Có một lần lúc đang xem phim, trong phim xuất hiện một cảnh tượng khiến tôi vô cùng cảm động.
Một cô gái mặc chiếc váy dài thướt tha đang ở trên bãi cỏ cùng với người đàn ông mà cô yêu, thả những chú chim bồ câu bay đi.
Thảm cỏ xanh mướt, bầu trời cao vời vợi, chiếc váy trắng bồng bềnh cùng những cánh chim bay đi. Cảnh tượng ấy đã khơi lại những cảm xúc thời thiếu nữ sớm đã bị cuộc sống cuốn đi của tôi.
Tôi nhấp một ngụm nước nhỏ, ánh mắt mê mẩn nói với A Ngạn: "Lúc mười mấy tuổi em đã từng rất mong đợi một cảnh tượng như thế này diễn ra, bình yên và ấm áp. Còn điều gì có thể lãng mạn hơn được nữa!"
A Ngạn chẳng thèm quay lại nhìn tôi,vừa chơi điện thoại vừa nói: "Em bị những lời lẽ ngôn tình trong tiểu thuyết đầu độc rồi đúng không?"
"Đáng ghét!" - Nói xong tôi tiện tay ném chiếc gối về phía anh ấy.
Lúc này, có lẽ A Ngạn đã nhận ra không nên làm hỏng dòng cảm xúc của tôi như vậy nên quay sang bào chữa: "Hay cuối tuần anh đưa em đi thả bồ câu nhé. Anh sẽ giúp em thực hiện giấc mộng thiếu nữ còn dang dở đó."
Tôi vô cùng sung sướng nhoài người về phía A Ngạn, hôn anh ấy thắm thiết, rồi nói: "Anh thật là tốt!"
Cuối tuần đến rất nhanh. Ông trời cũng thật biết chiều lòng người. Đó là một ngày trời xanh trong vắt, giống hệt cảnh tượng tôi đã xem trong phim. Mặc dù khi ấy đã vào đầu hạ, nhưng trời vẫn còn vương chút se lạnh. Tôi nhất quyết mặc một bộ váy dài màu trắng. A Ngạn nhìn tôi chăm chú rồi buông một câu: "Đợi lát nữa thôi em sẽ thấy hối hận."
Tôi thầm nghĩ, có gì mà phải hối hận chứ.
Đến công viên,hai người nhân viên xách tới cho chúng tôi bốn chiếc lồng, chiếc nào cũng đã đầy ắp chim bồ câu. Tôi biết chỉ một lát nữa thôi những chú chim này sẽ phải bay về tổ, nhưng dù sao được thả cho chúng bay lượn một chút thôi cũng khiến tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chiếc lồng vừa mới được mở ra, tôi đã ngửi thấy một thứ mùi gì đó xộc lên mũi. Tôi nhăn mặt hỏi A Ngạn: "Mùi gì vậy anh, sao mà thối thế?"
A Ngạn quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hết sức thản nhiên: "Em xem bao nhiêu phân chim thế này sao không thối được? Em mà đến chuồng chim thì đảm bảo sẽ chết ngạt luôn."
Tâm trạng háo hức chờ đợi được thả bồ câu của tôi đã bị thứ mùi ấy làm cho tiêu tan một nửa rồi. Vậy nhưng tôi không muốn để A Ngạn đắc ý nên vẫn theo kế hoạch đã định mà mở hết những lồng chim ấy. Kết quả là, điều kinh khủng nhất đã xuất hiện...
Ngay sau khi chiếc lồng được mở ra những chú bồ câu thi nhau sổ lồng. Cảnh tượng ấy trông thật đã mắt. Tôi vừa mới định quay sang A Ngạn đắc ý thì một trong số chúng đã tặng tôi một bãi phân trên chiếc váy trắng một cách thật thản nhiên. Nó khiến tôi buồn nôn tới mức phải nhảy cẫng lên.
Vậy là chuyến thả bồ câu đã thất bại, nhưng A Ngạn cũng không vì thế mà cười cợt tôi. Xem như anh ấy vẫn còn tình người.
Câu chuyện cuối tuần ấy đã khiến tôi phiền não mất mấy ngày. Giận cá chém thớt, tôi oán trách thành phố quá đỗi ồn ào và phức tạp. Vậy là tôi nảy ra ý định về một trang trại nông thôn ở vài hôm để rời xa chốn đô thị tất bật và cảm nhận đôi chút bình yên của làng quê, trải nghiệm cảm giác được ngủ cho tới khi tự mình tỉnh giấc, và được đi bộ trên những con đường nhỏ.
A Ngạn nghe xong không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tôi về một vùng quê nhỏ. Có lẽ vì đã quen với tiếng xa cộ tấp nập chốn đô thị nên không khí yên bình của thôn quê ngay lập tức khiến cho tinh thần tôi trở nên vô cùng sảng khoái. Tôi cảm nhận được dưới da mình là một luồng không khí trong lành đang len lỏi khắp cơ thể, khiến cho mọi tế bào như được bừng tỉnh.
Tôi dang rộng cánh tay giống như đang ôm trọn lấy bầu không khí ấy rồi nói với A Ngạn: "Ở đây sông núi đều rất trong lành, sau này già rồi chúng mình sẽ về những nơi như thế này để dưỡng lão nhé."
A Ngạn cười rồi bảo: "Anh thì không vấn đề gì, chỉ sợ em không quen thôi."
Nghe qua thôi tôi cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của anh.
Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, tôi đã bị tiếng gà gáy làm tỉnh giấc. Tôi mơ hồ hỏi A Ngạn: "Tiếng gà gáy ở đâu vậy? Anh đặt báo thức à? Mau tắt đi,ồn ào quá."
A Ngạn lơ mơ trả lời: "Đây là nông thôn, buổi sáng tất nhiên có gà gáy rồi."
Tôi khó chịu kéo chăn trùm qua đầu. Không lâu sau tiếng gà gáy dừng hẳn. Vậy là tôi lại sung sướng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khổ nỗi vừa vào giấc được một lát, bỗng nhiên ở đâu đó tiếng chó sủa một tràng dài. Giấc ngủ của tôi một lần nữa bị quấy rầy. Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì những con chó khác đã lập tức sủa theo ầm ĩ. Cả không gian bỗng chốc vô cùng náo loạn. Giờ thì làm sao mà ngủ lại được nữa đây?
Tôi cứ nằm im như thế trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.
A Ngạn thức dậy, thấy tôi đang nằm im bất động, anh nhoẻn miệng cười rồi nhào về phía tôi.
"Đây chính là cuộc sống chốn quê nhà mà em vẫn mơ tới đấy,thấy thế nào? - A Ngạn hỏi.
Tôi quay sang lườm anh một cái. Cái ông này, giờ còn cười trên nỗi đau khổ của người khác được nữa.
Tôi vốn định ở lại một tuần, nhưng kết quả là chưa tới hai ngày đã vội vã cuốn gói về lại thành phố.
Trên đường về,tôi không ngừng suy ngẫm. Trước giờ tôi vẫn nghĩ rằng việc thả bồ câu thật lãng mạn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy phân chim đầy dưới đất. Tôi cho rằng cuộc sống ở nông thôn vô cùng bình yên và hiền hòa,nhưng lại bỏ qua mất tiếng gà gáy, chó sủa mỗi buổi sáng.
Những thứ mà chúng ta vẫn hằng mơ mộng, nó thật sự đẹp đẽ như vậy hay là do chúng ta đều đã lí tưởng hóa quá mức? Có rất nhiều người khi đã chạm được tay vào những giấc mơ sẽ nhận thức được rằng, thì ra nó cũng chẳng đẹp đến vậy.
Mặc dù việc đi thả bồ câu hay sống ở vùng nông thôn không có được những kết quả như mong đợi, nhưng sau tất cả tôi đã đúc kết ra một sự thật:
Nhiều khi chúng ta cứ mải mê nhìn theo người khác,ngưỡng mộ họ vì thấy cuộc sống của họ đẹp đẽ biết bao. Nhưng chúng ta không biết rằng đó chỉ là những điều hiện diện bên ngoài, biết đâu khi lột bỏ vỏ bọc ấy,chúng ta sẽ phát hiện tất cả những đẹp đẽ đó là do chính mình tưởng tượng ra mà thôi. Nói không chừng, cuộc sống mà chúng ta cảm thấy chán ghét lại có ai đó đang ngưỡng mộ cũng nên.
Lúc ấy tôi đã hiểu ra, hiện thực mới là những điều tươi đẹp nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận