An Hạ và Lý Văn Tiệp đến trường Đại học X, nơi Lý Văn Tiệp học.
Đại học X là một trường đại học địa phương ở Nam Thành, tuy là trường đại học địa phương nhưng vị thế không thua kém bất kỳ nơi nào. Đây là trường đại học trọng điểm trong khu vực nên rất nổi tiếng. Những học sinh ở Nam Thành không thích học đại học ở nơi khác đều sẽ chọn trường đại học X, việc này cũng dẫn tới điểm trúng tuyển vào đây cũng không thấp.
Lý Văn Tiệp rất vui khi An Hạ đồng ý đi tham quan trường đại học với cậu. Ngoài cậu và An Hạ, Lý Văn Tiệp cũng thông báo cho vài bạn học cao trung của họ là Tề Thiên Sơn và Trâu Tuyết. Ngoài hai người họ, cậu cũng liên hệ với hai bạn học khá thân thiết khác.
Cứ như vậy, khi An Hạ và Lý Văn Tiệp đến, bốn người bạn học đã đứng sẵn ở cổng trường để đón tiếp bọn họ.
Những người có thể thi đậu vào Đại học X đều nằm trong số những học sinh tốp đầu của lớp. Thành tích của An Hạ ở cao trung luôn tốt, cô không quá thân thiết với những bạn học khác, nhưng vì quen biết với Lý Văn Tiệp, nên mối quan hệ của bọn họ với An Hạ cũng khá tốt.
Lúc trước An Hạ đột nhiên thôi học khi chỉ còn một trăm ngày nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, vì sự việc này mà trong lớp xảy ra một trận náo loạn không nhỏ. Nhưng xét cho cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học đã sắp tới, mọi người cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, tất cả tâm tư đều đặt vào việc học.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, các bạn học tổ chức rất nhiều buổi liên hoan khác nhau, An Hạ đều không có tham gia. Cô vốn dĩ đã không nói được, bản thân lại còn trầm lặng, thời gian cứ như vậy trôi qua, cô cũng dần dần bị lãng quên.
Mặc dù mọi người đều quên, sẽ không quan tâm cô có đến buổi họp lớp hay không. Nhưng đối với một người bạn học không nói được, vẫn là luôn tồn tại một cách đặc biệt trong trí nhớ của bọn họ. Thỉnh thoảng bọn họ cũng nhớ tới, ngẫu nhiên trò chuyện với Lý Văn Tiệp. Lý Văn Tiệp chỉ nói trong nhà An Hạ xảy ra chuyện, hiện tại phải ra ngoài làm việc để kiếm tiền. Một nhóm người trẻ mười tám, mười chín tuổi chỉ biết thở dài ngao ngán khi nghe kể về những gì An Hạ phải trải qua.
Hầu hết cha mẹ của bọn họ đều khỏe mạnh, hoàn cảnh gia đình cũng không tồi. Đối với cuộc sống khó khăn của An Hạ, bọn họ chỉ có thể đứng xem, chứ không có khả năng đồng cảm như thể mình cũng bị.
Nhưng ngay cả khi không thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị như vậy, thì họ vẫn có cảm giác thương tiếc cho An Hạ. Vì vậy lần này khi Lý Văn Tiệp nói An Hạ sẽ đến, bọn họ rất vui mừng, họ hy vọng có thể mang lại cho An Hạ một trải nghiệm hạnh phúc.
Từ khi thôi học vào năm ngoái, An Hạ đã hơn một năm không gặp những người bạn cùng lớp. Không còn khoác lên người bộ đồng phục chán ngắt như khi học cao trung, khí chất của mọi người đã thay đổi rất nhiều, có thể rõ ràng nhìn ra được là sinh viên đại học.
Bọn họ ăn mặc sạch sẽ lưu loát, các bạn nữ trang điểm và xõa tóc, còn các bạn nam thì đi giày thể thao và áo nỉ, tràn đầy sức trẻ. Khi nhìn thấy An Hạ, trong mắt họ đều hiện lên ý cười vô tư.
So với họ, những thay đổi của An Hạ là nhỏ nhất.
Mặc dù cô không mặc đồng phục, nhưng về tổng thể thì không có gì thay đổi. Vẫn cột tóc đuôi ngựa thấp, để mặt mộc, một gương mặt khá nhạt nhẽo, đôi mắt đen trong veo, sáng ngời như thể biết nói.
Cô không còn đi học nữa, không những không đi học mà còn phải sớm hòa nhập với xã hội để đi làm kiếm tiền. Gia đình cô xảy ra chuyện, gánh nặng đè lên đôi vai gầy yếu nhưng cô không trở nên mệt mỏi, tê liệt mà ngược lại vẫn an tĩnh, điềm đạm như ngày nào. Khi nhìn họ, cô vẫn nở một nụ cười nhạt như trước.
“Đã lâu không gặp, An Hạ.” Trâu Tuyết và An Hạ ngồi cùng bàn một năm, hai người coi như có quan hệ khá tốt. Nhìn thấy An Hạ, trong lòng cô ấy chút ngũ vị tạp trần, đi tới nắm tay An Hạ, nói với cô một câu như vậy.
Không giống như Lý Văn Tiệp, bọn họ không biết thủ ngữ, sau khi Trâu Tuyết đi tới và nói như vậy, An Hạ mỉm cười, gật đầu với cô ấy. Rồi sau đó, cô quay đầu lại và gật đầu chào hỏi với những người khác.
Chào hỏi xong, An Hạ cầm điện thoại gõ vài chữ.
An Hạ: Hôm nay tớ đột ngột đến chơi, phiền mọi người rồi.
Mọi người nhìn thấy dòng chữ cô gõ, tâm trạng của họ trở nên phức tạp. Phải biết rằng thành tích của An Hạ khi đó, nếu cô không bỏ học, đã có thể thi đậu vào trường đại học này. Nhưng hiện tại, lại giống như là một vị khách tới tham quan trường học.
Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại di động của An Hạ, Lý Văn Tiệp đặt tay lên bờ vai gầy của cô vỗ hai cái, nói: “Chuyện này có gì mà phiền chứ, trường học cũng không phải của chúng tớ.”
Lý Văn Tiệp nói xong, mọi người cười rộ lên, Tề Thiên Sơn cười nói: “Đúng vậy.”
Khi bọn họ cười rộ lên, bầu không khí như trở lại lúc học cao trung, An Hạ cũng nở nụ cười, Lý Văn Tiệp nói với An Hạ: “Đi thôi, chúng ta đi dạo một chút.”
_________
An Hạ cùng chị gái chuyển đến Nam Thành đã nhiều năm.
Nhưng An Hạ biết rất ít về Nam Thành. Dường như từ khi cô chuyển đến đây, chỉ đi có hai chỗ là trường học và nhà, không đến chỗ nào giải trí, chỉ có cuộc sống sinh hoạt đơn giản như vậy.
Vì vậy, cô cũng chưa bao giờ đến Đại học X.
Những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, đều có một loại chấp niệm đối với trường đại học.
Bởi vì có xuất thân không tốt, cách duy nhất để vươn lên là học tập, và đại học là vạch đích của họ. Xuất thân từ một gia đình nghèo khó, An Hạ đương nhiên cũng tràn đầy khao khát và hy vọng đối với trường đại học.
Tuy lớn lên nhìn rất gầy và nhỏ hơn nhưng cô lại trưởng thành hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa. Đối với cô, đại học là bước đệm có thể mang lại cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp hơn nên nó càng trở nên quan trọng. Ngoài ra, cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình, cô thích vào khuôn viên rộng lớn, gặp gỡ các bạn cùng trang lứa, học hỏi kiến thức, và làm phong phú thêm tầm nhìn của mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều không thể làm được.
Thật ra An Hạ cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Ham muốn của con người giống như một cái bao tải, có người tham vọng rất lớn, bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng An Hạ lại rất nhỏ, cuộc sống của cô như bây giờ, ổn định và bình yên, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Hơn nữa, ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã thành công, cô và chị gái không còn bị áp lực tâm lý, được tự do làm việc, bây giờ còn có thời gian để tham quan trường đại học. An Hạ cảm thấy đây như là niềm vui bất ngờ của mình.
An Hạ thấy rất hài lòng và hạnh phúc.
Hôm nay tổng cộng có sáu người tụ tập, cho dù một trong sáu người không nói được, bầu không khí cũng sẽ không quá nhạt nhẽo. Hơn nữa ngoài An Hạ, năm người còn lại đều thuộc các khoa khác nhau, nên có rất nhiều chuyện để nói.
Các sinh viên của cùng một khoa không phải đều đến từ Nam Thành, có một số người đến từ các tỉnh khác. Lúc này, chủ đề của họ trở nên rất sôi nổi, bàn tán xôn xao về các sinh viên khác trong khoa.
An Hạ thấy những điều này rất thú vị, cô lắng nghe với vẻ thích thú, thỉnh thoảng còn dùng điện thoại nói vài câu với bọn họ. Trong khuôn viên đường đại học X, các thiếu niên đang hừng hực khí thế trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng có tiếng máy móc điện tử vang lên, khiến cho mọi người bật cười, vui sướng và tốt đẹp.
Buổi chiều, An Hạ cùng các bạn học đi dạo một vòng quanh trường. Đại học X rất lớn, nói là đi một vòng nhưng thật ra chỉ là đi dạo bên ngoài khuôn viên trường. Những nơi như thư viện hay những chỗ khác, An Hạ vẫn chưa có cơ hội vào.
Tuy nhiên, An Hạ vẫn rất mong được đi vào.
Thư viện của trường đại học X do một doanh nhân nào đó trong thành phố quyên góp, kiến trúc rất có phong cách và là tòa nhà mang tính đại diện của trường đại học X.
Nếu không thể đi vào, An Hạ ở bên ngoài nhìn thoáng qua, cũng coi như đã vào đi.
Sau khi tham quan khuôn viên trường, bọn họ đi đến nhà ăn trong trường.
Hôm nay An Hạ đến, bọn họ muốn mời cô ăn một bữa cơm ở trường.
Trường đại học X có nhà ăn tư nhân. Cấp bậc của loại nhà ăn này không hề thấp, ngày thường có rất nhiều người từ bên ngoài vào ăn cơm, bên ngoài nhà ăn cũng đậu rất nhiều siêu xe.
Sau khi dạo quanh khuôn viên, trời cũng đã tối. Bọn họ cười nói rôm rả, đi về phía nhà ăn. Lúc đến con đường đi vào nhà ăn, An Hạ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cách đó không xa.
Mọi người thấy An Hạ dừng bước chân, giọng nói cũng chậm rãi ngưng lại, nhìn theo tầm mắt của cô. An Hạ bước tới chỗ Yến Bắc Thần, những người khác cũng đi theo,.
Khi An Hạ và những bạn học khác đi tới, thật ra Yến Bắc Thần cũng vừa mới đến không lâu. Anh xuống xe, giương mắt nhìn tên của nhà ăn, định tìm vài món ăn đặc sắc ở đây. Sau đó lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến, trong đó có người gọi tên An Hạ. Anh quay lại thì thấy An Hạ và một đám bạn học đang ở bên cạnh cô.
Rõ ràng, bọn họ cũng sững sờ khi nhìn thấy anh. Yến Bắc Thần nở nụ cười thân thiện, giơ tay chào họ.
“Buổi tối tốt lành.”
Anh nói xong, An Hạ bật cười, đứng dậy đi đến bên cạnh anh.
________
An Hạ đã nói qua với Lý Văn Tiệp về việc Yến Bắc Thần sẽ đến ăn cơm. Vốn dĩ bọn họ chỉ mời cô đi ăn tối, nhưng nếu Yến Bắc Thần đến, lại nhiều thêm một người. Nếu An Hạ đưa tiền ăn cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không chịu. Cho nên An Hạ nghĩ sau khi trở về sẽ mua một vài món quà nhỏ cho mọi người xem như cảm ơn lòng tốt của họ.
Lý Văn Tiệp cảm thấy rất kì lạ khi An Hạ đề nghị để Yến Bắc Thần đi ăn cùng họ. Bình thường ông chủ và bảo mẫu sẽ không đi ăn cùng nhau. Mặc dù cô là trợ lý riêng, nhưng vẫn phải có không gian riêng tư của mình, vậy mà người này còn muốn đi theo.
Cậu còn cho rằng An Hạ ngại từ chối nên mới đồng ý, nhưng An Hạ nói không phải, cô nói Yến Bắc Thần là người rất tốt, nên bất cứ yêu cầu gì của anh cô đều sẽ đồng ý. Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay của anh đã bị hủy bỏ, nếu cô trở về nấu cơm thì không thể ăn cùng bọn họ được.
Vì vậy, để Yến Bắc Thần đến ăn cùng là biện pháp tốt nhất.
Sau khi nghe An Hạ nói, Lý Văn Tiệp cũng hỏi ý kiến của những người khác. Bọn họ cũng không phản đối, vì vậy vấn đề này đã được giải quyết.
Lúc ấy, khi Lý Văn Tiệp nói ông chủ của An Hạ sẽ tới đây, vài người bọn họ, bao gồm cả Lý Văn Tiệp đều cho rằng Yến Bắc Thần là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng quý khí. Nhưng sau khi gặp anh, bọn họ phát hiện ra Yến Bắc Thần không lớn hơn họ mấy tuổi. Mặc dù anh cũng đang mặc tây trang, nhưng cà vạt trên áo sơ mi đã được được tháo ra, cổ áo mở rộng, để lộ ra xương quai xanh. Nhìn qua rất có tinh thần và trẻ tuổi.
Ngoài ra, người đàn ông này có một khuôn mặt có thể gọi là vô cùng thanh tú. Bọn họ cũng gần hai mươi tuổi, lại chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy.
Thường những người ưa nhìn đều rất lạnh lùng cao quý, nhưng người này lại có vẻ rất tùy ý. Khi nhìn thấy bọn họ, nở một nụ cười thân thiện và dễ gần, giơ tay chào.
Dù sao cũng là người xa lạ, nhất thời bọn họ có chút dè dặt, nhưng cũng lễ phép gật đầu.
Sau khi chào hỏi, bọn họ đi theo An Hạ đến trước mặt Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần đứng đó, đợi cô bảo mẫu nhỏ đến bên cạnh mình. Sau khi cô đi tới chỗ anh, các bạn học của cô cũng đã đi tới.
Mặc dù bọn họ là sinh viên đại học, quần áo cũng trưởng thành hơn, nhưng khi đứng trước người đàn ông trưởng thành như anh, vẫn là có chút non nớt dễ thương.
Bọn họ nhìn Yến Bắc Thần, lại nhìn An Hạ, rồi lại nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có chút mất tự nhiên.
Trong bầu không khí không tự nhiên như vậy, Yến Bắc Thần lại rất thoải mái. Anh nhìn một đám học sinh trạc tuổi An Hạ trước mặt, cười nói.
“Đừng nhìn tôi như trưởng bối của các cậu.”
“Tôi cũng không lớn hơn các cậu bao nhiêu tuổi.”
Bọn họ: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận