"Em muốn uống gì? Sữa hay cà phê?" Thừa Tầm cười tươi hỏi tôi.
"Nước cam tươi."
"Không có nước cam tươi." Thừa Tầm không suy nghĩ gì trả lời luôn.
"Ô, thế thì cho em cà phê đi!"
"Em ngồi đi, đợi một lát nhé!"
Tôi ngồi trong căn phòng chung cư nhỏ của Thừa Tầm, có chút tò mò nhìn tứ phía xung quanh. Thừa Tầm giờ chỉ sống ở đây một mình, việc gì cũng phải tự tay làm, chỉ nghĩ đến chuyện Thừa Tầm vừa ra khỏi trại giam thanh thiếu niên, vẫn chỉ có một mình trong loại phòng chung cư nhỏ thế này, không ai nấu cơm cho anh, cũng chẳng có ai đắp chăn cho khi ngủ, nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót.
"Thừa Tầm... anh... bây giờ chỉ ở đây một mình thôi hả?"
"Ừ, sao?" Thừa Tầm vừa pha cà phê vừa nhìn tôi.
"Chú và dì đâu rồi?" Cuối cùng nhịn không nổi, tôi vẫn phải hỏi.
"Họ á?" Thừa Tầm do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng nói. "Lúc anh vừa bị đưa vào trại giam thì họ đã chạy trốn mất rồi, có lẽ là lo anh sẽ để lại cho họ hậu họa về sau đó mà, cũng chẳng phải là con ruột, nên họ mới chạy nhanh như thế, anh nghĩ vậy đấy." Nói đến phút cuối, Thừa Tầm còn cười châm biếm, nhưng càng khiến tôi buồn hơn.
"Thừa Tầm, anh đừng nói khó nghe thế."
"Khó nghe gì chứ? Anh chỉ căn cứ theo sự thật mà nói thôi mà." Vừa nói, Thừa Tầm lườm tôi một cái vẻ rất-không-hài-lòng.
Hừm... cái tên này, ba năm rồi mà tính nết vẫn chẳng thay đổi!
"Hàn Thừa Tầm, em mặc kệ trước đây anh thế nào, em chỉ cần anh bắt đầu từ bây giờ, nếu chưa được sự phê chuẩn của em, anh không được tùy tiện rời xa em!" Tôi lập tức chống nạnh bực tức nói lớn.
"Vào nhà vệ sinh cũng không được?"
"Anh... anh khép miệng lại cho em nhờ! Rốt cuộc đã nghe rõ chưa hả?"
"Anh không xa em nữa." Thừa Tầm rất thoải mái trả lời.
"Thật không? Anh thề đi." Tôi kiên quyết.
"Chết tiệt, em phiền quá đó." Thừa Tầm hơi nóng nảy mặt sa sầm hệt như Lôi Công.
"Em mặc kệ! Tóm lại anh phải thề."
"Hừ... được rồi được rồi, anh thề!" Thừa Tầm vẻ mặt bất lực nhìn tôi.
"Không được... em vẫn không làm sao tin anh được!" Tôi chau mày lắc lắc đầu.
"Thật là... thế phải làm sao em mới tin anh đây?"
"Thế này đi, chúng mình móc ngoéo!" Vừa nói, tôi liền đưa một ngón tay ra.
"Em điên rồi hả? Muốn anh móc tay với em nữa?" Thừa Tầm bực bội nhướn nhướn mày.
"Em mặc kệ, anh phải móc ngoéo với em! Nếu không em sẽ nằm vật ra đất ăn vạ! Anh xem em dám làm không!"
"Được rồi, này thì móc ngoéo." Thừa Tầm bất lực đưa ngón tay của anh ra nhẹ nhàng móc vào tay tôi, sau đó... đóng dấu! Hoàn thành!
"Ha ha, thế này là OK rồi!" Tôi cười rạng rỡ như hoa hướng dương.
Thừa Tầm nhìn tôi đang hào hứng vậy cũng mỉm cười theo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như thế của anh từ sau khi ra khỏi cái trại giam đó.
Thừa Tầm à... trước kia thật là vất vả cho anh quá, nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, em sẽ bảo vệ anh thật tốt! Hàn Thừa Tầm, anh yên tâm nhé! Có sự bảo vệ của Doãn Đa Lâm em, anh chắc chắn sẽ mãi mãi hạnh phúc! Hà hà...
"Đây, cà phê." Thừa Tầm đặt ly cà phê đã pha xong xuống trước mặt tôi.
"Cám ơn! Anh yêu..." Tôi nâng lên uống một hớp, hư... đúng là ấm quá! Không ngờ Thừa Tầm lại còn biết tự pha cà phê, đúng là khiến tôi đành phải ngưỡng mộ vậy!
"Đa Lâm, em nghe câu chuyện "Xe lăn" chưa?" Thừa Tầm đột ngột hỏi tôi một câu không đầu không đuôi.
Tự nhiên "xe lăn" ở đâu nhảy ra vậy trời?
"Em chưa nghe." Tôi thành thật lắc đầu.
Thừa Tầm nhìn tôi một cái, mệt mỏi thở ra một hơi dài rồi kể: "Có người chồng nọ phạm tội phải ở tù 3 năm, khi thời gian thụ án sắp qua, anh ta viết thư cho vợ nói nếu như có thể tha thứ cho lỗi lầm của anh trong bấy nhiêu năm thì hãy đến trước cửa nhà giam đón anh, tuy người vợ đã đi đón anh ta, hai người cũng đã tốt đẹp trở lại, nhưng đúng vào lúc đó thì một chiếc xe tải lớn từ trước mặt lao đến, người chồng vì muốn bào vệ vợ nên mới bị xe đụng đến mức phải cắt bỏ chân, cho dù là thế thì người vợ cũng không xa rời chồng mình, trong những tháng ngày sau đó, người vợ luôn ở bên cạnh người chồng ngồi xe lăn, tuy người chồng đã tàn phế nhưng có vợ luôn ở cạnh mình anh ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Sao? Câu chuyện này cảm động quá phải không? Người vợ đó có phải là rất vĩ đại không?"
Hừm... Tại sao Thừa Tầm kể tôi nghe xong chuyện này, tôi lại cảm thấy trong lòng hơi bất an và hoảng loạn thế này? Giống như đang kể câu chuyện chính bản thân mình ấy, làm tôi thấy có dự cảm không lành...
Hư... lắc lắc đầu! Tôi không thể nghĩ lung tung được!
"Anh... anh nghe câu chuyện lung tung vớ vẩn này ở đâu vậy?" Tôi có phần bất mãn lớn tiếng bực bội.
"Lúc ở trong nhà giam, người ta kể anh nghe." Thừa Tầm vẫn bộ mặt thoải mái.
"Sau này ít nghe mấy cái chuyện xui xẻo này đi nhé, chẳng tốt gì hết!" Lòng tôi chẳng hiểu sao càng lúc càng bất an, tóm lại là do đâu chứ?
"Đa Lâm, nếu như có một ngày anh cũng bị cưa chân phải ngồi xe lăn, em cũng sẽ không xa rời anh như người vợ kia chứ?"
Bốp!
Tôi đánh mạnh vào gáy Thừa Tầm!
"Chết tiệt! Đau chết mất, em làm gì mà đánh anh?" Thừa Tầm lập tức giơ nanh nhe vuốt như cọp với tôi.
"Ai bảo anh nói năng lung tung chứ! Gì mà cưa chân ngồi xe lăn, sao anh có thể nói anh như thế hả? Anh là đồ ngốc à? Có người nào lại tự đi trù ẻo mình không?" Tôi bực dọc làu bàu.
"Thật là, sao em chẳng hài hước gì hết vậy? Anh chỉ nói chơi thôi mà! Kích động gì chứ, anh nói cho vui thôi!"
"Nói chơi cũng không được!"
"Đúng là chẳng có chút khiếu hài hước gì cả..." Thừa Tầm vẫn bất mãn cằn nhằn mãi không ngớt.
Hứ! Ừ thì em không hài hước đó, được chưa? Tôi vô tình nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình... á! Đã trễ thế này rồi hả? Không về nữa thì chắc chắn bị ông bố bà mẹ mắng cho một trận tơi bời cho xem!
"Thế, Thừa Tầm, trễ quá rồi, em phải về đây! Mai chúng mình gặp nhau nhé!"
"Muộn thế này rồi? Anh đưa em..."
"Không cần không cần! Em bắt xe về! Em đi đây, byebye..."
"Này, không cần đưa về thật chứ? Không sao à?"
"Ừ, ừ! Không sao mà! Thừa Tầm." Tôi nhẹ giọng gọi.
"Sao?"
"Em yêu anh."
Nói xong câu nói khiến người ta đỏ mặt ấy, tôi sải bước nhanh như gió ra khỏi chung cư của Thừa Tầm.
Hư... đúng là xấu hổ chết mất! Tôi ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng, nhất thời không ổn định được tâm tình trong lòng, nhưng... thật tốt quá rồi, tôi đã nói hết cho Thừa Tầm nghe những điều đã từ rất lâu chôn giấu trong tim, cuối cùng cũng có thể yêu nhau rồi... Mới nghĩ đến đây, tim tôi thấy sao ngọt ngào quá!
Hi! Doãn Đa Lâm, làm tốt lắm! Ai cha!
Bây giờ tôi là người hạnh phúc nhất nhất thế gian! Ha ha ha ha... Từ nay về sau, tôi và Thừa Tầm không bao giờ xa nhau nữa. Chúng mình sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên nhau nhé!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận