Đỗ Địch An khẽ gật đầu, hắn đã biết rõ điểm ấy, bất quá đối với thân phận của hắn hôm nay mà nói giải trừ hộ tịch một tên nô lệ đã không phải là vấn đề, huống chi cô nhi viện Mai Sơn vẫn là sản nghiệp gia tộc Meire, phân lượng lời nói của hắn không nhẹ liền nói ngay:
- Trước gọi bọn hắn đã, thuận tiện tiến hành làm thủ tục hộ tịch của bọn họ, ta muốn dẫn bọn hắn rời khỏi.
Dery có chút sốt ruột, nói:
- Muốn chuộc bọn hắn cần không ít tiền, ăn cắp hơn một ngân tệ mà muốn dẫn ngươi cũng đừng ngớ ngẩn a!
- Đây là tiền của ta.
Đỗ Địch An biết dăm ba câu giải thích nàng cũng không rõ, lấy ra thủ vệ binh huân chương nói:
- Ta đã trúng cử thành thủ vệ binh, mỗi tháng tiền lương rất cao.
Dery kinh ngạc, nói:
- Ngươi, ngươi thành thủ vệ binh?
Đỗ Địch An thu hồi huân chương, nói:
- Làm phiền rồi.
Dery lúc này mới hồi phục tinh thần, sợ hãi thán phục đánh giá Đỗ Địch An, nói:
- Rõ ràng bị chọn trúng thành thủ vệ binh, thật lợi hại, mấy cô nhi ta chăm sóc mấy năm nay ở cô nhi viện, ngươi hẳn là người có tiền đồ nhất rồi. Lại nói tiếp, những người lần trước được nhận nuôi cùng lần với ngươi, ngươi có nhớ Lysa không, cuộc sống của nàng cũng khá ổn, người nhận nuôi nàng chính là người làm vườn nhà Meire, nhưng đứa bé kia thông minh lanh lợi nên có được sự thưởng thức của tiểu thư chủ nhà Meire nên đã thu làm thiếp thân thị nữ, năm trước nàng trở về một lần còn hỏi tình huống của ngươi, nàng cũng lưu luyến đến ngươi, nếu sau này ngươi gặp khó khăn có thể tìm nàng giúp đỡ.
Đỗ Địch An cảm thấy rất lạ, trong đầu lập tức hồi tưởng lại lúc trước được nhận nuôi, cô bé kia là người luôn gây khó dễ cho mình, lúc ấy đã cảm thấy nàng tuổi còn nhỏ mà che giấu tâm tính thật kĩ, khiến hắn buồn bực không thôi, không nghĩ tới hôm nay cũng làm ăn không tệ. Bất quá, sự tình đã qua vài năm, hắn cũng không rãnh đi so đo , nói:
- Ta đã biết.
Dery cười, lúc này mới quay người đi vào trongcô nhi viện, chỉ chốc lát sau dẫn ra hai đứa bé, là những người cùng Đỗ Địch An ngủ chung lúc trước: Jose, Kuren.
Hai người vừa đi ra thấy Đỗ Địch An lập tức ngơ ngẩn.
Ba năm qua đi, ai cũng thay đổi nhiều, nhất là Đỗ Địch An, có chế độ dinh dưỡng tốt hơn nên thân thể phát triển to lớn, so với bộ dáng gầy yếu lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Mà ba người họ cũng biến đổi không ít, cao hơn hẳn một cái đầu, Jose có vẻ mập hơn không ít, hơn nữa có rất nhiều mụn rỗ nhìn cực kỳ dọa người.
Mà tay trái Kuren bị dị dạng chỉ còn được một nửa, ngón tay như hài nhi.
So với họ thì Barry có vẻ tốt hơn, nhìn bên ngoài không có gì khác thường, nhưng theo Đỗ Địch An thấy thì mấy bướu thịt trên bụng hắn đều là vị trí phóng xạ ngưng kết.
Sinh hoạt ở cô nhi viện, năng lực ba người ở phương diện khác so với ba người Mig còn mạnh hơn, rất nhanh liền nhận ra là Đỗ Địch An, trên mặt tràn ngập kinh hỉ nhanh chóng tới gần, Jose cà lăm nói:
- Địch An ngươi sống tốt chứ?
Đỗ Địch An cười, nói:
- Rất tốt, lần này có cơ hội tới thăm chủ yếu là muốn mang bọn ngươi rời khỏi đây, đợi lát nữa các ngươi thu thập hành lí, quần áo không cần mang theo, thu thập xong đi tìm Barry với ta.
Ba người ngẩn người, Jose cà lăm nói:
- Ngươi, ngươi nói là, muốn, muốn mang bọn ta rời khỏi?
Đỗ Địch An cười nói:
- Chẳng lẽ không tin ta sao.
Kuran ứng biến nhanh nhất, liền nói:
- Đương nhiên là tin, chỉ là Địch An, ngươi, ngươi có tiền sao?
- Có một ít, chuộc các ngươi cũng đủ.
Đỗ Địch An nhìn sự chờ mong và kích động trong mắt ba người, biết rõ bọn hắn khát vọng rời khỏi đến cỡ nào, cười nói:
- Đi thu dọn đồ đạc đi, ta đi trước tiến hành làm thủ tục.
Ba người nhìn nhau nhanh chóng gật đầu, quay người chạy về cô nhi viện.
Đỗ Địch An đến Tiền viện cô nhi viện, lập tức nhìn thấy người giúp mình tiến hành thủ tục lần trước chính là người phụ nữ mập ngồi ở phía sau quầy, bên cạnh còn có một tiểu nam hài da ngăm đen đang đấm chân cho nàng.
Tiểu nam hài nhìn thấy Đỗ Địch An lập tức nhẹ nhàng gọi người phụ nữ mập kia.
Người phụ nữ mở to mắt, nhìn thấy Đỗ Địch Anlập tức ngồi thẳng người cười, nói:
- Xin hỏi, ngươi là?
- Đến chuộc người, tiến hành làm thủ tục.
Đỗ Địch An nói ngắn gọn.
Ục ịch phụ nữ tỉnh ngộ, lắc đầu nói:
- Nhận nuôi, muốn nhận nuôi phải tới ngày mới được. . .- Ta hiện tại muốn.
Đỗ Địch An đánh gãy nàng..., cái gọi là ngày nhận nuôi là thời gian cô nhi viện đẩy ra, mục đích là khiến cho lợi ích lớn hơn, cô nhi viện thế giới này và viện đại phúc lợi trước đây có thể là hai chuyện khác nhau, nói là người buôn bán viện cũng không đủ, hơn nữa còn có giấy phép buôn bán.
- Chúng ta có quy củ như vậy. . .
Người phụ nữ vội vàng giải thích.
Đỗ Địch An không nghe, xuất ra huân chương thủ vệ binh, nói:
- Quy củ của nơi này chỉ có thể quản các ngươi, bây giờ ta muốn, ngươi tốt nhất lập tức tiến hành.
Người phụ nữ nhìn thấy huân chương, sắc mặt lập tức thay đổi, thủ vệ binh dù sao cũng là quân bộ nhân viên chính phủ, tuy Đỗ Địch An tuổi trẻ, nhưng thân cao cùng đặc huấn kinh nghiệm đã khiến bề ngoài đánh bóng giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nàng cũng không hoài nghi, do dự một chút nói:
- Ta đã biết, ta sẽ làm cho ngài.
- Jose, Kuren.
Đỗ Địch An báo ra danh tự nhận nuôi.
Người phụ nữ ngẩn người nhưng vẫn nhanh chóng đăng ký, một lát sau các thủ tục đã tiến hành đầy đủ, phí tổn là hai ngân tệ mỗi người. Chứng kiến Kim tệ Đỗ Địch An ném ra, người phụ nữ lập tức hiểu trước mắt thật sự là đại nhân vật, không dám lãnh đạm, lập tức tiến hành cho Đỗ Địch An.
Lúc này, Dery tiến đến nhìn thấy Đỗ Địch An thu hồi hợp đồng, hỏi:
- Thế nào, thuận lợi chứ?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
- Bọn hắn đã ở bên ngoài chờ ngươi rồi.
Dery cười nói:
- Hi vọng bọn hắn nhớ rõ ân tình lần này, về sau có thể báo đáp cho ngươi.
- Ngươi sai rồi, lần này là ta báo ân.
Đỗ Địch An nói ra, mang hợp đồng hộ tịch của ba người rời khỏi.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, ngạc nhiên nói:
- Đại tỷ, người kia là ai a, ngươi tựa hồ biết?
Dery cười cười, nói:
- Nhớ rõ nó ba năm trước đây có tiểu hài tử gọi là Đỗ Địch An chứ, chính là hắn.
Người phụ nữ hai mắt trợn tròn, nói:
- Hèn gì ta thấy hơi quen mắt, hắn đã trở thành thủ vệ binh? !
. . .
. . .
Đến trước cô nhi viện, Đỗ Địch An nhìn bao phục hai người mang theo, thần sắc bất định chờ trên đất trống, lúc này cười giương hợp đồng trong tay lên nói:
- Đi thôi, đã làm thỏa đáng, đây là hộ tịch của các ngươi, cất kỹ đi.
Hai người nhìn hộ tịch giấy trắng mực đen rõ ràng trước mắt, thân thể kích động run nhẹ, hốc mắt Jose hiện hồng nước mắt bừng lên theo phần thịt phiền phức khó chịu quanh co khúc khuỷu trên mặt chảy xuống, nói với Đỗ Địch An:
- Địch An ta, ta. . .
Đỗ Địch An nhìn bộ dáng cảm kích của hai người liền nói:
- Chúng ta không nên khách khí những thứ này, đi thôi, Bary vẫn chờ chúng ta.
- Địch An, lần này thật sự cám ơn ngươi!
Kuren nặng nề nói.
- Ừ, nếu không chúng ta cũng sẽ như Barry. . .
Barry nắm chặt nắm đấm nói.
Đỗ Địch An cười nói:
- Đừng buồn nôn như vậy, đi thôi đi thôi.
Ba người thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trước khi đi liền quay đầu lại nhìn thật kĩ chỗ cô nhi viện, cũng nhìn thấy Dery cùng nữ nhân mập, bọn hắn cũng không biết, chuyến đi này sẽ khiến nhân sinh của bọn hắn từ nay về sau triệt để cải biến!
Đồng dạng cũng không có người biết rõ, ở sử sách đời sau, cô nhi viện cũ nát bình thường không chút thu hút bị các nhà sử học đặt một danh xưng —— cái nôi của ác ma!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận