Tuấn Khờ la lên :
- Chúng ta hãy cùng nhau tất cả đến đó !
Mai Nhè chống lại :
- Bộ anh điên rồi hả ? Bộ anh tưởng phóng thích đàn chim bồ cầu trắng ngay bây giờ hả ? Nguy hiểm lắm ! Trước tiên, bọn mình phải để một mình anh Phát Lém vào dọ thám tình hình đã, vì nếu bọn mình vào cả đám lão già ấy sẽ nghi ngờ ngay.
Lẽ dĩ nhiên những lời nói của Mai Nhè hoàn toàn đúng, cả bọn con trai khâm phục đứng lặng người. Thình lình, Minh Lùn ký đầu Mai Nhè một cái cốp :
- Tao thưởng mày đó, Mai Nhè !
Cả bọn cười vang. Mai Nhè chưa kịp phản ứng, bị cả bọn con trai kéo ngay đi về phía nhà lão già Lãm sửa giày. Trời mưa lâm râm. Cả năm người đi dưới những giọt mưa nho nhỏ sáng ngời trong những luồng ánh sáng dìu dịu của đèn đường. Chúng dừng trước cổng một ngôi nhà nhỏ. Cạnh cổng, một tấm bảng gỗ nhỏ dơ dáy và dính đầy bụi nhưng vẫn còn nổi rõ những chữ in to lớn :
TRẦN LÃM
Sửa giày chuyên môn
Ngó vào trong, Phát Lém khẽ nói :
- Lão ta treo chuồng chim bồ câu ở cạnh phòng bên tay trái cạnh sân đó. Và lão ta thường ngủ gần chuồng chim của lão.
Mai Nhè nói :
- Anh vào đi ! Anh đi nhè nhẹ, đừng sợ gì hết, lão ta không ăn thịt anh đâu.
Nghe Mai Nhè nói, Phát Lém ngó Mai Nhè có vẻ giận dữ :
- Lão ta mà dám ăn thịt tao hả ? Mày hãy coi những bắp thịt ở tay tao đây. Như thế này mà tao sợ lão hả ? Mày khi tao quá !
Phát Lém vén tay áo gồng lên gồng xuống cho Mai Nhè xem. Rồi nó khẽ lách cổng đi vào. Bốn người còn lại chờ đợi ở ngoài. Phát Lém đi chầm chậm về phía cửa chánh. Không có một chút ánh sáng trong nhà lão Lãm, Phát Lém mò mẫm trong bóng đêm. Phải chăng lão Lãm đi vắng ? Tới cửa, Phát Lém gõ nhè nhẹ. Im lặng. Đứng yên một hồi, nó nghe được tiếng động trong chuồng chim. Chờ mãi không thấy trả lời, Phát Lém bèn đập mạnh cửa :
- Bác Lãm ! Bác Lãm ! Cháu đem giầy đến sửa nè bác.
Không có tiếng trả lời, Phát Lém khẽ đẩy cửa vào. Cửa đã bị khóa. Làm sao bây giờ ? Không lẽ trở ra ? Trở ra thì tồi quá, mình là Phát Lém, mà đã là Phát Lém thì phải hoàn thành nhiệm vụ dù nhiệm vụ khó đến bậc nào ?
Trong lớp, dù bài tập thầy ra khó làm sao đi nữa Phát Lém cũng cố gắng hết mình và nó đã thành công, lúc nào cũng thành công. Nếu bài cho về nhà làm, gặp bài khó, suốt đêm nó đánh vật với bài đó và không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa tìm ra lời giải. Nhất định sáng hôm sau nó phải nộp cho thầy một bài làm chép thật sạch sẽ và gần như không lỗi gì hết. Phát Lém phải như thế đó, không lẽ bây giờ lại bỏ cuộc sao ! Nó nói thầm :
- Mình cứ thử hành động xem, sợ gì.
Nó lấy đèn bấm ra, bật lên và rọi vào qua một kẽ hở. Ánh sáng của đèn bấm chỉ có tác dụng giới hạn… Phát Lém chỉ thấy một khoảng sâu độ hai thước mà thôi còn qua khỏi khoảng đó thì toàn là bóng tối, bóng tối âm u. Phát Lém quan sát ổ khóa. Có thể chìa khóa còn gắn ở phía trong và lão Lãm đang ngủ. Điều này thường xảy ra lắm. Tất cả bọn trẻ chung quanh đều biết rõ lão Lãm thường để quên chìa khoá ở cửa khi lão ta đã say mèm ngủ li bì suốt cả ngày. Nhưng lão Lãm rút chìa khóa tự bao giờ. Đúng là lão đi vắng rồi, Phát Lém phải hành động gấp, nếu không lão Lãm trở về thì nguy ! Phát Lém lấy đèn bấm chiếu lại khắp chung quanh. Thình lình, nó thấy qua luồng ánh sáng của chiếc đèn bấm một cánh cửa nhỏ, cánh cửa của cái cửa sổ độc nhất ở bên hông nhà lão Lãm.
May quá ! Cửa sổ mở rộng. Phát Lém thận trọng đi nhè nhẹ, hết sức nhè nhẹ đến phía cửa sổ vì nó đã nghe tiếng chân nện thình thịch trên đất. Đúng rồi, lão Lãm đã trở về, có lẽ lão vừa ở quán rượu về. Lão vừa vượt qua ngưỡng cửa, Phát Lém đã đến gần cửa sổ. Nó nghe rõ giọng nói lầm bầm của lão Lãm, giọng nói quen thuộc của lão khi lão đã nhậu say túy lúy. Phát Lém nghe tiếng chìa khóa lay động nhưng nó vẫn bình tĩnh quan sát phía cửa sổ. Cửa sổ ở trên cao, đủ cao để cho nó không thể nào vói tay tới được nhưng gần bên nó lại có một cái xe kéo hai bánh cũ. Nó bèn đẩy chiếc xe lại cạnh tường; leo lên và ở vị trí đó, nó đã có thể quan sát khắp nhà lão Lãm.
Cùng lúc đó, cố gắng xuyên thủng bóng đêm, Phát Lém thấy lão Lãm đã mở được cánh cửa và đi khệnh khạng vào. Lão bật một que diêm. Một tay cầm que diêm đang bùng cháy, một tay tìm cây đèn dầu nhưng khi tìm được đèn thì chiếc que diêm cũng vừa tắt. Lão lầm bầm chửi rủa. Bây giờ Phát Lém mới biết nhà đèn đang cúp điện. Lão Lãm lại bật cháy que diêm thứ hai và lần này lão đốt được đèn. Phát Lém rất ngạc nhiên khi thấy lão không bị té vì thấy người lão rung rinh trên đôi chân đảo qua đảo lại. Lão đến ngồi mạnh trên một cái bàn tròn. Cái bàn rung lên làm rơi tất cả những vật để trên đó xuống đất, nào là đinh, nào là búa, nào là dũa nằm ngổn ngang. Tiếng động làm các con chim bồ câu trắng đang bị giam trong chuồng kinh sợ la rối rít. Chúng bay tứ tung, chạm mạnh vào thành chuồng. Có lẽ cả ngày hôm nay chúng chả được ăn uống tí nào cả. Đáng thương thay những con chim tượng trưng cho hoà bình của loài người lại bị giam khổ sở trong một cái chuồng của tên cựu Việt gian bán nước ! Phát Lém bỗng cảm thấy căm giận lão Lãm lạ lùng. Nó muốn công khai vào nhà lão trói lão và mở cửa chuồng giải thoát cho đàn chim bồ câu trắng. Với sức mạnh sẵn có của nó, nó có thể làm được một cách dễ dàng nhưng sau mấy phút suy nghĩ nó biết làm thế rất nguy hiểm vì như thế đúng là một hành động gây hấn, một hành động trái với pháp luật. Nó bèn nghĩ ngay đến cách chờ lão Lãm ngủ say rồi phóng từ cửa sổ xuống nhà mở cửa chuồng cho chim bay ra. Nhưng một mình nó làm nổi không ? Cái chuồng chim nặng đến gần 100 kí lô treo lơ lửng giữa nhà và khi nó mở được cửa chuồng, không biết các con chim có thoát được không vì tất cả cửa đều đóng trừ cái cửa sổ nhỏ này. Sáng mai khi lão Lãm tỉnh dậy chúng lại bị lão bắt nhốt lại như thường. Nhưng phải chờ đến lúc nào lão mới chịu ngủ say ?
Với dịp may bằng vàng này mà giải thoát không được đàn chim bồ câu trắng dễ thương kia thì uổng quá. Không lẽ đứng mãi trên chiếc xe này để ngắm lão say rượu sao ? Rốt cuộc, Phát Lém quyết định trở ra cửa trước. Nó gõ nhẹ nhẹ. Im lặng. Chờ một lúc không thấy tiếng lão Lãm, Phát Lém khẽ tông cửa vào. Qua ánh sáng lung linh của chiếc đèn dầu, nó thấy lão Lãm ngó nó trừng trừng. Nó nói to :
- Thưa bác, cháu đến sửa giầy !
Vừa nghe xong, lão già rống lên :
- Đi ! Đi ! Không có sửa giầy gì hết !
Vừa rống xong, lão lầm bầm như đang nói một mình :
- Tụi bây đuổi tao, không cho tao nhậu nữa, tụi bây sẽ biết tay tao.
Nghe xong mấy câu đó, Phát Lém đoán ngay lão vừa bị chủ quán rượu đuổi về. Nó nói :
- Chà ! Họ ác với bác quá, phải chi cháu, cháu không bao giờ đuổi bác đâu ?
Lão Lãm giương cặp mắt lờ đờ nhìn Phát Lém :
- Mày đem giầy đến sửa à ? Tiền đâu ?
- Thưa bác ! Khi bác sửa xong má cháu sẽ cho cháu đem tiền tới trả bác.
- Không tiền thì đi đi, đi ngay không tao nện cái búa này vào đầu bây giờ.
Lão ta vung cái búa lên. Nguy hiểm ! Lão dám phang ẩu lắm chớ không phải chơi. Phát Lém phóng nhanh như bay chạy ra đường. Các bạn nó đang chờ ở một gốc cây.
- Sao ? Phải lão đang say không ? Tụi tao núp ngoài này thấy lão đi nghiêng qua nghiêng lại.
Nghe bạn hỏi, Phát Lém trả lời :
- Đúng lão đang say. Lão đuổi tao ra vì tao không mang tiền sửa giầy theo. Theo tao nhận xét, lão đang muốn uống rượu nữa nhưng hết tiền. Lão vừa bị chủ quán rượu tống cổ đuổi về.
Tuấn Khờ hỏi :
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì ? Không lẽ thất bại sao ? Tụi bây nhớ là theo lệnh của U Đỏ nội đêm nay tụi mình phải giải thoát cho được đàn chim bồ câu trắng đó.
Cả bọn im lặng trầm ngâm suy nghĩ. Thình lình Mai Nhè nhảy như con choi choi. Thấy vậy, Hương Tẹt la lên :
- Con gì cắn mà mày làm kỳ vậy hả Mai Nhè ?
Mai Nhè ngừng nhảy, cặp mắt nó long lanh sáng ngời.
- Trong các anh ai có thể tìm được một trăm đồng ngay bây giờ ?
Nghe Mai Nhè hỏi, Phát Lém trả lời :
- Tao có thể tìm được, nhưng làm gì vậy ?
Mai Nhè tiến lên một bước về phía Phát Lém :
- Anh đừng có hỏi tại sao, làm gì ? Dẫn tụi tôi đi tìm ngay bây giờ. Gấp lắm. Rồi anh sẽ biết làm gì nếu anh tìm được 100 đồng.
Phát Lém chạy trước chầm chậm, cả bọn chạy theo sau. Đến ngã tư quẹo phải và chạy vào một quán cà phê. Thấy vậy, Mai Nhè nói :
- Ơ kìa l Anh Phát Lém vào đó làm chi vậy ?
Phát Lém nói lại :
- Tụi bây chờ tao một lát, nếu hơi lâu thì tụi bây có thể trở về nhà lão Lãm chờ tao, đồng thời canh chừng hành động của lão luôn thể...
Chờ một lúc lâu, không thấy Phát Lém ra, Mai Nhè bảo cả bọn chạy về nhà lão Lãm. Cả bọn đều chưa rõ Phát Lém vào quán cà phê làm gì, nhưng Phát Lém lẽ dĩ nhiên đã biết rõ hành động của mình. Nó biết thường thường vào giờ này ba nó đang đánh cờ tướng ở quán cà phê này. Lúc này là lúc dễ xin tiền ba nó nhất.
Phát Lém thấy ba nó đang đánh cờ tướng với ông Thân, một tay đánh cờ cao nhất tỉnh. Nhiều người hiếu kỳ và ái mộ bu quanh xem hết sức đông đảo. Nó lách mình vào. Ba nó vừa thọc sâu xe xuống phía địch. Ông Thân kéo ngay pháo về đuổi. Ba nó liền rút xe về hai nấc. Ông Thân lên tượng. Ba nó cho ngựa xuống đuổi pháo ông Thân. Ván cờ đang tới hồi khẩn trương. Cả hai địch thủ đang hết sức chăm chú nhìn vào từng con cờ của mình và của địch. Vừa thấy Phát Lém, một khán giả nói to :
- Con ông kìa, ông Tư. Chắc bị phu nhân cho lệnh đòi về rồi. Ha ! Ha ! Ha !
Tiếng cười to làm ông Tư giật mình, ông ngước lên, thấy Phát Lém ông hỏi :
- Gì đó con ?
Phát Lém cười mím chi bảo :
- Không có gì, ba ! Chà ! Ba đánh cờ cao quá, dám đấu với cả bác Thân.
Nghe con khen, ông Tư hứng chí mỉm cười khoan khoái. Thấy không khí thuận tiện, Phát Lém nói nho nhỏ :
- Ba ! Ba cho con 100 đồng đi ba !
- Một trăm đồng ? Làm gì vậy con ?
Chưa biết trả lời làm sao cho ổn thỏa vì nó vẫn chưa hiểu được ý định của Mai Nhè. Quýnh quá nó nói đại :
- Mai Nhè biểu con xin ba…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận