươi là cấu tạo của người Trái Đất nên tất nhiên sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh nơi đây rồi, những Ma Trùng này không cần nhiều oxy, cộng thêm cả hành tinh hoặc là cực lạnh hoặc là cực nóng, không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, nước cũng khan hiếm, trông rất hoang vu nên khó coi là điều đương nhiên.”
“Khó trách những Ma Trùng này muốn rời khỏi nơi này, hừ!” Cô bé hầm hừ nói.
Thanh niên khẽ mỉm cười, nắm tay nàng và cô gái xinh đẹp bên cạnh ngồi xuống, khi hắn ngồi xuống, băng tuyết trên mặt đất lập tức tan chảy, biến thành thảm cỏ xanh biếc, vô số cỏ non, hoa tươi nở rộ, kéo dài tới nơi xa, tạo thành một không gian xanh tươi của cỏ cây hoa lá có đường kính hơn chục mét, hoa có mùi thơm rất dễ chịu.
Nhất niệm sinh, trăm hoa mở.
Năng lực như vậy hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của con người, nhưng đối với thần mà nói thì đó là điều bình thường.
“Ba ơi, ngươi có thể khiến cơ thể ta phát triển nhanh hơn được không?” Cô bé kéo tay thanh niên, làm nũng nói: “Giống như cơ thể trước đây của ta vậy, ta muốn trở thành người lớn, không muốn làm trẻ con nữa đâu.”
“Nhưng ngươi chính là trẻ con mà.” Thanh niên sờ sờ đầu của nàng, cười nói: “Trẻ con phải từ từ trưởng thành, nếu lớn nhanh quá sẽ bị dị dạng đó.”
“Hừ, ba hẹp hòi!” Cô bé chu môi, thở phì phò khoanh tay trước ngực quay đầu bỏ đi.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên đỉnh đầu có thể nhìn cực kỳ rõ vô số ngôi sao, còn có thể thấy hai tinh cầu siêu to khổng lồ, rất gần Ma Tinh này, thậm chí còn nhìn thấy những cái hố trên bề mặt của hai hành tinh đó.
Phong cảnh như vậy cũng có vài phần thú vị.
Hắn lẳng lặng nhìn, một tay từ từ nắm chặt lấy tay cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc sườn xám màu tím bên cạnh, quay đầu qua, ánh mắt của hắn rơi vào gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của nàng, ánh mắt lại hết sức ôn nhu.
“Ngươi có thích phong cảnh nơi đây không?”
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần không đáp, nghe mà như chưa nghe.
Thanh niên dường như cũng chẳng quan tâm, ánh mắt vẫn ôn nhu như nước, “Đợi đến lúc diệt sạch nơi này rồi, ta dẫn ngươi đi hành tinh Hoang Thần xem một chút, nghe nói nơi đó chẳng có gì cả, nhưng ta có thể biến nơi đó thành dáng vẻ trước kia của Trái Đất, giống như lúc chúng ta gặp nhau vậy.”
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần vẫn không nói gì hết, như thể một pho tượng đá, chỉ ngồi thẳng tắp, chẳng hề động đậy.
“Ba ơi, sao ba không để cho mẹ con sống lại thật sự, để mẹ nói chuyện phiếm với con.” Bé gái bên cạnh tràn đầy tò mò mà nhìn thanh niên với đôi mắt to ngấn nước.
Thanh niên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn phương xa, lẩm bẩm: “Mẹ ngươi rất yêu ta, cho nên nàng muốn giết chết ta.”
“Ta cũng rất yêu nàng, thế nên ta không thể để nàng thức tỉnh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì yêu.”
“Ta không hiểu...”
“Không cần hiểu, cũng không cần đi tìm hiểu.”
“Ồ...”
Hồi lâu.
Thanh niên dường như đã nghỉ ngơi đủ, cũng nhìn đủ phong cảnh nơi đây rồi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nắm tay cô bé và cô gái xinh đẹp tuyệt trần yên tĩnh như xử nữ kia.
“Đi thôi, chúng ta đến hành tinh Hoang Thần chơi.” Thanh niên cười nói.
“Vâng ạ vâng ạ.” Cô bé hoan hô nhảy nhót, sau đó nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hơi buồn bực, “Chúng ta phải trở về Trái Đất sau khi hành tinh Hoang Thần nổ tung ư?”
“Không trở về nữa.” Thanh niên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Để cho bọn họ tự sinh tự diệt ở đó đi, chúng ta tiếp tục đi tìm tinh cầu mới, nếu không tìm được thì ta tạo một cái cho ngươi làm công viên trò chơi.”
“Sáng tạo ra ư? Được ạ, đợi chơi chán rồi lại phá hủy.”
"Ừ, vậy sáng tacọ ra nó trước đã..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận