Phát Lém la lên :
- Mai ! Mày làm như mày điều khiển bọn tao vậy ? Bộ mày làm xếp hả ?
Đứa con gái nghiêng đầu :
- Phải, tôi điều khiển đó. Vì các anh chả biết suy tính gì hết. Chỉ có tôi biết tính mà thôi. Này ! Anh Hương, anh to nhất và lại có viết báo nữa, anh cùng anh tôi đi đến bưu điện... Còn hai anh Phát và Minh ở lại với tôi canh ngôi nhà này. Nào ! Các anh đi ngay đi ! Nếu các anh ai có ý gì hay thì tôi sẽ giao quyền điều khiển lại cho.
Phải đi qua nhà ga xe lửa và xuyên qua một phần thành phố mới đến ty bưu điện. Càng đến gần ty bưu điện, Hương Tẹt và Tuấn Khờ càng như muốn đi chậm lại. Chúng không dám thú nhận với các bạn nỗi sợ hãi của chúng, chúng đã sợ… sợ thật sự. Nỗi lo sợ càng tăng thêm khi chúng bước vào cổng ty bưu điện. Nhưng chúng đã lấy lại can đảm khi đọc thấy hàng chữ trên một tấm bảng treo trước cửa.
"Mở cửa lúc 15 giờ"
Chúng còn tới nửa giờ nữa để lo âu. Chúng tưởng tượng… Chúng đến trước nhân viên ty bưu điện và hỏi :
- Thưa ông ! Bức thư gởi cho U Đỏ còn đó không ?
Nhân viên ty bưu điện ngó chúng dữ tợn, rồi nhấc ngay điện thoại lên quay số và nói to :
- Thưa ông Cò ! Ông hãy dẫn cảnh sát đến ngay...
Rồi... rồi... Chúng không dám nghĩ đến nữa.
Trong khi chờ đến biến cố buồn thảm sắp xảy ra, Hương Tẹt và Tuấn Khờ đứng ở cổng ty bưu điện ngó ra đường. Đối với chúng, những ngày nghỉ Tết đã hết hấp dẫn chờ đợi rồi.
Thình lình Hương Tẹt la lên hoảng hốt và mặt mày bỗng xanh lè xanh lét. Một người vừa đập vào vai ? Ai vậy ? Nhưng, nó lấy lại bình tĩnh ngay, nó thở ra.
- Trời ! Chú Ba Ho ! Chú làm cháu hết hồn.
- Sao lại hết hồn ? Chú thấy cháu đang có vẻ như một con mèo vừa nghe sấm nổ. Các cháu làm gì ở đây ?
Hương Tẹt ngó Tuấn Khờ. Tuấn Khờ khẽ gật đầu.
Hương Tẹt nói :
- Thưa chú ! Chú có rảnh không ? Cháu chỉ xin chú nửa giờ thôi. Cháu sẽ kể cho chú nghe một câu chuyện hết sức quan trọng.
- Được ! Cháu cứ kể đi...
Chú Ba Ho nói thêm :
- Chú cháu mình đâu có gì phải giấu nhau, phải không cháu ?
Hương Tẹt gật đầu, nói liến thoắng :
- Thưa chú ngày nghỉ học vừa rồi cũng liên quan vào chuyện cháu kể chú nghe...
Chú Ba Ho hỏi :
- Ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đó hả ?
- Dạ ! Thưa chú phải !
Lần này, chú Ba Ho không cười nữa. Chú đã biết Hương Tẹt sắp thuật cho chú nghe một chuyện hết sức quan trọng. Chú hỏi Hương Tẹt :
- Các cháu đến bưu điện này làm chi vậy ? Các cháu cho chú biết ngay đừng giấu giếm gì hết.
Tuấn Khờ nói :
- Chú sẽ không hiểu gì hết nếu chú không nghe từ đầu. Chúng cháu muốn đến đây hỏi bức thư chúng cháu gởi cho U Đỏ còn không ? Vì chúng cháu không hiểu U Đỏ có đến lấy thư chưa ?
- Cái gì vậy ? U Đỏ là gì ?
Chú Ba Ho ngạc nhiên la lên. Nhưng khi nhìn lâu vào mặt Hương Tẹt và Tuấn Khờ, chú biết cả hai không nói dối ; vẻ lo âu tràn ngập trong mắt chúng.
- Để chú bỏ một bức thư gởi cho bạn chú đã, rồi chú cháu mình vào tiệm nước kia uống nước nói chuyện nghe ! Các cháu cứ nói cho chú biết đừng sợ gì hết.
Vài phút sau, cả ba người vào ngồi ở trong tiệm nước.
- Hương nói đi ! Chú cũng như các cháu vậy, đừng ngại. U Đỏ là chuyện gì vậy ? Ai là U Đỏ ? Hiện giờ U Đỏ ra sao ?
- Nếu cháu biết được thì đâu có gì mà lo nữa. Tụi cháu viết cho U Đỏ một bức thư gởi ở hộp thư lưu trữ hôm chúa nhựt. Từ đó đến nay, tụi cháu chả được tin gì của U Đỏ cả. Vì thế cháu đến đây hỏi xem U Đỏ có nhận thư không ? Tụi cháu lo cho Phương quá, con bác Na bị mất tích.
- Vụ Phương có liên quan gì với U Đỏ ?
- Thưa chú ! Phương và U Đỏ… !
Và Hương Tẹt đã thuật cho chú Ba Ho nghe lại tất cả từ đầu đến cuối chuyện chúng liên quan đến U Đỏ. Thỉnh thoảng, chú Ba Ho hỏi một câu, chú có vẻ ngạc nhiên dữ. Thỉnh thoảng chú cười to lên và nâng ly nước uống khi nghe Hương Tẹt thuật lại chuyện lão già Lãm sửa giày. Rồi đến chuyện ngày nghỉ học, vì chú Ba đã biết một phần chuyện này, chú càng cười dữ. Trong lúc chú đang cười, Hương Tẹt lấy một cái bánh sữa bỏ vào mồm. Phần Tuấn Khờ chỉ ngồi nghe không làm gì nên đã ăn tới cái bánh thứ tư.
- Rồi sao nữa ?
Nghe Chú Ba Ho hỏi, Hương Tẹt lại thuật tiếp. Nó thuật lại biến chuyển cuối cùng xảy ra, từ chuyện theo dõi ba tên cướp, đến bức thư gởi cho U Đỏ, rồi đến vụ Phương bị mất tích.
Chờ Hương Tẹt thuật xong chú Ba Ho gọi trả tiền nước bánh và nói nhanh :
- Theo chú, bức thư đó còn ở hộp thư lưu trữ vì U Đỏ… à chú chưa muốn nói gì nhiều...
Ở quầy ty bưu điện, chú Ba Ho đưa một tờ giấy cho nhân viên, trên tờ giấy đó có ghi chữ U Đỏ :
- Thưa ông ! Lấy cho tôi bức thư gởi cho người này.
Nhân viên bưu điện có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy một tên hết sức lạ kỳ. Tuy vậy, ông ta cũng chả nói gì hết, ông ta lẳng lặng lục trong chồng thư lấy ra bức thư của bọn Tuấn Khờ gởi cho U Đỏ đưa cho chú Ba Ho.
- Cảm ơn ông !
Chú Ba Ho cầm lấy bức thư đi nhanh ra cửa. Hương Tẹt và Tuấn Khờ lẽo đẽo theo sau. Chú Ba Ho xé thư ra xem. Chú đọc bức thư của bọn Tuấn Khờ gởi cho U Đỏ trước. Vừa đọc chú vừa cười. Nhưng đến khi đọc bức thư kia thì chú không cười nữa. Chú có vẻ suy nghĩ. Cuối cùng, chú nói :
- Thôi đi các cháu ! Tới lúc chú cháu mình hành động đây ! Nhưng trước tiên, phải bắt tên Toe trong thư này đã.
Chú Ba Ho dẫn Hương Tẹt và Tuấn Khờ đến chỗ có điện thoại công cộng. Cả hai đều nghe chú Ba Ho nói :
- Cho tôi gặp ông Cò Tâm ! Cám ơn...
Chờ một lúc... Chú Ba Ho nói tiếp :
- Dạ ! Phải, thưa ông Cò : tôi là… của tờ Trăng Vàng. Xin ông ghi rõ : Toe, số... đường... Tôi xin báo ông biết là ba người ông vừa bắt có gửi một bức thư cho tên đó... Xin ông chờ tôi. Tôi đọc cho ông nghe bức thư đó… Tôi đã chép được hết.
Chú Ba Ho đọc chầm chậm bức thư rõ ràng từng tiếng một. Chắc chắn phía đầu dây bên kia, ông cò Tâm đang chép lại.
Khi đọc xong, Chú Ba Ho nói thêm :
- Xin ông Cò để ý vụ này dường như có liên quan đến vụ bé Phương !
Dường như ông Cò Tâm có nói gì, chú Ba Ho gật đầu.
- Dạ ! Đúng lắm ! Thưa ông Cò !
Trong lúc đó bộ ba Mai Nhè, Minh Lùn và Phát Lém đang đứng trước nhà mụ Chín. Chúng cảm thấy hết sức nguy hiểm khi phải ở đây mãi vì thế nào chúng cũng sẽ bị để ý. Chúng ngó dáo dác mọi người. Tại sao Hương Tẹt và Tuấn Khờ đi lâu quá ? Có chuyện gì xảy ra ? Chúng cần gặp lại cả hai để nói một chuyện quan trọng. Thình lình, chúng thấy một người từ xa đi đến... Phía sau người ấy có hai người theo.
Minh Lùn thấy trước tiên :
- Có lẽ U Đỏ rồi !
Nhất định Tuấn Khờ và Hương Tẹt đã gặp U Đỏ ở trong ty bưu điện và dẫn lại đây.
Bộ ba Mai Nhè, Minh Lùn, Phát Lém đứng lặng người vì chúng quá sợ và kính trọng U Đỏ. Nhưng...
- Chào các cháu l Chú đã biết chuyện của các cháu... Chú giúp các cháu đây.
Buồn quá, không phải là U Đỏ mà chỉ là chú Ba Ho, người đã tạo ra ngày nghỉ học tức cười. Nhưng, có thể chú Ba Ho và U Đỏ chỉ là một ? Làm sao biết được ?
Cuối cùng Mai Nhè nói :
- Thưa chú Ba Ho ! Nếu chú là U Đỏ, cháu xin kể cho chú nghe một chuyện hết sức quan trọng. Cách đây một giờ, có một người vào cổng trại mộc cạnh Biệt Thự Vui Vẻ. Người ấy vào đó cách đây khoảng vài phút thôi.
Chú Ba Ho la lên :
- Cháu có chắc thấy vậy không ?
- Chắc chắn !
Hương Tẹt xen vào :
- Nhưng ba tên cướp vẫn còn bị giam... chưa được thả.
Chú Ba Ho nói quả quyết :
- Nếu thế thì đúng là tên Toe rồi. U Đỏ chưa đến kịp. Các cháu có theo dõi tên đó không ?
Mai Nhè trả lời :
- Chúng cháu có theo đến ngã tư... Tới đó, tên ấy quẹo vào một ngõ hẻm rồi mất hút.
- Như thế hy vọng cảnh sát sẽ tìm ra. Nhưng các cháu có vào Biệt Thự Vui Vẻ dò xét chưa ?
Minh Lùn trả lời :
- Chúng cháu đã định vào đó nhưng sợ ba tên cướp trở về bất ngờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận