Trong xe của Khương Tải Hoán.
"Bây giờ gọi điện thoại cho Thừa Tầm! Nhanh lên, đừng ù lì chậm chạp nữa! Anh nói em mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm!" Khương Tải Hoán vừa ôm vô-lăng khởi động xe, vừa tức giận đùng đùng hét lớn với tôi.
"Tiền bối, anh... anh rốt cuộc là muốn làm gì hả? Tại sao phải gọi Thừa Tầm đến? Tóm lại anh muốn làm gì? Van xin anh đừng thế nữa có được không? Tại sao chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện này được chứ?" Tôi mệt mỏi nhìn Khương Tải Hoán đang ngồi bên cạnh.
Hừ... điên rồi, điên rồi, sắp điên thật rồi!
"Anh nói rồi, anh sẽ không để em và Thừa Tầm vui vẻ đâu! Đừng nói nhiều nữa, mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm! Mau gọi hắn đến đây! Nếu không anh sẽ đập phá cái xe này! Còn không mau gọi hắn đến đây!"
"Em không gọi! Em không cần! Tiền bối giờ thế này, căn bản không có cách nào nói chuyện được! Em sẽ không để anh làm tổn thương Thừa Tầm!" Tôi có phần tức tối, Khương Tải Hoán rốt cuộc muốn làm gì đây, bây giờ tôi chẳng thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì nữa.
"Được thôi, em không gọi phải không? Để anh gọi cho hắn!" Vừa nói, Khương Tải Hoán vừa móc điện thoại ra, cả chiếc xe vì không có vô-lăng điều khiển nên suýt chút nữa đụng vào cột.
"A..." Tôi kêu lên một tiếng, cuống quýt giật lấy di động trong tay Khương Tải Hoán.
"Tiền bối! Anh lộn xộn quá! Vừa nãy nguy hiểm thế nào anh có biết không hả? Anh thật là lộn xộn quá rồi!"
"Hừ... thế thì em mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm đi!" Khương Tải Hoán giữ lấy vô-lăng, vừa lái xe thật nhanh vừa lạnh lẽo nói.
"E... em biết rồi." Tôi nhìn Khương Tải Hoán một cái, do dự một hồi, tuy không tình nguyện tí nào nhưng vẫn móc điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho Thừa Tầm.
"Tút... tút... tút..." Đầu dây bên kia vẳng đến một chuỗi âm thanh thật dài, sau một hồi rất lâu, điện thoại Thừa Tầm vẫn không gọi được.
"Thừa Tầm hình như không mang theo di động, điện thoại không gọi được." Tôi bình tĩnh nói.
"Gọi lại."
"Khương Tải Hoán! Tóm lại anh muốn thế nào đây? Chẳng lẽ anh điên rồi hả?" Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà tức điên lên với anh ta. Cái tên này đúng là đủ rồi đấy! Bây giờ tôi thật chẳng hiểu nổi nữa!
"Đúng thế! Anh điên rồi đây! Sao, thế này thì em vui chứ hả? Hả? Em có thể vui vẻ sống bên Thừa Tầm suốt đời rồi hả?"
"Khương Tải Hoán! Anh... anh..." Tôi giận đến mức không thốt nên lời.
Hư... thật là... tôi đúng là bị anh ta làm cho choáng váng đầu óc rồi!
Đúng lúc này, đèn đỏ trên đường đột nhiên sáng lên, Khương Tải Hoán thắng xe két lại, dừng trong vạch vôi trắng.
Bên kia con đường, một khuôn mặt quen thuộc men theo dòng người đi đến.
Anh ấy mặc một bộ đồ thoải mái tự nhiên, thân hình cao gầy... Mái tóc mảnh dẻ dựng trên đầu, tôi như lập tức nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc ấy!
Là anh! Là anh! Là người mà bây giờ tôi muốn gặp nhất... là người tôi yêu thích từ mười năm trước... là người tôi thích thích nhất trên thế giới này!
"Thừa Tầm!"
Tôi kích động kêu lên sau kính cửa sổ xe.
"..."
Là Thừa Tầm! Thừa Tầm quay đầu lại, nhìn thấy tôi! Sau đó... anh ấy lại nhìn thấy Khương Tải Hoán đang ngồi bên cạnh, nét cười trên mặt anh lập tức biến mất, anh cau mày, có phần tức giận bước về phía chúng tôi.
Hỏng bét rồi! Có phải Thừa Tầm hiểu lầm rồi không?
"Brừm... brừm..."
Đúng vào lúc này, Khương Tải Hoán ngồi ghế bên kia đột nhiên rồ ga.
Thoáng chốc, tôi có cảm giác bất an!
Thịch!
Tim nhảy lên đột ngột.
"Tiền bối... Khương Tải Hoán... anh... anh muốn làm gì hả? Anh... chẳng lẽ, anh... đừng! Đừng! Anh... chẳng lẽ anh điên rồi à?"
Khương Tải Hoán không quan tâm đến tiếng kêu của tôi, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo! Anh ta rất nhanh khởi động xe, bắt đầu lao tới phía Thừa Tầm!
Trời ơi! Anh ta đúng là điên rồi!
"Thừa Tầm! Anh mau tránh ra! Thừa Tầm! Đừng đến đây! Thừa Tầm... nguy hiểm...."
Rầm!
Tôi như không dám tin nhìn vào tất cả diễn ra trước mắt.
Sắc mặt tôi càng lúc càng trắng bệch, đồng tử mắt thoắt chốc thu nhỏ lại.
Đừng mà... Sao lại thế này? Không thể nào... nhất định là tôi đang nằm mơ phải không? Tôi nhìn thấy bao nhiêu là máu... tai ù đi, khắp nơi là những tiếng huyên náo... đừng mà... đừng mà...
Con đường vốn yên tĩnh giờ đột nhiên hỗn loạn hẳn, những tiếng kêu thét, thắng xe liên tục đến nhức tai. Những người đi đường lũ lượt kéo đến chỗ phát ra tiếng động... nhiều người quá... nhiều người quá...
"Trời ơi! Sao thế này! Sao rồi?! Trời đất ơi!"
"Mau gọi điện cho xe cấp cứu đi! Còn không mau gọi điện thoại nữa? Đần ra đó làm gì?"
"Ây da... chảy nhiều máu quá, không biết còn sống hay không đây, tiếc thật đấy..."
Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này...
Thừa Tầm... Thừa Tầm! Chẳng phải anh đã nói lần này sẽ mãi mãi ở bên em sao? Chẳng phải anh đã hứa sẽ không bao giờ rời xa em rồi ư? Anh nói dối... anh nói dối...
Anh nói dối...
Hàn Thừa Tầm... Thừa Tầm à...
Anh nói xem, tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ rõ ràng yêu thương nhau sâu đậm thế, tại sao... tại sao họ không thể ở bên nhau? Tại sao...
Tại sao...
Thừa Tầm à... chúng mình chẳng đã hứa lần này sẽ mãi ở bên nhau rồi sao? Chúng mình... chúng mình cùng về nhà được không? Thừa Tầm, chúng mình cùng về nhé...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận