- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 29: TRONG HÔN NHÂN thế nào mới là tình yêu thực sự?
Khi mang thai tháng thứ bảy, có một buổi sáng tỉnh dậy, tôi cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, không thể nắm bàn tay lại. Vậy là chồng giúp tôi mặc quần áo, đi giày, chăm tôi xong xuôi mới đi làm. Sau đó, tôi hay nói đùa trên nhóm rằng hiện giờ tuy không thể tự lo liệu cuộc sống của mình nữa, nhưng cuối cùng cũng sống trên cơ Thái hậu rồi, có người mặc đồ đi giày cho cũng tốt quá đi chứ.
Rất nhiều người nhắn tin nói,phụ nữ mang thai chín tháng thật vất vả, nhưng có chồng tận tâm chăm sóc cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Nhưng cũng có một tin nhắn hỏi tôi mấy tháng rồi, tôi nói, chừng bảy tháng!
Thấy vậy, cô ấy nói tiếp: "Mới bảy tháng mà cô đã lắm chuyện thế cơ à? Tôi sắp sinh đến nơi rồi mà vẫn còn giặt giũ quét tước, cơm nước cho cả nhà đây! Cô phô trương thật đấy, không phải chỉ là sinh em bé thôi sao?"
Những điều cô ấy nói thật ra cũng không quá sai. Đúng là tôi chỉ khó chịu lúc mới ngủ dậy,sau khi nghỉ ngơi một lát thì cũng đỡ hơn, quả thực không đến mức không thể tự lo liệu cho bản thân. Nếu chồng đi công tác, đương nhiên tôi cũng tự dậy được, không có chuyện nằm trên giường cả ngày. Nhưng vợ chồng mà, thỉnh thoảng làm nũng nhau một chút, lười biếng chút xíu không phải rất bình thường ư?
Nếu tôi mới hơn hai mươi tuổi, tôi sẽ tranh luận với cô ấy một phen. Nhưng khi tôi độ tuổi này,bạn sẽ không có tâm tình đó nữa, mỗi người đều có cách sống của riêng mình!
Nhưng tôi luôn không thể tán thành với cách làm này.
Để tôi kể cho các bạn nghe về cuộc sống hôn nhân của một chị này nhé!
Chị ấy là hàng xóm đối diện nhà tôi trước đây, rất tốt tính, cũng rất cừ. Một lần, tôi quên mang chìa khóa,ngồi trước cửa chờ mẹ,chị ấy đi đổ rác thấy tôi ngồi đó kiền hỏi tôi sao thế. Tôi nói mình không có chìa khóa, chờ người về mở cửa. Vậy là chị ấy nhiệt tình mời tôi sang nhà chị ngồi chờ.
Nhà chị rất sạch sẽ,nhìn là biết chị là một người đảm đang. Khi đó đúng vào lúc ăn cơm tối, chị nấu rất nhiều món,sắc hương vị đều đủ cả, hỏi tôi chưa ăn cơm phải không?
Tôi cười ngượng ngập,nói: "Không được, có thêm người ngoài như em, nhà chị lại ngại!"
Chị ấy nói: "Không sao, không sao. Chồng chị gọi điện bảo không về nhà ăn cơm, đúng lúc nấu nhiều món, em nếm thử tay nghề của chị đi."
Quả thật, tay nghề nấu nướng của chị rất tốt, tất cả mọi người nhà tôi cộng lại vẫn còn kém chị. Tôi nói: "Nhà em chẳng ai biết nấu ăn, không mặn thì nhạt, em chứ từng ăn bữa cơm nhà nào ngon đến thế."
Chị vừa nghe thế đã nhiệt tình nói: "Không phải chị khoe mẽ đâu,nhưng những người từng ăn cơm chị nấu đều khen ngon. Nếu em muốn học thì để chị dạy em nhé!"
Ơ... Tôi thật sự thấy chị ấy nấu ăn ngon thật, thế nhưng tôi không muốn học đâu, tôi đã miễn dịch với nấu ăn rồi. Thế là tôi từ chối khéo ý tốt của chị.
Chị không nhịn được, bắt đầu giảng đạo làm vợ với tôi: "Phụ nữ sao có thể không biết nấu ăn được? Sau này em có chồng cod con thì làm thế nào?"
Ớ... Tôi chưa bao giờ nghĩ xa đến thế.
Sau này, chúng tôi dần thân hơn. Con chị học Toán không tốt lắm, chị cũng không biết môn này nên thường đến hỏi tôi. Đôi lúc chúng tôi cũng buôn chuyện, chủ yếu đều là chị nói tôi nghe.
Chị là một người phụ nữ cô đơn trong hôn nhân. Chồng chị là giám đốc một công ty nhỏ, tôi chưa từng nghe thấy tên công ty đó nên chắc hẳn là không lớn lắm. Anh ta luôn tỏ ra mình còn bận hơn cả Thủ tướng, thường xuyên không về ăn cơm, đúng mẫu người chức quan không to nhưng tính xấu không nhỏ.
Ví dụ, chị kể với tôi lúc chị có thai, móng chân mọc dài không tự cắt được,muốn nhờ chồng cắt giúp. Kết quả chồng không chịu, nói sẽ không làm mấy cái việc đó đâu. Vậy là chị đành tự mình trầy trật làm,cắt móng chân nham nhở. Còn lúc chồng chị sai chị làm việc thì anh ta lại chẳng thấy chút áp lực tâm lý nào, cho rằng phụ nữ làm việc nhà là chuyện dĩ nhiên phải thế.
Nghe chị kể xong,tôi tức giận nói: "Chị bảo anh ta cắt móng tay còn không được, vậy lúc anh ta bảo chị làm việc, chị cứ mặc xác anh ta đi!"
Chị liếc tôi, trách móc: "Em còn trẻ nên chưa biết, hôn nhân đều như vậy cả. Đàn ông mà, lười lắm. Nếu ai cũng yêu cầu cao như em thì trên đời này sẽ có bao nhiêu cặp vợ chồng phải ly hôn đây?"
Tôi nghĩ bụng: "Nếu giống như thì đã không kết hôn với ngữ đàn ông như thế."
Còn có một chuyện nữa. Con bị cảm cúm,lên cơn sốt, chị nói: "Vợ chồng mình đưa con đi bệnh viện anh nhé?" Chồng đang chat chit trên mạng, bực bội nói: "Chẳng phải chỉ là cảm cúm thông thường thôi à? Không đi viện cũng tự khỏi, cần gì nhiều người lo thế? Thích đi thì tự em đi đi."
Vậy là chị đành tự mình đưa con đi bệnh viện, vừa phải đăng ký vừa phải lấy thuốc, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Lúc ấy, chị cũng tức giận, nhưng vừa về đến nhà, chị lại giặt giũ cơm nước, hầu chồng từng ly từng tí. Chính vì thế nên chị thường muốn tìm ai đó để oán thán, nhằm giải tỏa cảm xúc, giúp cân bằng tâm lý.
Nghe hết chuyện của chị,tôi hỏi: "Việc gì chị phải chịu ấm ức như thế?" Chị nói: "Đây không phải à ấm ức, đây là yêu. Lúc em yêu một người thì sẽ không tị nạnh những điều này nữa. Yêu một người chính là tốt với người đó, làm người đó vui. Chờ đến lúc kết hôn rồi em sẽ hiểu."
Sau này,tôi cũng kết hôn thật, nhưng tôi lại đưa ra một kết luận hoàn toàn trái ngược: Sự hi sinh của chị vốn không phải là yêu,thậm chí nó còn làm hại người kia, dày công biến chồng mình thành một gã đàn ông tồi tệ.
Tôi thường xuyên bắt gặp các bạn gái than phiền rằng khu kết hôn xong, chồng lười như hủi. Chồng các cô hầu như đều tốt nghiệp từ cùng một trường, cách xử sự rập khuôn đến giật mình: về nhà là chơi game, cày phim, kể cả vợ có bận sắp mặt cũng không nghĩ tới chuyện sẽ giúp vợ một tay.
Trước đây,mỗi khi nghe chuyện như vậy, tôi đều cảm thấy những người đó đúng là loại đàn ông cặn bã, không xứng đáng làm chồng. Song khi gặp nhiều rồi tôi mới dần nghiệm ra,thực ra những người đàn ông này ban đầu không như vậy, ít nhất trước khi kết hôn, họ cũng có thể tự lo được cuộc sống của mình, không đến mức lười chảy thây. Thế nhưng sau khi kết hôn, họ lại dần biến thành thế này.
Mà điểm chung của những anh chồng này là vợ của họ chủ yếu cũng như được đúc ra từ một khuôn: sau khi kết hôn, họ quán xuyến toàn bộ việc nhà, coi chăm sóc chồng con là trách nhiệm quan trọng nhất của một người vợ. Tuy thường nhiếc móc chồng càng ngày càng lười, sống mà không có lúc nào rảnh rang; nhưng họ vừa phàn nàn vừa tất tả làm việc, cuối cùng trở thành một vòng tuần hoàn đầy bế tắc.
Thực ra có rất nhiều hình thức chung sống trong hôn nhân. Nếu bạn thích hưởng thụ cảm giác hi sinh và bận rộn thì không có gì để nói, nhưng nếu vừa làm vừa thầm than trách, mong mỏi chồng có thể quan tâm săn sóc mình, thì tức là hành động và suy nghĩ của bạn đang mâu thuẫn với nhau. Mà đây lại chính là trạng thái nguy hiểm nhất.
Khi phụ nữ làm tất cả mọi việc tình cảm đàn ông dành cho gia đình sẽ phai nhạt theo thời gian. Phụ nữ và đàn ông có một sự hiểu nhầm tự nhiên với điều này. Phụ nữ luôn cho rằng, tôi hi sinh vì anh nhiều như thế, tại sao anh nỡ phụ bạc tôi? Nhưng sự thật là, đàn ông có từ bỏ hôn nhân hay không chủ yếu được quyết định bởi mức độ hi sinh cho hôn nhân của chính bản thân anh ta. Nếu anh ta nỗ lực rất nhiều cho cuộc hôn nhân đó thì đương nhiên sẽ càng trân trọng; còn nếu anh ta nỗ lực ít, thì thời điểm vứt bỏ nó thì anh ta cũng chẳng có gì đau lòng.
Khi phụ nữ hi sinh quá nhiều cho hôn nhân thì cũng chính họ đã tước đoạt cơ hội hi sinh của đàn ông. Tuy người ta nói đàn ông ngoại tình là vấn đề đạo đức của anh ta,nhưng khách quan mà nói,cư xử của đàn ông vẫn có một chút liên quan đến hành vi của người vợ.
Ví dụ, phụ nữ ôm đồm hết mọi việc, vậy đàn ông sẽ có một cơ số thời gian trống. Phụ nữ chiếm hết tất cả cơ hội hi sinh cho gia đình, vậy đàn ông sẽ hi sinh ít hơn. Hi sinh ít, đương nhiên tình cảm sẽ không sâu đậm, đương nhiên sẽ không còn quý trọng hôn nhân, gia đình của mình.
Khi một người đàn ông quá rảnh rỗi về mặt thời gian, lại vừa không có tình cảm sâu sắc với gia đình thì xác suất anh ta vụng trộm bên ngoài rất cao. Cuối cùng, từ một người đàn ông rảnh rang, họ biến thành gã trai đểu cáng trong miệng rất nhiều người phụ nữ.
Thật ra,tình yêu đích thực trong hôn nhân không phải là đối phương được trả một cái giá thật rẻ, mà là đôi bên cùng nhau trưởng thành. Không đòi hỏi điên cuồng, cũng không hi sinh bạt mạng, mà là chung tay với người bạn đời để vun đắp một hình thức chung sống lành mạnh, để cả hai cùng cảm thấy thoải mái.
Tôi tin rằng, khi phụ nữ hi sinh quá mức,trong lòng họ thường hi vọng có thể chắp cánh cho hôn nhân, để đối phương biết ơn sự hi sinh của mình, rồi sẽ đối xử thật tốt với mình, bên mình suốt đời. Nhưng kết quả thường là tình một đằng, điều nhận được lại một nẻo. Vì sự hi sinh của phụ nữ là thứ dễ biến đàn ông thành một gã bạc bẽo, lạnh nhạt vô tình, vô trách nhiệm với gia đình và lười biếng hi sinh nhất.
Từng có người nói rằng: Phụ nữ liều mạng hi sinh trong hôn nhân thật ra rất ác, họ tước đoạt cơ hội trưởng thành của người kia, lại chiếm luôn vị thế cao thượng để rao giảng đạo đức. Họ làm vậy chỉ để chứng minh rằng, nếu có một ngày người đàn ông rời bỏ họ, thì người đàn ông đó là kẻ lòng lang dạ sói,còn mình là người bị hại thứ thiệt.
Nếu một người phụ nữ thật lòng yêu chồng mình thì nên giúp chồng trưởng thành hơn, biến anh ta thành một người đàn ông tốt biết chở che cho vợ hiền, yêu thương các con nhỏ, giàu ý thức trách nhiệm với gia đình.
Trong hôn nhân, hi sinh là việc dễ làm nhất, nhưng lại vô giá trị nhất. Để đôi bên cùng trưởng thành hơn mới là thử thách dành cho trí thông minh của một người phụ nữ. Tuy nói sự trưởng thành của mỗi người đều phải dựa vào bản thân họ,thế nhưng giúp người kia trưởng thành cũng là một trong những ý nghĩa của hôn nhân. Bởi khi chồng bạn ngày càng chín chắn hơn, người được lợi nhất chính là bạn đấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận