Sau khi An Hạ đi ra khỏi nhà ăn nghênh đón anh, Yến Bắc Thần đứng ở đó nhìn cô. Anh nhìn cô không nhúc nhích, như đang suy nghĩ điều gì đó. An Hạ đợi một hồi, cô bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, mắt hai người chạm nhau, An Hạ lại mỉm cười, Yến Bắc Thần cũng tỉnh táo lại.
“Bữa tối cô nấu món gì?” Tâm trí của Yến Bắc Thần thoát khỏi những suy nghĩ vừa rồi, hỏi cô bảo mẫu nhỏ một câu.
Sau khi anh mở miệng nói, nụ cười của An Hạ càng sâu, cô giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Đều là đồ ăn yêu thích của anh.
“Tôi thích ăn?” Yến Bắc Thần nói, “Vậy cô tùy tiện làm là được, tôi không kén ăn.”
Yến Bắc Thần vừa cởi áo khoác vừa nói, An Hạ vừa nghe xong, liền nhìn anh, nở một nụ cười, không trả lời là lại.
________
Sau khi cởi áo khoác, Yến Bắc Thần vào phòng thay đồ, Yến Bắc Thần trút bỏ bộ đồ nghiêm túc thường ngày thay bằng bộ quần áo ở nhà đơn giản. Hiện tại anh đã có thể thoải mái làm bất cứ việc gì anh muốn.
Anh đến nhà ăn, An Hạ đã chuẩn bị cơm xong, Yến Bắc Thần đi tới ngồi bên bàn ăn, An Hạ cầm lấy đôi đũa, đưa cho anh, cùng nhau ngồi vào bàn.
Kể từ khi quay về từ Hải Thành, hai người vẫn luôn ngồi ăn cùng nhau. Tuy nhiên, cô bảo mẫu nhỏ có rất nhiều quy tắc, dù ăn cùng bàn nhưng thức ăn của hai người vẫn phải tách riêng.
Cô bảo mẫu nhỏ có sự kiên trì của riêng mình, Yến Bắc Thần cũng không nói thêm gì. Có thể ngồi ăn chung là được, những vấn đề khác đều không sao cả.
Bữa tối cô bảo mẫu nhỏ vẫn nấu bốn món mặn và một món canh, cô đã nấu ăn cho Yến Bắc Thần rất nhiều ngày, và hầu như chúng không bao giờ giống nhau. Bảo mẫu nhỏ giống như một ứng dụng nấu ăn, trong đầu đều là thực đơn, nếu Yến Bắc Thần không có yêu cầu gì đặc biệt, cô luôn có thể làm những món ăn mới, hơn nữa tất cả đều rất hợp khẩu vị của Yến Bắc Thần.
Đôi khi Yến Bắc Thần cảm thấy ban đầu cô bảo mẫu nhỏ không nên cầu xin anh để cô ở lại mà anh nên cầu xin cô mới phải. Anh từ nhỏ đã được rất nhiều người chăm sóc, nhưng chỉ có bảo mẫu nhỏ chăm sóc anh càng ngày càng hợp ý.
Hai người đều không có quy tắc dùng bữa trong bàn ăn, buổi sáng Yến Bắc Thần có chút tính khí khi rời giường vào buổi sáng, sau một ngày làm việc, tính khí lúc mới rời giường đã gần như biến mất. Anh trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, nhìn qua có vẻ rất dễ tiếp xúc và nói chuyện.
Khi An Hạ đang ăn cơm, cô đặt đũa xuống, giơ cánh tay lên nói với Yến Bắc Thần về chuyện phẫu thuật hôm nay của Tiêu Tiêu.
An Hạ: Ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã được xác định, sẽ được tiến hành vào chiều thứ hai tuần sau, người mổ chính là bác sĩ Triệu. Phòng bệnh của con bé cũng được đổi, hiện tại rất an toàn.
Cô bảo mẫu nhỏ nói những việc xảy ra hôm nay giống như đang báo cáo công việc. Khi cô làm thủ ngữ bằng tay, Yến Bắc Thần ngừng ăn và lặng lẽ quan sát, xem những gì cô biểu đạt, Yến Bắc Thần nói.
“Hôm nay Thư ký Tề đã nói với tôi tất cả những chuyện này.”
An Hạ: “.....”
Hôm nay người đến bệnh viện hỗ trợ là một trong những thư ký của Yến Bắc Thần - thư ký Tề. Sau khi thư ký Tề hoàn thành xong công việc vào buổi chiều, liền trở lại công ty và báo cáo sự việc hôm nay với Yến Bắc Thần.
Thư ký báo cáo là việc của thư ký, An Hạ vẫn muốn nói cho anh biết, hơn nữa cô cũng phải nói vài điều với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Cảm ơn thiếu gia.
Sau khi anh nói xong, bảo mẫu nhỏ đã nói một câu mà anh không ngờ đến. Sau khi cảm ơn anh bằng thủ ngữ, cô bảo mẫu nhỏ đặt tay lên bàn, nhìn anh, nở nụ cười.
Từ hôm qua khi cô đề nghị vay tiền đến bây giờ, lòng biết ơn của cô đối với anh đều bộc lộ ra bên ngoài, nhưng khi thật sự nói ra thì vẫn có chút khác biệt.
Hôm nay tinh thần của bảo mẫu nhỏ đã tốt hơn rất nhiều, có thể nhìn ra được là cô thật sự rất vui sướng. Yến Bắc Thần nghe lời cảm ơn của cô, khẽ gật đầu và nói.
“Không cần cảm ơn, cô cũng đã cho tôi thứ tôi muốn.”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, lại nở một nụ cười.
Nụ cười của bảo mẫu nhỏ càng ngày càng xán lạn, cũng càng ngày càng đẹp, khóe mắt cong lên đến mức không thấy được đôi mắt của cô. Cô đang bày tỏ rằng hiện tại cô đang rất hạnh phúc, như thể cô đã hứa với anh. Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô, cũng vô thức cười theo. Anh vừa ăn vừa nói.
“Được rồi, tôi không nhìn thấy đôi mắt của cô nữa.”
An Hạ cười mở to đôi mắt, cầm lấy bát cơm, tiếp tục ăn.
Không khí trên bàn ăn trở nên dễ chịu và thư thái vì cuộc nói chuyện vừa rồi. Trong chốc lát, Yến Bắc Thần đã ăn xong bữa tối. Sau khi cô bảo mẫu bị anh bảo ăn chậm lại, cô nghiêm túc tuân thủ. Bởi vì đồ ăn của cô nhiều hơn của Yến Bắc Thần, nên khi anh ăn xong thì cô vẫn chưa ăn hết.
Như vậy vừa vặn, Yến Bắc Thần ngồi trước bàn ăn, nhìn An Hạ ăn cơm.
An Hạ có khí chất trầm mặc.
Cô giống như một cái cây, dù có vùi sâu trong đất đến đâu, chỉ cần bạn tưới nước và bón phân, cô sẽ chăm chỉ hấp thụ và sinh trưởng dưới ánh nắng mặt trời. Khi lớn lên, cô vẫn yên lặng như cũ, và vẫn sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ.
Loại sức sống này là bình thường ở thực vật, nhưng nó đặc biệt đáng quý với con người. Con người là động vật có cảm xúc, và ai cũng sẽ có điểm mẫn cảm, sẽ yếu ớt và sẽ bị gục ngã.
Nhưng An Hạ thì không.
Dường như cô mãi mãi hướng về phía ánh sáng, còn sự nhạy cảm và cảm xúc của cô thì không đáng nhắc tới. Cô lớn lên và sống rất tốt, giản dị và ngoan cường.
Đây là một sức mạnh tinh thần của con người. Bạn càng ở bên cô, bạn sẽ càng bị ngạc nhiên bởi sức mạnh tinh thần này, thậm chí bạn sẽ không để ý đến vẻ ngoài mà chỉ thấy sức mạnh tinh thần của cô ấy.
Mạnh mẽ, chăm chỉ, bất khuất.
Yến Bắc Thần cảm thấy loại sức mạnh tinh thần này sẽ bén rễ, giống như bạn càng gần cô, bạn sẽ càng bị ảnh hưởng. Cô sẽ từ từ bén rễ vào trái tim bạn, sâu hơn và mạnh mẽ hơn.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang ăn, ánh mắt bất giác mang theo ý cười ôn nhu.
An Hạ ăn miếng cơm cuối cùng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Yến Bắc Thần.
Chỗ ngồi của Yến Bắc Thần luôn ở cạnh cửa sổ của nhà ăn, điều này khiến anh luôn bị nắng chiếu vào. Trời đã xế chiều, ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi cơ thể anh, một vòng sáng bao quanh anh, xuyên qua làn da trắng ngần, khiến anh trông càng tuyệt mỹ.
Thiếu gia có khuôn mặt rất hoàn hảo.
An Hạ nghĩ có lẽ ngay cả một nghệ sĩ điêu khắc cũng không thể điêu khắc ra được khuôn mặt của thiếu gia. Các đường nét trên khuôn mặt của anh quá hoàn mỹ, thâm thúy đĩnh bạt, nhìn sơ qua cũng có thể bị vẻ đẹp này công kích.
Nhưng bây giờ ánh nắng đã làm dịu đi những đường nét mạnh mẽ , ánh sáng chạm vào tận cùng nơi đáy mắt anh. Cô nhìn thấy chút ánh sáng ngọt ngào như mật trong mắt anh.
Ánh sáng trong mắt sẽ không có mùi vị, nhưng An Hạ thật sự cảm nhận được vị ngọt. Cô nhìn Yến Bắc Thần, đối diện với tầm mắt anh, ánh sáng dịu dàng chạm vào lồng ngực và rơi vào trái tim cô.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, trong lòng vì sự ngọt ngào đó mà có chút giật mình.
Hai người nhìn nhau qua bàn ăn và ánh hoàng hôn. Không biết đã bao lâu, cũng không biết là ai thu hồi tầm mắt trước.
Yến Bắc Thần nghĩ đó chắc là anh.
Lông mi của Yến Bắc Thần hơi rũ xuống, hai tay đặt lên mép bàn ăn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mép bàn hai lần.
“Cô định làm gì với người hôm qua?” Yến Bắc Thần hỏi.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ mới tỉnh táo lại, dời tầm mắt.
Hôm qua Yến Bắc Thần đã giúp giải quyết chuyện của An Côn, hôm nay anh đã giúp Tiêu Tiêu chuyển phòng bệnh và củng cố an ninh. Mặc dù bây giờ có thể chưa bị lộ, nhưng An Côn là một kẻ cặn bã, ông ta chắc chắn sẽ làm một số điều không thể đoán trước được.
Nghĩ đến An Côn, An Hạ thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu xuống. Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô giơ cánh tay lên và nói bằng thủ ngữ.
An Hạ: Chị gái tôi nói nếu gặp lại ông ta cứ trực tiếp đánh một trận.
Sau khi An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần nói: “.....”
Yến Bắc Thần hiển nhiên bị khiếp sợ với cách giải quyết của chị cô, sau khi xem ý tử biểu đạt bằng thủ ngữ của cô, anh hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của anh, An Hạ bật cười.
Cô bảo mẫu nhỏ có vẻ bị vẻ mặt của anh chọc cười, sự vui vẻ này cũng cho thấy cô thực sự không coi trọng người đó. Nhìn nụ cười của cô, Yến Bắc Thần không tức giận mà chỉ cười bất lực.
“Nhưng thật ra cũng rất có thể.” Yến Bắc Thần nhận xét, và sau đó hỏi, “Vậy cô có thể đánh thắng được sao?”
An Hạ: Có thể.
Sau khi làm xong thủ ngữ, An Hạ dừng lại, tiếp tục nói.
An Hạ: Khi còn nhỏ, tôi không đánh lại ông ta, hiện tại đã trưởng thành rồi, có thể đánh được.
“Khi còn nhỏ ông ta thường xuyên đánh cô?” Sau khi cô bảo mẫu nhỏ nói xong, Yến Bắc Thần nhìn cô và hỏi.
Nụ cười của Yến Bắc Thần sau khi nhìn thấy động tác thủ ngữ của cô liền chậm rãi thu lại, anh rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng thật ra là đang đợi An Hạ nói tiếp.
Sau khi anh hỏi, An Hạ vô thức ngước mắt lên nhìn anh, sau đó lại cụp mắt xuống, hai mắt nhìn trái nhìn phải, đây là phản ứng trong tiềm thức do bị hoảng sợ gây ra. Nhưng sau đó, An Hạ lại ngước mắt lên, lặng lẽ đối diện với ánh mắt của anh.
An Hạ: Vâng, thường xuyên.
Cô bảo mẫu nhỏ giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ.
An Hạ: Lúc nhỏ ông ta uống rượu rất nhiều, khi say sẽ túm lấy tôi, dẫm lên tóc và đánh tôi. Sau này, tôi không muốn bị đạp lên tóc nên đã cắt hết tóc đi. Nhưng sau khi cắt xong, ông ta lại đạp vào mặt tôi.
Ánh sáng trong mắt Yến Bắc Thần giống như băng giá.
Đây là hồi ức khi còn nhỏ của An Hạ, cũng là nguyên nhân khiến cô run rẩy sau khi nhìn thấy An Côn. Có một số việc không phải khắc phục về tâm lý là được, về mặt thể chất, lúc nhìn thấy An Côn, đôi chân của cô đã tự động phản ứng lại.
Cô không thể để ông ta bắt được, nếu bắt được, cô sẽ bị đánh.
Nhà ăn bởi vì lời miêu tả của An Hạ trở nên yên tĩnh hơn trước. Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ sạch sẽ và khỏe mạnh trước mặt, hô hấp của anh vì nhịp đập nhảy lên vừa rồi của trái tim mà bị chặn lại. Nhưng sau khi nhìn An Hạ, anh từ từ dịu lại.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ngón tay hơi cong lên ở mép bàn.
“Cô không thể nói được là vì điều này?” Yến Bắc Thần hỏi.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, đôi mắt bình tĩnh của An Hạ như một tấm gương vỡ nát trong tích tắc, dấu vết đau đớn và tuyệt vọng mà ngay cả Yến Bắc Thần cũng không thể chịu đựng được tuôn ra.
An Hạ dường như sững sờ.
Sau khi Yến Bắc Thần nói những lời này, cô như nhớ lại mọi chuyện trong ký ức.
Ở đó, nỗi đau còn nghiêm trọng và thống khổ hơn nhiều so với những gì cô vừa nói.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt có vài phần tuyệt vọng điên cuồng và cầu xin, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ như vậy, rồi nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận