- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Lấy Tình Thâm Mà Đổi Đầu Bạc (Dịch)
- Chương 3: CON GÁI LẤY NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO MỚI KHÔNG PHẢI HỐI HẬN?
"Rốt cuộc con gái nên kết hôn với người mình yêu hay người yêu mình?" - Đó là chủ đề mà gần đây tôi cùng hai người bạn thân Lan và Văn nhắc đến và thảo luận rất nhiều.
Lan là một cô gái luôn hướng đến sự lãng mạn và cầu tiến trong cuộc sống. Cũng chính là vì điều đó, tôi và cô ấy đã nhanh chóng trở thành đôi bạn thân.
Có một lần cô ấy nói với tôi rằng: "Mong muốn lớn nhất trong cuộc đời tớ chính là tìm được một người đàn ông thanh lịch và nho nhã, vừa biết cách cư xử lại vừa lãng mạn để kết hôn. Sau đó sẽ cùng anh ấy sinh một đứa con xinh xắn và khỏe mạnh, yêu thích nhau đến đầu bạc răng long. Đó chính là tâm nguyện lớn nhất của tớ."
Năm cô ấy 30 tuổi, cô ấy tỏ ra bình thản nói với tôi rằng: "Tớ đang hẹn hò với một người."
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại: "Cậu đã tìm thấy người chồng trong mộng rồi sao?"
Trên gương mặt Lan thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối. Nếu như chuyện tình cảm thuận lợi, có lẽ cô ấy đã chẳng giấu giếm tôi như vậy.
Cô tiếp lời: "Thật ra anh ấy hoàn toàn không phải kiểu đàn ông tớ thích. Tớ thích người đàn ông cao to, vạm vỡ, nhưng anh ấy lại hơi thấp, cũng không đẹp trai, tính tình lại hiền như khúc gỗ vậy. So với người đàn ông tớ muốn thì thật sự khác quá xa."
Tôi nhanh chóng có cơ hội được gặp gỡ người đàn ông mà Lan đã kể.
Thẩm mĩ của tôi và Lan rất giống nhau, nhìn sơ qua cũng biết ngoại hình của người này thực sự không có gì đặc biệt. Nhưng sự trân trọng, nâng niu mà anh ấy dành cho Lan lại khiến tôi vô cùng cảm động.
Trên đường về, tôi hỏi Lan: "Cảm giác của cậu với anh ấy thế nào?"
Lan mơ màng đáp: "Cũng khó nói! Lúc mới bắt đầu, tớ không những không thích anh ấy mà thậm chí còn cảm thấy chán ghét. Đi xem phim hay đi ăn cùng nhau cũng đều rất miễn cưỡng. Nhưng anh ấy lại rất tốt và chiều chuộng tớ nên dần dần lại thấy con người này thực ra cũng không đáng ghét đến vậy. Tớ biết là mình quá đáng, tớ ghét người ta cũng chỉ vì vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật kia thôi."
Tôi thành thật: "Nếu như cậu chỉ cần một cuộc tình, tớ nghĩ cậu có thể tìm một người đàn ông dung mạo xuất chúng. Nhưng nếu là muốn tiến tới hôn nhân, thì tớ cho rằng anh ấy rất ổn. Có điều, nếu cậu thực sự không thích anh ấy, tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu miễn cưỡng như bây giờ, sau này sẽ khổ sở lắm."
Lan chỉ gật đầu mà chẳng nói lời nào.
Sau đó khoảng một năm, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sắp kết hôn, chồng tương lai chính là người đàn ông khi đó chúng tôi đã nói chuyện.
Giọng điệu Lan quả quyết, dường như không mảy may một chút tiếc nuối nào: "Thật ra tớ cần một người đàn ông có thể che chở cho tớ hơn, nhưng giờ đã 30 tuổi đầu rồi,người đàn ông như vậy vẫn còn chưa xuất hiện, tớ chẳng thể đợi thêm được nữa. Có lẽ đây là cái số rồi cậu ạ."
Cuối cùng thì Lan cũng đã kết hôn. Người đàn ông đứng bên cạnh Lan thanh lịch và đẹp đẽ kia thực sự cũng có phần mờ nhạt.
Một số chị em đứng bên dưới thì thầm to nhỏ với tôi: "Điều kiện của Lan tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc hơn nhiều. Nói thật, chồng cô ấy có vẻ không xứng với cô ấy lắm."
Nhìn là vậy, nhưng sau khi kết hôn, Lan lại sống rất hạnh phúc. Anh chồng xem cô ấy như báu vật.
Qua điện thoại, Lan nói với tôi: "Tớ cảm thấy lấy chồng vẫn nên lấy người yêu mình thì hơn, lời của người từng trải lúc nào cũng là chân lí!"
Tôi thì nghĩ rằng, bất kể là lấy ai, chỉ cần Lan hạnh phúc là đủ.
Câu chuyện của Văn lại hoàn toàn khác với Lan. Chồng của Văn là bạn đại học của cô ấy. Bọn họ đều là mối tình đầu của nhau,đã có với nhau tình cảm vô cùng sâu đậm và cũng không ít hoài bão. Trước ngã rẽ tốt nghiệp đại học, nhiều cặp đôi đã chọn chia tay, thì bọn họ vẫn kiên định cùng nhau bước tiếp. Dưới những lời chúc phúc, họ đã nắm tay cùng nhau tiến vào lễ đường. Tôi và A Ngạn đều chứng kiến hôn lễ ngày hôm đó của Văn, một hôn lễ vô cùng ấm áp và xúc động!
Vậy mà kết hôn chưa đầy hai năm, Văn đã cảm thấy tình cảm dành cho chồng ngày càng trở nên nhạt nhòa.
Cô ấy trân trọng thứ tình cảm đó nên cũng rất cố gắng. Nhưng cãi vã cũng đã cãi đủ rồi mà vẫn chẳng thay đổi được gì. Mỗi lần nhìn thấy chữ kí và Wechat của Văn,lòng tôi đều gợn lên một nỗi thương cảm,muộn phiền.
Một hôm, cô ấy nói với tôi rằng: "Tớ cứ nghĩ mình là người may mắn nhất vì có thể lấy được người mình yêu và cũng là người yêu mình. Nhưng cuộc đời này dài quá, tớ không biết mình có thể giữ được hạnh phúc này hay không. Hôn nhân thực sự là nấm mồ của tình yêu sao?"
A Ngạn cũng từng hỏi tôi về vấn đề này. Khi đó, tôi đã nói: "Cái này còn phải xem chúng ta nhìn nhận như thứ nào về hôn nhân bà tình yêu. Với em, lúc yêu thì em cần anh phải lãng mạn và đầy say đắm. Em muốn cùng anh làm thật nhiều những điều ngọt ngào. Nhưng khi đã kết hôn, em chỉ mong hai đứa mình có thể sống thật yêu ổn,một lòng một dạ cùng nhau đi qua tháng ngày. Cứ như tứa, chúng ta sẽcở bên nhau tới khi già cả, như vậy là được rồi."
Có quá nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ, cũng quá nhiều những mảnh tình rối ren, đều do sự cuồng si đến điên đảo mà thành.
Yêu thì đòi hỏi người yêu phải giống như một ông chồng. Anh ta phải làm cho mình có cảm giác an toàn, có thể dựa dẫm. Mà tốt nhất là có thể dựa dẫm cả đời, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Khi tình sâu đậm, người đàn ông sẵn sàng thề hẹn và làm tất cả mọi thứ. Nhưng đa phần những lời ước hẹn đều chỉ là hư ảo. Người đàn ông bên bạn cả đời, là người chẳng thề thốt gì vẫn mãi mãi bên bạn. Còn với kẻ sẽ bỏ bạn đi, hẹn thề mãi thì cuối cùng những gì còn lại trong tâm trí bạn cũng chỉ là lời nói dối trắng trợn mà thôi.1
Lúc yêu đương mà chúng ta chỉ mải miết rượt đuổi những thề hẹn và trách nhiệm thì sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sự thoải mái và ngọt ngào mà tình yêu mang đến. Đó chính là cái nợ lớn nhất đối với bản thân mình.
Một khi người con gái đã từ người yêu trở thành một người vợ thì thứ mà cô ấy theo đuổi lại chính là trạng thái tình cảm lúc đang yêu. Là mong muốn chồng mình sẽ coi mình như báu vật trên đời, để mãi mãi được nâng niu trong vòng tay. Tới khi người chồng có phần hờ hững, cô ấy sẽ cảm thấy rằng anh ta đã thay lòng đổi dạ, thế rồi không ngừng đem quá khứ ra so sánh. Càng so sánh lại càng thấy sự khác biệt. Nếu đã như vậy, chi bằng hãy dứt khoát ly hôn có thể sẽ tốt hơn, nếu không thì mãi mãi sẽ phải sống trong sự mất mát và giày vò.
Các cô gái hãy nhớ rằng, chỉ có hiểu rõ sự khác biệt giữa bản chất của tình yêu và hôn nhân mới có thể mang đến cho bản thân một cuộc đời thật hạnh phúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận