Hương Tẹt nói thêm :
- Cho vui !
Hương Tẹt đã không bỏ lỡ mất dịp bằng vàng để thi hành lệnh của U Đỏ. Nếu ba nó chấp thuận, nó sẽ đề nghị ngày nghỉ học đi đón Bà Tiên Phúc Hậu, cái ngày đó đó... Ôi ! Sung sướng làm sao!
Hương Tẹt không ngờ đã tìm được lối thoát một cách hết sức bất ngờ và dễ dàng như thế !
Nhưng...
- Đâu có được con ! Làm như thế là đánh lừa các bé, lừa đảo là một trong những lỗi lầm không thể tha thứ được của người làm báo thiếu nhi. Hơn nữa, làm như thế các bé sẽ mất một ngày học và mất vĩnh viễn Bà Tiên Phúc Hậu thường hiện lên gặp các bé trong những giấc mơ đẹp, êm đềm.
Tuy cụt hứng, Hương Tẹt vẫn không buồn vì nó đâu có đặt tất cả hy vọng vào ba nó, đó chỉ là sự tình cờ ngẫu nhiên, được thì tốt, không được thì thôi... Nhưng nhờ dịp tình cờ này, Hương Tẹt đã thấy, đã thấy hết sức mơ hồ, một chút hy vọng loé lên, hy vọng có thể thi hành công lệnh mới của U Đỏ.
Nhờ nói chuyện với ba nó, Hương Tẹt nghĩ đến một người có thể giúp nó được. Đó là chú Ba Ho.
Chú Ba Ho là bạn học cũ cùng trường của ông Lành. Chú rất hoạt động và luôn luôn vui vẻ với tất cả mọi người. Khi ông Lành đã làm chủ nhiệm kiêm chủ bút tạp chí Trăng Vàng thì chú Ba Ho vẫn còn đi học. Chú rất mê đọc sách, bao nhiêu tiền có được chú đều để dành mua sách cả. Nhưng, không có ai có thể ở không mãi mà đi học được, chú Ba Ho phải đi làm để sống. Nghề chú chọn là nghề dạy học, một nghề cao quý chú mê say từ bé. Tại cuộc đời đưa đẩy, chú Ba Ho đã đến tỉnh này năm rồi và nhờ thế chú đã gặp lại ông Lành, người bạn học đàn anh hồi nhỏ mà lúc bé chú đã coi như người anh đáng kính vì hồi còn trẻ, ông Lành đã nuôi một lý tưởng đẹp tuyệt vời : làm báo giáo dục thiếu nhi. Gặp ông Lành, chú Ba như cá gặp nước, ngoài giờ dạy học, chú viết liên miên, bài ngắn có, bài dài có cho tờ Trăng Vàng của ông Lành. Chú Ba Ho thường đến nhà ông Lành chơi và ăn cơm. Nhờ vậy, Hương Tẹt đã quen chú. Hương Tẹt rất mến chú. Chú còn trẻ, vui tính, cởi mở... Chú còn biết đờn ghi ta và nếu có ai yêu cầu, chú cũng còn hát nữa mặc dù giọng hát của chú lúc thì như bò rống, lúc thì khàn khàn như vịt đực. Chú cũng khoái Hương Tẹt lắm. Hai chú cháu có thể cùng nhau nói chuyện cả ngày không chán. Chú thường nói cho Hương Tẹt nghe hai cái thật bự luôn luôn ám ảnh chú. Một cái là niềm căm hờn, bất mãn của chú, chú căm hờn những chủ trương buôn chữ coi trọng đồng tiền, coi rẻ giáo sư. Chú coi những người này là những tên tư bản chữ nghĩa phá hoại giáo dục cần phải diệt trừ. Tuy vậy chú không vơ đũa cả nắm, chú nhìn nhận còn có những vị chủ trương thiết tha với giáo dục là một nhiệm vụ yêu nước chứ không phải là một phương tiện để tìm danh vọng trần thế và để làm giàu. Cái "thật bự" thứ hai của chú là cái tên Chú Ba Ho của chú. Đây là một kỷ niệm êm đềm nhất mà học trò chú đã đặt cho chú. Và chính cũng nhờ tên này mà chú đã được lên chức chú. Mỗi lần nhắc đến tên này là chú cười. Và do đó, Hương Tẹt cũng lấy tên đó gọi chú luôn mặc dù tên thực của chú khác hẳn. Trong các giọng hát thời đại, chú thích nhất giọng hát và nhất là giọng ngâm thơ của nữ danh ca Hồng Anh. Thực ra học trò chú làm sao biết ý thích của chú được nếu chú không nói cho biết. Trong tình trạng xã hội hiện tại, chú Ba Ho thấy các người học trò gái của chú một số đã bị nhiễm độc bởi không khí văn nghệ đồi trụy, chúng đã mơ tưởng thành ca sĩ, thành em gái hậu phương, không phải ca sĩ vì nghệ thuật ca nhạc, không phải em gái hậu phương có mục đích cao cả nâng đỡ tinh thần khuyến khích các người anh tiền tuyến mà là ca sĩ… em gái hậu phương… dễ bị lợi dụng hư cả đời con gái Việt Nam cháu chắt của Hai Bà Trưng, Triệu anh hùng. Trong các buổi liên hoan tất niên và hè ở các trường chú dạy, chú đã từng thấy có em gái vũ sexy trước mặt các thầy, có em gái đã hát và nhảy như con khỉ mắc kinh phong các bản "tuýt" giựt gân mất gốc, có em gái đã giả trai mặc đồ lính đứng cặp với một em gái khác hát một bản nhạc tình lãng nhách. Ngoài ra, chú còn thấy có em gái đã đọc những tác phẩm tuổi thơ mị tuổi thơ, có em gái đã đọc những tác giả tự xưng là hiện sinh chuyên mô tả những xen ái tình đồi trụy và gọi tầm bậy các xen đó là những cơn xúc động về tình yêu của nữ sinh (!). Trước cơn bão nguy hiểm đó, nghĩ đến em gái ruột, cháu gái ruột của chú, chú Ba đã tìm cách chống lại... Đầu tiên chú muốn dùng luân lý Khổng Mạnh cổ truyền của dân tộc để giảng cho học trò chú nghe nhưng chú sợ học trò chú nói chú bảo thủ, cổ lỗ sĩ ... và như thế thì lời giảng của chú sẽ mất hiệu nghiệm. Chú bèn tìm cách khác cấp tiến hơn, cấp tiến không cứng ngắc khô khan nhưng vẫn làm các em hiểu được ước mơ thiết tha thầm kín của thầy... Chú nghĩ đến giọng ca chú thích nhất : đó là giọng ca Hồng Anh. Nhờ đọc một bài phỏng vấn danh ca này trong tạp chí nọ, chú đã biết Hồng Anh là cựu học sinh trường Trưng Vương và hiện học Đại Học Văn Khoa. Thế là vào những lúc rỗi rảnh trong lớp, vào những dịp thuận tiện trong lớp, chú đã cho học trò chú biết là chú thích giọng ca của Hồng Anh nhất, vì giọng ca đó tuyệt vời, vì Hồng Anh học giỏi và không hề bị tai tiếng gì trên mặt báo. Nói như thế chú có mục đích cho các học trò gái mê ca nhạc của chú biết một trường hợp vừa học, vừa hát và đạo đức thành công, chứ không phải suốt ngày cứ mơ mơ tưởng tưởng trở thành ca sĩ trong các phòng trà, hay trên màn ảnh ti vi và cứ ôm mãi ảo tưởng đó bỏ bê học hành làm khổ cha khổ mẹ, nếu chẳng may gặp phải bọn du đãng văn nghệ thì hư cả một đời. Vì sự ca tụng đó, chú đã được học trò trai, gái của chú đặt tên là chú Ba Hồng Anh. Chú Ba là tên một nhân vật tưởng tượng do chú đặt ra khi viết những bài báo khoa học có đối thoại, chú Ba thích giọng ca Hồng Anh, gọi tắt là chú Ba Hồng Anh, gọi tắt nữa là chú Ba Ho. Thế là chú có tên là chú Ba Ho. Chú đã vui vẻ chấp nhận tên khôi hài đó vì chú nghĩ vô hại, và coi đó là một trong những nét đáng yêu của tuổi học trò miễn là các em phải ngoan ngoãn cố gắng học giỏi để khi về già, chú có quyền vuốt râu hãnh diện nhìn những học trò cũ yêu quí của mình.
Hương Tẹt đã đặt tất cả hy vọng vào chú Ba Ho. Nó nói thầm một mình :
- Nhất định chú Ba Ho sẽ giúp được ! Mình phải đến gặp chú mới được !
Hương Tẹt biết rõ chỗ chú Ba Ho ở vì nó đã đến đó nhiều lần, lúc thì mang đến cho chú một cuốn sách, lúc thì mang đến cho chú một vé xi nê…
Song le, Hương Tẹt chưa đến chú Ba Ho ngay. Nó chờ một tuần sau, một tuần sau khi nhận được lệnh của U Đỏ... Khi vừa đến cửa nhà của chú, nó đã nghe những tiếng đàn ghi ta ròn rã. Nó gõ cửa. Chú Ba Ho mở cửa, tay chú cầm đàn. Thấy Hương Tẹt, chú Ba Ho cười thân mật :
- Cháu đó hả ? Có gì đó cháu ? Hay cháu lại chơi ?
Hương Tẹt nói nhỏ :
- Thưa chú có ! Nhưng bí mật lắm...
- Gì vậy ? Cháu cứ nói... xem chú có thể giúp ý kiến được không ?
Chú Ba Ho dẫn Hương Tẹt vào ngồi trên ghế. Chú ngồi trên chiếc ghế cạnh bên.
Hương Tẹt nói :
- Chú ơi ! Bọn cháu muốn ngày 2 tháng 2 là ngày nghỉ học được không chú ?
- Chuyện bí mật đó phải không ? Dễ ẹt, các cháu chỉ cần trốn học bữa đó chớ có khó gì đâu ?
Chú Ba Ho nói đùa với Hương Tẹt nhưng nếu Hương Tẹt chịu, chú sẽ rầy ngay vì chú rất ghét học trò trốn học. Hương Tẹt cãi :
- Không ! Không ! Chú lầm rồi, bọn cháu muốn ngày đó cả trường nghỉ học, chớ không phải một mình bọn cháu.
Chú Ba Ho ngạc nhiên :
- Bộ cháu khùng hả cháu ? Chú làm sao làm được ?
- Thưa chú ! Xin chú hứa là chú sẽ giữ bí mật chuyện này.
Chú Ba Ho ngó Hương Tẹt mỉm cười. Chú giơ tay lên trời :
- Chà ! Cháu coi thường chú quá ! Chú xin long trọng hứa là chú sẽ câm như hến.
Hương Tẹt thuật lại cho chú Ba Ho nghe chuyện các bé gia đình Trăng Vàng ở tỉnh này đòi biết ngày Bà Tiên Phúc Hậu đến thăm để nghỉ học đi đón. Thuật xong, nó nói :
- Cháu đã đề nghị ba cháu loan tin trên báo ngày Bà Tiên Phúc Hậu đến... Nhưng ba cháu không chịu.
Chú Ba Ho cười ha hả, tay chú khẽ búng mấy sợi dây đàn ghi ta.
- Ba cháu có lý lắm đó ! Không nên lừa đảo thiếu nhi... Nhưng tại sao cháu lại đến nhờ chú làm việc đó ?
- Bọn cháu thách nhau làm ngày đó nghỉ học ! Cháu đã bốc đồng nhận lời thách đó. Không thể nào bỏ được. Xin chú cố gắng giúp cháu. Chú có thể viết một bài báo cho biết là chú đã biết được ngày đó Bà Tiên Phúc Hậu đến thăm tỉnh mình ? Được không chú ?
Chú Ba Ho cười hiền từ :
- Không được, cháu à ! Viết như thế làm sao ba cháu cho đăng báo được.
Chú Ba Ho có vẻ suy nghĩ. Chú nói tiếp :
- Nhưng chuvện này khá vui đây ! Nhưng ai bày đặt cuộc thách này hả cháu ?
- Cả bọn cháu !
Chú Ba Ho đi đi lại lại trong nhà. Một lúc sau, chú nói :
- Được ! Chú sẽ giúp cháu ! Nhưng cháu hãy để chú suy nghĩ một chốc lát đã...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận