- Hai trăm mười ba, hai trăm mười bốn...
Trong một chỗ vắng vẻ thuộc khu thứ chín, Đỗ Địch An cẩn thận kiểm kê số lượng viên cầu xanh đậm trên tay, đây là tổng số hành thi hắn săn giết được trong mấy ngày ở khu thứ tám, hết thảy có hai trăm mười bảy khỏa!
Để Đỗ Địch An tiếc nuối là hắn vốn định học tên Thú Liệt giả mai phục cự thú màu đen kia, đứng ở chỗ cao phục kích sau đó dùng âm thanh để dụ hành thi đến. Kết quả mặc dù hành thi bị đưa đến nhưng hắn bắn tên lại rối tinh rối mù, mười mũi tên cũng không có lấy một mũi trúng, ngẫu nhiên bắn trúng cũng là do vận khí tốt.
Vì thế, mấy ngày sau đó Đỗ Địch An nhân lúc nghỉ ngơi, không ngừng rèn luyện khả năng xạ kích của mình.
Từ bắt đầu năm mươi mét hoàn toàn bắn lệch, sau ba ngày chăm chú luyện tập đã giúp hắn bắn trúng được một mũi tên sau hai phát kéo cung trong phạm vi năm mươi mét.
Chỉ là hắn luyện tập xạ kích đều dùng vật thể đứng im, ban đầu tiến bộ thần tốc cũng là chuyện bình thường nhưng nếu muốn tăng thêm một bước, chân chính đạt đến cung tiễn nhập môn thì độ khó cũng lớn hơn.
Dù sao hành thi cũng biết di động.
Hơn nữa bắn trúng hành thi còn chưa đủ, nhất định phải là bắn trúng vào đầu của nó!
Mặc dù thể chất của hắn cao hơn người bình thường nhưng mấy ngày ngắn ngủi liên tục cũng chỉ giúp hắn miễn cưỡng có thể bắn trúng hành thi đang chậm rãi di chuyển thôi, hơn nữa bình quân tỷ lệ cứ ba mũi sẽ có một tiễn bắn chệch, còn muốn bắn trúng đầu nó thì hoàn toàn phải nhờ đến vận khí.
Cái này làm cho Đỗ Địch An đau lòng không thôi, nếu như có thể thuần thục nắm giữ cung tiễn thì hắn tự tin có thể săn giết được gấp ba số lượng hiện giờ!
Sau khi đào loạn thạch lên, Đỗ Địch An gói những viên cầu màu xanh này vào trong bao quần áo rồi giấu nó vào trong đống đá. Dù sao, nếu như đem tất cả số này về tập đoàn, với số lượng nhiều như vậy chắc chắn sẽ gây ra ba động không nhỏ.
- Chỉ đem bảy viên trở về hẳn là không có chuyện gì, thuận tiện có thể nhìn xem tập đoàn xác định giá trị thứ này là bao nhiêu.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, đưa tay lên dỡ chiếc cung xuống giấu vào bên trong loạn thạch.
Vì không làm cho người ta chú ý nên hắn đã cố ý chạy đến khu thứ chín đã bị thu thập nhiều lần để cất giữ, dù sao khu thứ tám vừa mới bị quét sạch, về sau tập đoàn nhất định sẽ phái ra nhiều người hơn để thu thập. dù giấu ở đâu cũng khó tránh khỏi việc bại lộ.
Sau khi giấu kỹ đồ vật, Đỗ Địch An quay người cõng một bao phục cực lớn rồi theo phương hướng được chỉ dẫn trên địa đồ đi đến rìa ngoài cự bích.
Xa xa, lờ mờ có thể thấy được cự bích cao vút trong mây. cho tới bây giờ Đỗ Địch An mới cảm nhận được mị lực của cự bích này, dù cho quái vật như cự thú màu đen kia mà đứng trước cự bích nguy nga như thế này phỏng chừng cũng chỉ như phù du lay cây, khó mà tạo được động tĩnh gì.
Sắc trời hoàng hôn, trước cự bích.
Scott nhìn mặt trời lạnh, cảm giác thông đạo chẳng mấy chốc nữa sẽ mở ra, không khỏi nhìn về phía ba người Migcan, nói:
- Các ngươi nói Địch An còn sống thế làm sao mà hắn còn chưa tới, thông đạo chỉ mở ra có mười phút, nếu như đóng lại thì phải chờ đến lần mở ra tiếp theo hắn mới có thể tiến nhập.
Migcan mong mỏi, trông ngóng nhìn về phương xa, nghe vậy cũng lo lắng nói:
- Hắn biết thời gian, nhất định hắn sẽ không tới trễ.
Mia nhìn qua Sam, nói:
- Ngươi nói là bốn ngày trước ngươi có thấy hắn? Ngươi xác định?
- Ta phi thường chắc chắn!
Sam trịnh trọng nói, hắn sớm đã nghe được sự tình liên quan đến Đỗ Địch An từ miệng của Rage, nhưng tuyệt đối hắn không tin Địch An sẽ biến thành hành thi.
Mia nhìn hắn thật sâu một cái, nói:
- Chỉ mong ngươi không có nói sai, việc nói đối với ai cũng không có chỗ tốt.
Ông một tiếng, đột nhiên thông đạo bên cạnh mọi người chậm rãi mở ra, tấm sắt chống dưới mặt đất bị giá đỡ chống cao lên như một cái miệng lớn làm bằng kim loại, một thân ảnh từ trong đó đi ra chính là Pete
- Ừm?
Pete mới đi ra, liền trông thấy bọn người Scott ở bên ngoài không khỏi giật mình.
- Làm sao chỉ có ngần ấy người?
Scott nhìn thấy hắn thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt khó coi nói:
- Khu thứ tám chúng ta làm xuất hiện đại lượng hành thi, hơn phân nửa là từ nơi khác chuyển đến.
Hắn biết, nhiều hành thi như vậy không thể nào là do Thú Liệt giả lúc quét sạch xảy ra sơ sót mà dù có do Thú Liệt giả sơ sót thì hắn cũng không thể nói thẳng ra.
- Xuất hiện hành thi?
Pete ngơ ngác một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười khổ nói:
- Ta nghe được lúc cấp trên nói chuyện, nói có khu vực xuất hiện bạo động, không nghĩ tới chính là phụ cận của khu thứ tám. các ngươi thật không may...
Nói đến đây, ánh mắt hắn quét qua, sắc mặt biến hóa, nói:
- Địch An đâu?
- Hắn... Có khả năng bị hành thi lây nhiễm, không về được.
Scott do dự một chút, vẫn nói ra ý nghĩ của mình, mặc dù bọn người Rage nói có nhìn thấy Đỗ Địch An nhưng hắn lại không tin.
Pete sắc mặt biến đổi, thở dài nói:
- Ta rất xem trọng hắn, không nghĩ tới... Thôi, các ngươi đi vào trước đi, bọn thủ vệ chờ nhóm các ngươi ở trong rồi.
Scott khẽ gật đầu, cùng với Mia đi vào thông đạo.
Mặt khác, ba Thập Hoang giả cùng với nam hài mới cũng đi theo vào.
Ba người Migcan đứng yên không chịu nhúc nhích, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn về nơi xa.
Pete biết bốn người bọn họ ở cùng với nhau đến khi tốt nghiện nên cũng không nói cái gì, chỉ thở dài lẳng lặng nhìn qua hoang nguyên bao la mà hoang vu, mỗi lần nhìn thấy mảnh thảo nguyên này, hắn liền nghĩ đến vô số Thập Hoang giả cùng Thú Liệt giả trong lúc xuất hành nhiệm vụ vĩnh viên mai táng trong thảo nguyên kia.
Sinh mệnh là yếu ớt như thế.
Hắn khẽ thở dài, có chút thương cảm.
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ vang lên:
- Là hắn, là Địch An.
Pete khẽ giật mình, khẽ híp mắt nhìn lại, trông thấy một bóng màu đen hình tròn chạy từ phương xa tới, đến gần mới nhìn rõ, bóng đen này chính là một bao phục to lớn tròn trịa, mà dưới bao phục chính là Đỗ Địch An.
Pete sửng sốt một chút, trên mặt không khỏi lộ ra tiếu dung.
Đỗ Địch An xa xa nhìn thấy ba người Migcan cùng với Pete đang chờ mình, lập tức tăng cước bộ.
- Ta biết ngay, ngươi nhất định không xảy ra chuyện gì!
Migcan vứt ba lô xuống, là người đầu tiên lao lên nện một quyền vào ngực Đỗ Địch An.Đỗ Địch An cười cười, nói:
- Biết là tốt, về sau các ngươi chạy thì chạy đi, đừng có mà lề mề như nữ nhân vậy.
- Ngươi mới giống nữ nhân, lúc mới vào đặc huấn doanh còn trắng hơn cả nữ hài khác kia.
Migcan cười nói.
Đỗ Địch An liếc mắt, đi đến trước mặt Pete nói:
- Đợi lâu.
Pete lộ ra tiếu dung, nói:
- Có thể trở về là tốt, tựa hồ thu hoạch rất không tệ nha, đi vào đi, sau sáu phút sau thông đạo sẽ đóng lại.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tiến vào trong thông đạo. Migcan, Rage, Sam cũng nhấc lên ba lô của riêng mình hoan hỉ đuổi theo đằng sau Đỗ Địch An.
Theo thông đạo u ám trở lại trong vách, đến bậc ra bước ra, Đỗ Địch An lập tức trông thấy mấy người Scott, trừ bọn hắn ra còn có mười mấy Quang Minh thủ vệ đang ở chỗ này.
- Địch An?
Đám người Scott nhìn thấy Đỗ Địch An, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Đỗ Địch An nhìn mấy người thủ vệ này, ngạc nhiên nói:
- Bọn họ là?
Scott lấy lại tinh thần, nghĩ đến lời nói của đám người Migcan, lập tức minh bạch Đỗ Địch An không có bị hành thi lây nhiễm, nếu không đã qua sáu ngày rồi coi như là vết thương rất nhỏ cũng đã lây nhiễm xong.
- Đây là thủ vệ của Quang Minh giáo đình, bọn hắn kiểm tra theo thông lệ, đây là luật mỗi khi trở về, áo giáp trên người chúng ta cùng tất cả vật phẩm được mang theo đều phải giao cho bọn hắn vận chuyển đến trong Quang Minh giáo đình, được mục sư đại nhân chúc phúc tịnh hóa những ôn dịch cùng virus trên đó mới có thể đưa vào sử dụng.
Scott giải thích nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận