Tôi nhận được điện thoại của A Ngạn trước lúc tan làm. Anh ấy nói bữa tối hôm nay sẽ ra ngoài ăn, bảo tôi cứ về nhà trang điểm cho xinh đẹp rồi đợi tan làm anh ấy về đón.
Nghĩ đến việc tối nay không phải đau đầu nghĩ xem ăn gì, tôi khoái chí mở máy tính và tán gẫu với hội bạn cho đến tận lúc A Ngạn về, tôi mới tiếc nuối mà rời khỏi cuộc trò chuyện.
A Ngạn trông thấy tôi vẫn đang mặc đồ ngủ liền vội vã giục tôi thay đồ, trang điểm.
Tôi tiện tay lấy chiếc áo lông vũ mặc lên người, rồi vội vàng xỏ đại một đôi giày. Xong xuôi, tôi còn đắc ý quay sang A Ngạn nói: "Anh thấy em nhanh không? Người khác ra đường chắc phải mất đến hai tiếng trang điểm còn em thì mất chưa đến 10 phút! Anh cũng chẳng cần phải đợi đến dài cổ như những người đàn ông khác. Anh thấy có hạnh phúc không?"
A Ngạn chau mày, nhìn tôi rồi trách cứ: "Em định cả mùa đông đều mặc như này sao? Anh mua cho em nhiều quần áo, giày dép như vậy, em tính chỉ để trưng bày thôi à?"
Tôi cúi đầu nhìn lại mình rồi nghĩ, đúng là cả tuần nay cứ lúc nào anh ấy bảo tôi ra ngoài cùng là y như rằng tôi sẽ mặc như vậy, vừa tiện vừa ấm nên cũng chẳng buồn thay đi thay lại, chỉ thêm phiền phức. Những bộ đồ anh ấy mua cho tôi hầu hết vẫn đang được treo trong phòng thay đồ. Tôi nghĩ có lẽ A Ngạn muốn tôi thay đồ khác và trang điểm, nhưng đến giờ thì tôi thật sự quá lười cho việc ấy rồi.
Tôi nói: "Dù sao cũng chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm, cũng có phải dịp gì quan trọng đâu cơ chứ?"
A Ngạn đáp lại: "Bảo sao bao nhiêu người phụ nữ sau khi kết hôn đều đã biến thành bà thím sơ sài. Thật ra chẳng phải là do quá bận rộn trong công việc nhà cửa, mà là do người phụ nữ đã tự hạ thấp đi yêu cầu của bản thân."
Xem như A Ngạn đã 'đánh rắn động cỏ' thành công. Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo lông vũ ra, chọn một chiếc váy liền màu hồng đào,kết hợp với chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Sau đó ngồi lại trước bàn trang điểm, lướt vài đường trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Đôi giày bệt cũng đã được đổi thành đôi giày cao gót lót lông cừu.
A Ngạn ở bên cạnh đợi tôi hơn nửa tiếng đồng hồ. Sau khi thay đồ trang điểm xong, tôi quay sang hỏi anh: "Như thế này có được không?"
A Ngạn gật đầu đầy mãn nguyện, kéo tôi ra trước gương: "Em tự ngắm mình xem, có khác lúc nãy không?"
Tôi nhoẻn miệng cười: "Quả nhiên là khác biệt, từ một cô gái nghèo khó đã biến thành quý phu nhân rồi."
A Ngạn bĩu môi nói: "Hôm nay anh muốn đưa em đi ăn buffet hải sản ở một nhà hàng năm sao. Với dáng vẽ ban nãy của em, anh thật chẳng muốn đưa em đi chút nào."
Tôi mắng thầm trong lòng: "Dáng vẻ khi nãy của em thì làm sao chứ? Như thế người ta gọi là giản dị, một đức tính khó mà có được, anh không có con mắt thẩm mĩ lại còn nói em. Anh đúng là đồ chuộng vẻ hào nhoáng!"
Thế nhưng cả buổi tối hôm đó A Ngạn tỏ ra rất vui vẻ. Anh ân cần dắt tay tôi bước vào nhà hàng, không những thế còn bưng đồ rót rượu cho tôi nữa, cử chỉ vô cùng lịch thiệp. Tôi không khỏi thầm nghĩ: Nếu như tôi vẫn cứ ăn vận xuề xòa như ban nãy, liệu A Ngạn có ân cần, niềm nở với tôi như vậy không?
Sau chuyện đó, tôi đã đặt mình vào vị trí ngược lại để suy xét. Nếu như A Ngạn ăn mặc xuề xòa,lôi thôi, lếch thếch, râu ria xồm xoàm cùng với tôi đến tham dự các buổi gặp mặt, liệu tôi có chấp nhận hay không?
Chúng ta mong muốn chồng mình phải phong độ ngời ngời, khí chất cao sang, vậy thì có lí do gì để mình từ chối đáp ứng con mắt thẩm mỹ của anh ấy? Nếu chuộng hư vinh là thứ tội lỗi duy nhất của người phụ nữ được Thượng đế tha thứ, vậy thì tại sao chúng ta lại trách móc khi người đàn ông cũng vậy?
Kể từ sau hôm đó, tôi đã trở nên chăm chút hơn hình ảnh của mình. Dù là trong những buổi gặp mặt đơn giản, tôi cũng sẽ trang điểm nhẹ nhàng cho mình trông ấn tượng hơn.
Những người con gái có nhan sắc trời cho vốn chỉ là số ít. Trên thế giới này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười nhác mà thôi. Câu nói đó quả đúng là chân lí.
Mấy hôm trước lúc A Ngạn trở về, tôi đã ra sân bay đón anh ấy.
Trông thấy tôi, A Ngạn cười và bảo: "Anh thích em trang điểm như thế này. Không ngờ ở bên nhau 10 năm rồi, giờ mới nhận ra em còn biết trang điểm có tâm như vậy đấy."
Tôi nhoẻn miệng cười đáp: "Làm đẹp là tự mang lại niềm vui cho chính mình."
Trên đường về, tôi thay A Ngạn lái xe. Tự nhìn mình trong gương chiếu hậu, tôi thầm nhủ: Cho dù đến lúc 60 tuổi đi nữa, mày vẫn phải chăm chỉ trang điểm và luôn luôn khiến cho bản thân trở nên lộng lẫy, biết chưa?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận