"Bây giờ, chúng ta hãy phát thưởng và tặng hoa cho Hàn anh hùng nhé!" Giọng vang vang của hiệu trưởng trường ngập trong lớp 4 năm thứ 3, đúng, chính là lớp tôi dạy đấy...
Cái tên đang đứng trên bục giảng và nhận hoa chính xác là Hàn Thừa Tầm, không sai! Làm sao đây, phải làm sao đây... sao lại gặp lại Thừa Tầm trong hoàn cảnh này chứ, trong lòng tôi có chút không thoải mái...
"Sự dũng cảm của Hàn anh hùng đã giúp cho chúng ta có thêm động lực học tập và tiến lên phía trước! Hàn anh hùng không chỉ cứu được tính mạng của bạn Thôi Chính Triết, còn cứu cả lòng yêu đời của bạn ấy nữa! Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay cổ vũ Hàn anh hùng nào!" Vừa nói, hiệu trưởng vừa vui vẻ vỗ vỗ tay, ở dưới lớp cũng toàn những đôi mắt phấn khích, tôi cũng chỉ có thể vỗ tay lốp bốp theo mọi người.
Thừa Tầm đứng trên bục giảng vừa nâng cao phần thưởng và bó hoa vừa cười tít mắt, gật đầu đáp lễ, cậu ta đảo ánh mắt về phía tôi rồi sau đó lại rất ngượng ngập quay đầu lại cười nói tiếp với các học sinh, hiệu trưởng và thầy cô giáo khác, ánh mắt của cậu ta và tôi chỉ giao nhau trong một giây lát, nhìn thấy dáng điệu cậu ta cười nói với người khác, tôi chỉ có thể gượng tỏ ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình rồi quay người đi ra ngoài.
Hư... cậu ấy... đã từ nước ngoài về rồi ư?
Tại sao... cậu ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại nào cho tôi để báo chứ? Hoặc là, cậu ấy cũng nên nói cho người khác biết, sau đó để mọi người có thể chúc mừng cậu ấy trở về chẳng hạn...
Sao tôi lại có cảm giác bị bỏ rơi thế này? Trong lòng thấy cay đắng quá!
Hư! Tôi mệt mỏi thở ra một hơi thật dài.
Tôi lê tấm thân nặng nề, ngồi phịch xuống bậc thang cạnh sân thể dục, buồn phiền thở dài.
Sao lại ra thế này, sao lại gặp lại cậu ấy chứ, trong ba năm này, không ngờ thật có thể gặp lại cậu ấy... Phải làm sao đây? Tuy ngày nào tôi cũng mong đợi cậu ấy trở về, tuy ngày nào tôi cũng chờ đợi mỏi mòn cậu ấy quay về bên tôi, nhưng mà... tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý! Tôi... tôi phải dùng biểu cảm thế nào để đối diện với cậu ấy đây?
Khó chịu quá, mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, tim tôi cứ lắc bên trái đảo bên phải mãi, tôi thật sự sợ phải nhìn thấy cậu ấy, lúc đó, tôi nhất định lại bị dìm vào cảm giác mê đắm cậu ấy... hư... làm sao mới được đây, tôi bây giờ, chắc chắn rất giống một con ngốc...
Trước ba năm, tôi và Thừa Tầm đã xa nhau như thế, cậu ấy không để lại cho tôi một lời nào thì đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, biến mất một cái là biến luôn trong ba năm.
Trong ba năm, lại cũng chẳng có bất kỳ thư từ và cuộc điện thoại nào, thậm chí tôi còn cho rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại Thừa Tầm nữa, thậm chí tôi cho rằng, Thừa Tầm đã hoàn toàn quên sạch sẽ tôi rồi. Nhưng, bây giờ đột nhiên lại gặp mặt, tôi thật không biết nên vui hay nên buồn đây...
Hư... rốt cuộc tôi phải làm sao mới được? Trong lòng rối tung... đúng thực là loạn xạ cả lên...
"Này, cậu ngồi ở đây một mình làm gì thế hả?" Một giọng nói bỗng cất lên ở ngay bên cạnh, tôi hoang mang ngẩng đầu lên nhìn.
Là tôi đã thấy ảo giác chăng? Tại sao Thừa Tầm lại đứng trước mặt tôi? Nhìn thấy dáng cậu ấy đứng trước mặt mình, mà như đang lặp lại dáng điệu ba năm trước cậu ấy đứng trước cổng trường đợi tôi cùng về nhà, trong lòng lại dấy lên sự khổ sở. Có một nỗi buồn phiền không thể nói ra cứ đọng mãi trong miệng... khó chịu quá...
"Ồ... ồ... lâu... lâu quá không gặp!" Tôi có hơi vất vả mới nói nổi câu này.
"Ha ha, đúng rồi, lâu quá không gặp, không ngờ cậu đã trở thành giáo sinh thực tập rồi nhỉ, ghê gớm thật đấy!" Thừa Tầm cười một cách thoải mái, sau đó bỏ một đống đồ trong tay xuống rồi ngồi kế bên tôi.
Tôi cảm thấy một sự ngượng ngập khó so sánh nổi, không biết nên nói gì và nên làm gì, nhưng cũng có ý thức ngồi nhích ra một bên, trong lòng chỉ nghĩ nên giữ khoảng cách với cậu ấy, sau đó cúi thấp đầu xuống bắt đầu nghịch nghịch mấy ngón tay một cách buồn tẻ.
"Đa Lâm, cậu..."
"Ha ha, đúng thật, lâu quá không gặp! Lần này quả thật rất cám ơn cậu, ha ha, nếu không có cậu thì không chừng Chính Triết đã xảy ra chuyện rồi!" Tôi vội vã cắt ngang lời cậu ấy muốn nói, tôi sợ không cẩn thận sẽ rơi nước mắt mất, đến lúc đó tôi nhất định sẽ làm lộ tẩy hết mọi tình cảm vốn chôn giấu trong lòng bấy lâu.
Đến ngay cả lúc cậu ấy gọi tên tôi, tôi cũng vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ, và vẫn luôn có một cảm giác đau buồn đến mức muốn khóc...
Đa Lâm ngốc! Mày còn đang lo sợ bất an điều gì nữa đây? Đừng nghĩ phức tạp quá, giữa mày và Thừa Tầm vốn chẳng có quan hệ gì đặc biệt mà, không phải sao? Chỉ là lớn lên từ nhỏ bên nhau thôi, mày đừng có nghĩ mọi việc phức tạp quá! Chỉ cần nói chuyện với cậu ấy bình thường là được rồi, giống như trước đây thì không tốt hay sao?
"... Thế à... ... không có gì, lao động chân tay thôi mà... hơn nữa, tớ cũng chẳng muốn thấy người nào chết trước mặt tớ nữa." Thừa Tầm cười với tôi, ý vị sâu xa mà nói thế.
Hử? Không muốn thấy ai chết trước mặt cậu ấy nữa? Tại sao cậu ấy lại nói thế? Câu nói này... nghĩa là gì chứ?
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười của cậu ấy, ánh mắt lại chẳng cách gì rời ra được. Ba năm rồi, đã ba năm rồi không được nhìn thấy gương mặt thân thuộc này, nụ cười thân thuộc này rồi.
Trong lòng phút chốc cảm thấy buồn phiền... Rất muốn hỏi, rất muốn hỏi cậu ấy vì sao lúc đầu không từ biệt mà đã đi, rất muốn hỏi lúc đầu vì sao cậu ấy đột ngột rời xa...
Nhưng, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ, không thoát ra nổi.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt khiến tôi thấy đau lòng nữa.
"... Này, Doãn Đa Lâm, cậu không quen tớ nữa à?" Giọng Thừa Tầm đột nhiên vút cao lên, y như đang chất vấn một người lạ vậy.
"Hả? Cái gì? À... quen... quen chứ..." Tôi giả như hờ hững trả lời.
"Thế tại sao cậu không nhìn vào mắt tớ? Thế tại sao cậu không cười với tớ một chút? Cậu thế này là sao hả?" Thừa Tầm nghiêm túc hỏi.
Không phải không muốn nhìn vào mắt cậu, cũng không phải không muốn cười với cậu... chỉ là, tôi sợ sẽ không kiềm chế nổi mà rơi nước mắt thôi, tôi sợ tôi sẽ để lộ tất cả tình cảm của mình mất... tha thứ cho tớ nhé, Thừa Tầm, thật lòng xin lỗi cậu.
"Cô ơi! Cẩn thận!!!" Đột nhiên, phía trước vọng đến một tiếng hét khẩn cấp, tiếp đó là một vật đen mờ mờ lao như bay về phía này ...
Cái gì? Tệ thật! Là... là bóng đá sao?
Tôi ngơ ngác ngồi đờ đẫn ở đó, bỗng nhiên, một bóng người mạnh mẽ vụt qua trước mắt tôi, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, không biết vật gì đã tiếp xúc thân mật với đất cát thế nữa...
A... đầu tôi... đau đau đau quá... Hử... hả? Đợi đến lúc tôi định thần lại, phát hiện ra tôi đang nằm đè lên ngực một người, mà cái người đang bị tôi đè lên ấy... chính là Thừa Tầm!
Tôi hoảng hốt mở to đôi mắt, trời ơi! Mặt tôi bây giờ nhất định có thể nấu chín được mấy bình nước ấy nhỉ?
Sao rồi? Này, Thừa Tầm, sao cậu không động đậy gì vậy? Sao cậu ấy không mở mắt ra? Cậu sao vậy hả? Tim tôi lập tức như bị thắt lại!
"Hàn... Hàn tiên sinh... này, Hàn tiên sinh! Ông bị sao thế hả? Hàn tiên sinh... Này! Thừa... Thừa Tầm! Thừa Tầm ơi, cậu sao rồi? Tỉnh dậy đi! Thừa Tầm!" Tôi khuỵu xuống bên ngực cậu ấy lay lắc mãi, sao thế này? Cậu ta chắc không bị quả bóng đá trúng vào đầu thành ra dở người đấy chứ? Sao lại thế này? Tôi suýt tí nữa hoảng đến nỗi khóc ầm lên.
Đột nhiên, cậu ấy len lén mở một mắt ra cười tít với tôi, tôi hết hồn đến mức nhảy vọt lên khỏi người cậu ấy, vội vã chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo vừa nãy bị làm cho rối tinh lên.
"Nè, Doãn Đa Lâm! Chẳng phải cậu không quen biết tớ à? Làm gì mà như sắp khóc thế, có phải đau lòng vì tớ không?" Thừa Tầm đứng lên, phủi phủi bùn đất dính trên người, nói như nhìn thấu tôi.
"Ai... ai đau lòng chứ? Cậu đừng nói nhảm!" Tôi vội vã làm ra vẻ thờ ơ, cứng nhắc đáp trả lại.
"Thế làm gì mà ra vẻ sắp khóc chứ?" Thừa Tầm giễu cợt.
"Nhảm... nhảm nhí gì vậy? Cậu mới là sắp khóc thì có!" Tôi không chịu thua, trả lời.
"Tớ về đây, chẳng lẽ cậu... chẳng lẽ cậu không vui hả?" Thừa Tầm vẻ hơi thất vọng nhìn tôi.
"... Chuyện đó... chuyện đó... vừa nãy, cám... cám ơn cậu nhé! Ngại quá, tớ còn có việc, tớ phải về lớp trước đây! Tạm biệt!" Nói xong, tôi giấu gương mặt đỏ bừng lên, quay người chạy biến.
Thừa Tầm dường như vẫn đứng đó, nhưng tôi không có can đảm quay đầu lại xác định xem cậu ấy đã đi rồi hay chưa.
Cậu ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, tôi vốn chưa chuẩn bị tâm lý tí xíu nào! Trong ba năm, một người biến mất không tăm tích lại đột ngột trở về bên cạnh tôi, bảo tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi nhất định rất thảm hại nhỉ? Tôi giống như một kẻ tháo chạy trước mặt cậu ấy vậy!
Thật đó, Doãn Đa Lâm đã không còn là Doãn Đa Lâm ba năm trước nữa rồi, mà Hàn Thừa Tầm cũng đâu còn là Hàn Thừa Tầm của ba năm về trước nữa! Tất cả đều là quá khứ rồi, tất cả đã kết thúc... Doãn Đa Lâm, đừng ngốc nghếch nữa! Đừng ôm ấp hy vọng gì đối với Thừa Tầm nữa, hai người ba năm trước đã không được ở bên nhau thì hai người của ba năm sau cũng không thể...!
Nhưng mà, tại sao cho đến tận bây giờ... tôi vẫn thích tên đó hoài vậy?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận