Chúc Minh Lãng cắn nát ngón tay, vẽ lên trán Tiểu Ấu Long một đồ ấn, đồ án này là linh ước. Đúng vậy, hắn đang ký kết linh hồn khế ước cùng Tiểu Ấu Long sắp rời đi thế gian này.
Tiểu Ấu Long gần như không cự tuyệt, nội tạng toàn thân đều võ, nó có muốn phản kháng cũng không có sức mà làm.
Linh hồn của nó sau khi ký kết cùng Chúc Minh Lãng sẽ có mối liên kết với nhau. Sau khi thành công, Chúc Minh Lãng lập tức đưa nó vào trong Linh Vực, để linh khí trong Linh Vực giúp nó giữ lại một hơi.
Làm như vậy thực ra cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Ấu Long là một con rồng đang cận kề cái chết, sau khi ký kết linh ước, nếu nó không sống nổi, vậy chẳng khác nào Chúc Minh Lãng có một long sủng tử vong, linh ước bị phá hủy.
Linh ước một khi bị phá hủy, Chúc Minh Lãng sẽ bị phản phệ, linh hồn của hắn sẽ tổn thương nặng nề, linh ước này cũng bị vỡ nát hoàn toàn, không thể chữa trị.
Linh ước bị phá hủy, không thể ký kết cùng những con rồng khác.
Chúc Minh Lãng hiện tại cũng chỉ có ba cái linh ước.
Nếu muốn trở thành mục long sự, trong quá trình trưởng thành mà tổn thất linh ước, là một điều tối kỵ.
Trên đời này, có một vài sinh linh, bản thân nó liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến Chúc Minh Lãng không
thể không chú ý đến chúng.
Biết là nguy hiểm, nhưng hắn vẫn chọn làm như vậy.
Chẳng sợ có phải hy sinh, Chúc Minh Lãng hy vọng Tiểu Ấu Long trong ngực mình có thể sống sót, nó khát vọng ở thế giới này như vậy, kể cả khi để kéo dài sinh mệnh ngắn ngủi này, nó đã phải nhận tra tấn và thống khổ không ai tưởng tượng nổi.
…………..
Trời đã về đêm, Chúc Minh Lãng cảm thấy lão tiên sinh hẳn là đang ở Trữ Long Điện.
Bay về phía Trữ Long Điền, Chúc Minh Lãng mở ra cửa lớn, liếc mắt qua liền nhìn thấy lão tiên sinh đang nằm trên ghế, mơ màng sắp ngủ.
“Ngô lão tiên sinh, xin ngài mau giúp ta cứu nó với”
Chúc Minh Lãng vội vàng mở ra Linh Vực, đem đầu Tiểu Ấu Long đặt trước mặt Ngô lão.
Ngô lão tiên sinh bị âm thanh của Chúc Minh Lãng làm giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt ông là một đầu Tiểu Ấu Long toàn thân là máu, thân thể kia không chỗ nào lành lặn, bộ dáng thể thảm còn hơn cả cún con ven đường!
Ngô lão tiên sinh đầu tiên là đặt Tiểu Ấu Long nằm trên bàn, sau đó dùng linh lực của mình hóa thành
dòng nước ấm áp, bảo vệ Tiểu Ấu Long này, sau đó lập tức xoa nắn xương cốt của nó về chỗ cũ, làm cho máu có thể lưu thông.
“Đến An Dưỡng Các, lấy một thùng trị liệu tuyển thủy đến đây, mau!” Ngô lão tiên sinh thúc giục Chúc Minh Lãng. (Note: Nước suối trị liệu, mình thấy nguyên văn hay hơn nên giữ nguyên!)
Chúc Minh Lãng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến An Dưỡng Các.
Sau khi ký kết linh ước, thống khổ mà Tiểu Ấu Long chịu đựng cũng dọc theo mối liên kết giữa nó và Chúc Minh Lãng mà truyền vào trong đầu của hắn. Mặc dù hắn chỉ cảm nhận một phần mười nỗi đau đớn, nhưng đã khó có thể chịu đựng được.
Có linh ước ở đó, Chúc Minh Lãng càng không hy vọng đầu Tiểu Ấu Long này cứ chết đi dễ dàng như vậy.
Hắn đi lấy thùng gỗ, đi lấy một thùng trị liệu tuyển thủy, rồi nhanh chóng chạy về.
……….
Đêm về khuya, trong Trữ Long Điền, một đám đầu nhỏ tò mò vây quanh ở trước đài, chúng nó nghi hoặc khó hiểu nhìn Tiểu Ấu Long nằm trên đài, nhìn nó mở to mắt, lại nhắm mắt lại, không bao lâu lại mở to mắt. .....
Cuối cùng, Ngô lão tiên sinh dùng tấm vải dính đầy máu, xoa mồ hôi trên trán, lão để Chúc Minh Lãng bế đầu Tiểu Ấu Long nằm vào trong thùng gỗ chứa đầy trị liệu tuyển thủy kia.
“Còn may, người tới kịp thời.” Ngô lão tiên sinh thật dài thở ra một hơi, nói tiếp, “Bằng không ta đã về nhà ngủ”
“Nó có thể sống sao?” Chúc Minh Lãng nhìn Tiểu Ấu Long đã rơi vào hôn mê, có chút lo lắng hỏi.
“Hừ, ngươi có thể đưa đến chỗ của ta, chỉ cần còn một hơi thở, ta cũng không để nó chết được.” Ngô lão tiên sinh nói.
“Ngày đầu tiên đến Thuần Long học viện, ta liền nhìn ra ngài là Thần Tiên Sống” Chúc Minh Lãng thật lòng tán thưởng.
“Ngươi cũng là quá lỗ mãng, một đầu Tiểu Ấu Long hấp hối, chết thì chết thối. Trong rừng rậm kia ngày nào chả có sinh linh chết đi, ấu long thì không thể chết được hả, người đang đánh cược tiền đề của chính mình đấy!”
Ngô lão tiên sinh tức giận nói, cực lực phê bình hành vi của Chúc Minh Lãng.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Ngô lão tiên sinh thật không biết nói gì với cậu học sinh này.
Là một mục long sư, linh hồn rất quan trọng, nếu còn muốn phát triển, vậy linh ước không thể bị phá hủy.
Nếu linh ước bị phá hủy, mất đi không chỉ là một con rồng, mà nó còn ảnh hưởng đến sự trưởng thành của mục long sư.
“Đây cũng là do tình huống lúc đó không thể làm khác được.”
Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
“Đêm nay người gác đêm đi, ta về ngủ đây. Đúng rồi, mai người tính toán rồi trả tiền đi, An Dưỡng Các này không phải Cứu Tế Các” Ngô lão tiên sinh đấm eo, ra khỏi Trữ Long Điện.
Chúc Minh Lãng vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ, lần này mình nhận của lão nhân gia một đại ân, thay lão nhân gia gác đêm là điều đương nhiên!
“Nga, người biết nó là chủng loại gì không?” Đi tới cửa, Ngô lão bỗng nhiên quay đầu hỏi Chúc Minh Lãng.
“Ta cũng không biết nữa.”
Chúc Minh Lãng trả lời.
“Ngươi nha, còn không biết nó là rồng gì đã ký linh ước với nó rồi, ... Mà thôi, cũng coi như người có thiên phúc, sau khi nó tỉnh, cho nó uống chút Nam Mộc Thủy đi, vừa hay có thể tạo thúy huyết”
Ngô lão tiên sinh miễn cưỡng tươi cười.
“Không phải Lục Lâm Chi Long hoặc là Sâm Lâm Cự Long?” Chúc Minh Lãng kinh ngạc hỏi.
“Huyết mạch của nó còn mạnh hơn nhiều”
Nói xong, lão tiên sinh đã tới rồi cửa, vài tên tiểu ấu linh đi theo lão tiên sinh, nhưng rất nhanh đã bị lão tiên sinh quát về chuồng.
Chúc Minh Lãng cũng rất nhiệt tình nhận việc, canh giữ kỹ trữ Long Điện.
Sau khi tuần tra quanh Trữ Long điện, đám Ấu Linh vẫn ồn ào như trước đây. Nếu không nhét từng đứa vào riêng từng chuồng rồi khóa lại, chúng nó căn bản không muốn ngủ.
Mãi đến nửa đêm, đám Ấu Linh mới ngủ hết, Trữ Long Điện cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Chúc Minh Lãng đi đến thùng gỗ, nhìn Tiểu Ấu Long, hắn muốn tìm ra điểm phi phàm mà Ngô lão tiền sinh nhắc đến. Nhưng nhìn qua nhìn lại, Chúc Minh Lãng chỉ nhìn thấy bộ dáng đầm đìa máu tươi của nó,có lẽ phải đợi lúc nó hoàn toàn bình phục mới có thể tìm ra điểm phi phàm kia.
……………...
Trời đã bắt đầu vào đồng. Tuyết đọng lại trên mái ngói các tòa nhà trong Thuần Long học viên tạo thành từng lớp băng sương. Tuyết đọng trên những cành cây trụi lá, rồi khi quá nặng, cành cây trĩu xuống, khiến đám tuyết đang trú ngụ trên đó rơi xuống những bụi tùng thấp phía dưới, làm những bụi cây này nhìn từ xa trông như mấy quả cầu tuyết, mấy sân nhỏ quanh đó cũng được phủ một lớp tuyết dày đặc. Tuyết đã phủ trắng xóa cả vùng Ly Xuyên.
Chúc Minh Lãng duỗi duỗi người, phát hiện hôm nay mình dậy sớm nhất, các bạn học hình như đều nằm trong chăn chưa ra. Ngay cả Lý Thiếu Dĩnh chăm chỉ huấn luyện ấu linh nhất cũng không thấy xuất hiện.
Chúc Minh Lãng cũng buồn ngủ, nhưng không có cách nào, mấy ngày gần đây, hắn có quá nhiều việc cần giải quyết.
Việc đầu tiên, sáng sớm, hắn phải đến rèn đúc phường, luyện tập những kiến thức cơ bản của nghề này, việc này chỉ cần kiên trì và chăm chỉ.
Cũng may, sau khi trở thành một mục long sự chân chính, Chúc Minh Lãng khỏe hơn trước kia rất nhiều.
Ít nhất là hắn cũng sẽ không hối hận vì đã quyết định không đi lên thuyền hoa làm trai bao, thân thể sau khi học rèn đúc xong cũng không quá mức cảm thấy đau nhức.
Việc tiếp theo, Chúc Minh Lãng còn đang giữ đảm bảo bối trong long huyệt. Hắn phải tìm một nơi thích hợp để bán đi đổi thành tiền hoặc vật liệu khác. Sau khi có tiền, hắn có thể mua mật hoa chất lượng tốt một chút cho Tiểu Bạch Khởi, cũng có thể mua đủ nguyên liệu chế tạo trong khải mà mình muốn!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận