Tâm được đưa bệnh viện như thế nào Việt Chinh cũng không nhớ rõ.
Hồn Việt Chinh dường như chỉ trở lại khi được Trí áp chiếc khăn lạnh lên mặt. Lúc ấy cả hai ngồi ở hành lang bệnh viện, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn bên mũi không mấy dễ chịu.
"Cậu ổn không thế?" Trí hỏi.
"Ừ." Việt Chinh gật đầu, trả lời bằng giọng mũi.
"Chủ nhiệm lớp bạn với ba cậu làm thủ tục gì rồi."
Việt Chinh lại chỉ gật gật đầu.
Thấy Việt Chinh không nói gì Trí cũng thôi, cậu thở dài tựa lưng vào ghế nhựa, tâm tình bây giờ mới ổn định lại.
Trí xem như trưởng thành hơn hẳn so với bạn bè cùng lứa, nhưng không có nghĩa gặp chuyện quan trọng cậu cũng có thể bình tĩnh như một người lớn để giải quyết.
Cái Tâm được đưa đến bệnh viện là nhờ vào Cha và các sơ ở nhà thờ gọi cấp cứu. Cậu nhớ mình đã hoảng loạn chạy xuống dưới, nói năng cũng không đâu vào đâu, chỉ khi Cha và các sơ thấy rõ tình hình mới giúp cậu và Việt Chinh liên lạc xe. Lúc tiếng xe cấp cứu rời đi, Việt Chinh oà khóc muốn gọi cho ba mình, cậu cũng không biết dỗ như thế nào nên theo lời Việt Chinh mà gọi cho người nhà. Cuối cùng là có mặt tại bệnh viện.
6 giờ 30 phút.
Ba Việt Chinh đến bệnh viện, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ liên lạc với giáo viên chủ nhiệm rồi mấy người lớn đi làm thủ tục.
Hành lang bệnh viện thi thoảng có tiếng bước chân qua lại, không ồn ào, chỉ tạo vài tiếng động. Chinh và Trí cứ giữ im lặng, mọi thứ dường như bị nuốt chửng vào một khoảng không.
Khó chịu.
Bức bối.
Ngột ngạt.
Không biết cảm giác ấy kéo dài bao lâu, chỉ biết khi Việt Chinh hốt hoảng mở mắt, bên tai đầy tiếng quát nạt.
Người phụ nữ ấy mặc đồ như một người nông dân vừa từ rẫy trở về, trên tay cầm cành cây dâm bụt dài chừng một mét, khuôn mặt đầy giận giữ, miệng không ngừng to tiếng.
"Sinh nó ra, cực khổ nuôi nó ăn học, giờ nó hạnh hạ bản thân để trả ơn! Có loại con cái nào như vậy không? Mày dậy ra đây quỳ xuống cho tao! Mày có biết tao khổ lắm mới nuôi mày lớn lên như vậy không? Mày trả ơn tao chưa?"
Việt Chinh nuốt nước miếng, hốc mắt đỏ ửng, mũi cay nồng, không cầm được dù chỉ một giây để nước mắt chảy khỏi khoé.
Trí nhíu chặt mày, đứng dậy che hết tầm nhìn của Việt Chinh, tay cũng nắm thật chặt bàn tay mà cậu cảm giác được rằng nó đang lạnh cóng và run rẩy.
Không khó để nhận ra kia là mẹ của cái Tâm, chỉ là...
Giờ phút này, Việt Chinh không biết bản thân mình khóc vì lý do gì nữa.
Vì cái Tâm vẫn chưa biết như thế nào, vì một người mẹ khổ sở la hét đằng kia, vì lời mắng quát của người mẹ, hay là cảm xúc không biết phải diễn tả thế nào trong tình mẹ con mà ai cũng nhận ra nó không được tốt đẹp.
Người phụ nữ ấy vẫn gào lên, mặc cho y tá, bảo vệ đến ngăn cản, yêu cầu giữ trật tự.
"Tại sao tao sinh mày ra? Tại sao nuôi mày tới chừng này, cho mày học hành tử tế mà mày ng* đến như vậy? Mày học hành sao không khôn ra?!"
Việt Chinh siết chặt tay mình vào tay Trí, trong lòng nghẹn đến không thở nỗi.
Thật sự mà nói... câu từ kia làm đau lòng đến nhường nào.
Ba Việt Chinh và giáo viên chủ nhiệm từ xa chạy đến, cùng mấy người của bệnh viện khó khăn lắm mới kéo được mẹ cái Tâm rời đi. Tiếng la hét xa dần, Việt Chinh bật khóc thành tiếng.
"Chậc, cha mẹ gì mà... con cái đã như vậy còn nặng lời như lấy dao đâm vào tim." Trước khi rời đi, mấy vị y tá cũng không kiềm được mà nói.
Trí thở dài, vỗ vỗ vai Việt Chinh nói khẽ:
"Không sao đâu."
Việt Chinh gục đầu xuống, lắc đầu trong tiếng nấc khó ngừng.
Cái Tâm tỉnh lại sau nhiều giờ cấp cứu, đôi mắt trống rỗng nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. Phòng bệnh chỉ có Việt Chinh, cái Tâm muốn như thế.
Cái Tâm không nói gì, Việt Chinh cũng không hỏi, cả hai đứa trẻ mắt đỏ hoe.
Cái Tâm quên mất cảm giác trước đó là gì rồi, nó trống rỗng trong lòng, trong đầu lại có nhiều nghĩ đến.
Chẳng hạn như mẹ nó sẽ dùng lời lẽ như thế nào để mắng nó?
Chẳng hạn như nó sai hay đúng?
Chẳng hạn như có nên nói gì với Việt Chinh.
"Mẹ mình có đến thì phải?"
"Ừ."
"Cậu có sợ không?"
"Ừ."
"Mình sợ lắm. Mình muốn bỏ nhà đi luôn."
Giọng cái Tâm khàn khàn.
"Mẹ mình hay so sánh. Bảo mình con gái mới lớn trông ghê, ý mẹ mình là mình không có sức sống tuổi trẻ như con gái nhà người ta. Mẹ mình nói, mẹ tao cực khổ nuôi mình đến gần 20 năm rồi, nhưng mình trả lại cho mẹ bằng một con người thấy chán.
Không nổi trội, không được việc, học hành không giỏi, mặt mũi không tươi sáng.
Ngày nào mình cũng nghe chửi cả.
Thật ra, bản thân mình cũng không muốn. Mình cũng muốn được như lời mẹ mình so sánh với người ta. Mình cũng cố, nhưng không thay đổi gì hết.
Cậu biết không? Mẹ mình nói con cô A đầu phố 16 tuổi trắng nõn nà, lúc nào cũng phơi phới, mọi người đều yêu thích. Con cô A nhà giàu, con cô A được dạy nhiều thứ từ nhỏ, con cô A có nhiều thời gian tham gia nhiều hoạt động này nọ. Nhà mình không giàu, cái gì đến tuổi biết mình mới biết, mình không có thời gian tham gia những cái mình thích.
Mẹ mình chê mình là trông không khác gì ma khoe xương. Mặt mũi khù khờ. Mình thức đến 2-3 giờ sáng lấy cần cù bù thông minh, ngủ 3-4, 4-5 tiếng một ngày, chạy đầu ngược hướng xuôi học hành đủ lịch. Mình sẽ đẹp và rực rỡ ư? Nếu bỏ tất cả những điều đó, không có thành tích thì mẹ mình sẽ không nói gì?
Mình từng hỏi, mẹ có hiểu con không? Mình khóc biết bao nhiêu. Mình còn chưa nói hết ý, mẹ mình đã chửi, rồi nói mẹ mình sinh ra mình, không hiểu mình hết thì ai hiểu?
Mình từng viết thư, mấy tờ giấy ấy bị nhoè chữ vì mình khóc rất nhiều, mình nghĩ viết thư là cách mẹ mình sẽ bình tĩnh, yên lặng để biết mình muốn gì. Mà bức thư ấy không biết thành bao nhiêu mảnh rồi. Nước mắt mình như nước nhỏ mặt hồ.
Mình nghĩ, cách biệt tuổi tác như thế, mẹ không hiểu mình muốn gì, thấy mình làm gì thì cũng thường thôi. Rồi mọi thứ sẽ ổn. Mà không có, như cơn ác mộng, mình không biết phải làm gì nữa. Mình không thể sống tự tin, suy nghĩ của mình lệch lạc, mình hết mạnh mẽ, hết cố gắng, mình ghét mẹ mình so sánh mình và người khác.
Cách dạy của mẹ mình sai rồi.
Mẹ thương mình nhưng cũng làm mình không thấy ánh sáng cuộc đời mình nữa. Mình không hề muốn chết, nhưng mình cũng không muốn sống như một kiểu tồn tại nữa.
Mẹ mình muốn nhiều thứ ở mình nhưng không cho mình điều kiện, làm sao nhỉ? Mệt quá nên uống vài viên thôi."
Việt Chinh không chớp mắt, không lau mũi, nước đầy thì trào khỏi khoé, mặc kệ nước mắt nước mũi chảy đến môi, xuống cằm, rơi từng giọt vào vải quần áo.
Cái Tâm nghiêng đầu, nước mắt lặng lẽ thấm ướt bên gối.
"Cậu kiểu... rất bình yên nhỉ?" Cái Tâm chợt hỏi.
Việt Chinh không trả lời.
"Đơn giản nhưng mọi thứ hài hoà. Đã bao giờ cậu nghe tiếng hoa nở chưa?"
Việt Chinh di chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có cái cây chuyển màu lá khẽ rung theo gió. Tiếng hoa nở không hiểu được là ý gì.
"Mình không muốn làm bạn với cậu nữa."
"Ừm..."
Việt Chinh rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài ba người đứng thẳng dậy.
"Sao vậy con?" Ba Việt Chinh cúi người, lo lắng hỏi.
Việt Chinh lắc đầu.
"Tôi ở lại với em ấy, anh cứ đưa hai em về đi. Khuya quá rồi." Nhận ra được rằng bây giờ không giải quyết được gì nữa, giáo viên chủ nhiệm A1 nhẹ giọng nói.
"Vậy cô cẩn thận. Có việc cứ liên lạc với gia đình tôi."
Chào hỏi qua lại, ba Việt Chinh đưa con gái rời bệnh viện. Trí lễ phép cúi chào giáo viên rồi cũng theo sau.
Xe đạp Trí gửi ở nhà thờ ngoại ô đó, bây giờ ba người gọi taxi trở về. Trí ngồi ở ghế phụ, hai cha con ngồi ghế sau.
Việt Chinh nhắm mắt gối đầu lên chân ba, lâu lâu lại nấc một tiếng. Mỗi lần như thế, Trí lại không kiềm mà quay đầu nhìn.
Trên tay cậu vẫn cầm điện thoại của Việt Chinh, tin nhắn vừa đến báo cẩn thận, người gửi là Nhật Luân.
Suốt thời gian ở bệnh viện, Trí thay Việt Chinh trả lời tin nhắn của Nhật Luân. Cậu kể sơ mọi chuyện khi Nhật Luân hỏi sao Việt Chinh vẫn chưa về. Sau lại trả lời thêm một vài câu quan tâm đến tình hình hiện tại.
Tối nay Việt Chinh về nhà mình.
"Có gì mai mình hỏi Ý Lan thời khoá biểu A1, đưa Ý Lan cặp sách của Việt Chinh lên trường."
"Chắc không cần đâu, có thể mai cậu ấy không đi học."
"Vậy thôi. Bây giờ mọi người mới về hả?"
"Sắp tới nhà rồi."
"Vậy mọi người cẩn thận."
"Ừ."
Hai thằng con trai trưởng thành hơn độ tuổi chấm dứt cuộc nói chuyện, taxi cũng dừng ngay cổng nhà Trí.
"Điện thoại của Việt Chinh ạ." Trước khi xuống xe, Trí không quên trả vật về với chủ.
"Cảm ơn con. Hôm nay may có con đi cùng." Ba Việt Chinh gật đầu, trầm thấp giọng nói.
"Dạ không có gì đâu, con cũng..." Trí định nói gì, lại chỉ cười không tiếp tục.
"Thôi vào tắm rửa, ăn gì rồi nghỉ ngơi đi."
"Con chào bác."
Ba Việt Chinh gật đầu.
Theo ánh đèn đường vàng mờ, Trí đưa mắt nhìn Việt Chinh vẫn nhắm mắt nằm đó một chút, rồi mở cửa xe vào nhà.
Ngày hôm nay mệt mỏi biết bao nhiêu.
Việt Chinh hoàn toàn tê liệt. Đến lúc được mẹ lấy khăn ướt lau mặt, nó mới tỉnh táo được một chút.
"Ba mẹ có hy vọng con như thế nào không?" Việt Chinh hỏi.
"Hy vọng con tự nhiên mà lớn lên." Ba Việt Chinh trả lời. "Nhưng hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác, sinh ra tâm lý mỗi người mỗi khác, con chưa hiểu được đâu."
Việt Chinh ôm gối che đầu.
Nhưng mẹ cái Tâm sai rồi. Giá mà ba mẹ nào cũng có thể lắng nghe cùng con cái.
****
Việt Chinh phát sốt.
Trí được nhờ mang giấy xin phép đến trường. Cậu trai gửi xe, bước gần đến dãy hành lang đã cảm nhận được sự sôi nổi bất thường. Không phải gây gỗ gì.
Trí đưa giấy xin phép một đứa A1, dễ dàng nhận thấy thái độ hết hồn của toàn bộ người trong lớp.
A2 cũng không khác gì A1, thấy Trí vào chúng nó đều xúm lại.
"Việt Chinh nghỉ hả?" Một đứa hỏi
"Ừ." Trí gật đầu.
"Con nhỏ Tâm bên đó cũng nghỉ phải không?"
"Hình như vậy."
Trí vừa xác nhận, cả lớp lại xôn xao.
"Trời ơi vậy là thật rồi, tao không ngờ luôn á!"
"Dã man thật, nó chơi ng* thế trời!"
Trí hơi nhăn mày, cậu đoán được một chút chuyện rồi.
"Gì vậy?"
"Cậu chưa biết à? Trên Facebook đang hot lắm."
Trí mở cặp lấy điện thoại, tin hot mà chúng bạn nói ngay tin đầu tiên. Bài viết của trang giới trẻ thành phố, không biết có tin từ ai công khai chuyện cái Tâm tự tử ở nhà thờ. Bình luận lên đến mấy ngàn lượt, chỉ là... nội dung bình luận hình như không phải đúng lắm?
Cái gì mà tệ nạn xã hội?
Cái gì mà trầm cảm phong trào?
****
Việt Chinh mơ màng mở mắt, người rã như bị hàng tấn thứ đè lên. Liếc nhìn thấy trên bàn còn nước còn thuốc, đồng hồ chỉ 7h20, Việt Chinh tự hiểu hôm nay mình được ở nhà.
Việt Chinh nhắm mắt, nhớ lại một loạt chuyện tối qua, mọi thứ không là mơ, nên bây giờ vẫn thấy mệt mỏi.
Điện thoại trên bàn rung lên từng đợt ngắn, Việt Chinh với tay lấy, tin nhắn từ nhóm chat của lớp rất nhiều. Mấy chục đứa chờ đợi Việt Chinh, chúng nó muốn biết cái tự tử là thật hay giả.
Mắt Việt Chinh giật giật. Sao mọi người lại biết cả rồi?!
"Tâm nó trầm cảm á? Nó hoạt bát nhất lớp mà. Việt Chinh, hôm qua có phải cậu vào bệnh viện với nó không?"
"Cậu biết nó bị cái gì tệ nạn xã hội đó hả?"
"Các cậu nói gì đó?" Việt Chinh gõ lại một dòng, gửi đi.
Ý Lan trả lời bằng một đường link, là bài viết Trí đọc lúc mới đến trường.
"Trong bình luận có người nói Tâm trầm cảm, dính tệ nạn xã hội nên tự tử." Ý Lan tiếp tục gửi tin đến.
Việt Chinh muốn nổ tung cả đầu.
Bài viết chi tiết, chắc là có người hôm qua chứng kiến nên đưa tin về trang, chung quy cũng là tin học sinh tự tử, không rõ nguyên nhân. Nhưng tệ nạn xã hội gì đó là xuất phát từ phần bình luận. Việt Chinh kiên nhẫn kéo đọc tất cả bình luận, đến tận những bình luận đầu tiên mới thấy nguồn gốc chính.
Người bình luận này... không phải là đứa từng bị cái Tâm tát một cái đây sao?
Mang cái đầu nặng trịch bắt xe đến trường, Việt Chinh chẳng quan tâm lớp mình hay lớp người mà xông thẳng vào A2. Mấy đứa lớp này còn chưa tỉnh táo đã thấy Việt Chinh xô ngã nữ lớp mình, hét lớn:
"Cậu ấy có thể không chết vì thuốc ngủ, nhưng có thể chết vì vài cái comment của cậu, có hiểu không? Có hiểu không?!"
"Cậu điên hả?!" Nữ A2 cũng hét lớn, dùng sức đẩy Việt Chinh ra.
Việt Chinh mất đà loạng choạng ngã ngồi xuống nền lớp. Lúc này Trí mới giật mình, nhanh như tên bắn vọt tới đỡ Việt Chinh. Mà tụi A1 với A2 cũng đã xúm lại.
"Cậu thôi chứ hả?!" Trí quát với nữ lớp mình.
"Cậu ta xô mình trước! Cậu đừng có mà quá đáng!" Nữ A2 được bạn dìu dậy, chỉ tay vào mặt Việt Chinh nói lại. Ô? Rõ ràng là người ta gây sự, nhưng mình lại bị chính bạn cùng lớp quát nạt.
"Là ai sai trước?!" Việt Chinh vừa khóc vừa nói lớn, lớn đến khan cả giọng. "Cậu biết cái gì? Cậu có chứng kiến không? Cậu dựa vào đâu mà nói rằng Tâm mắc phải tệ nạn xã hội? Vì cậu, chỉ vì cái bình luận của cậu mà ai cũng khinh bỉ nó rồi!"
Mấy chục đứa nghe mà bàng hoàng. Chúng nó không biết nguồn gốc cái tin dính tệ nạn xã hội của Tâm là từ con nhỏ này.
A2 nhăn mặt nhìn nhau, A1 lại như lửa đổ thêm dầu, mấy đứa mạnh miệng không hề ngại ngùng chửi thẳng vào mặt con nhỏ.
Ý Lan đứng trong đám đông nắm chặt điện thoại trong tay, không như những lần trước ngăn cản. Mà Nhật Luân cũng chẳng khác gì. Chúng nó cứ mặc ồn ào lan đến cả trường, một lần nữa bị gọi lên phòng giám thị.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận