Kết thúc buổi học tối, rửa mặt xong, Lâm Nguyên Khê đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì một con hồ ly bé, trắng như tuyết, bộ lông mềm mượt rất đáng yêu ngồi ở trên giường, đôi ngươiđen bóng ngập nước nhìn hắn, trông vô cùng đáng thương.
"Lại đây." Lâm Nguyên Khê cảm thấy bất lực, từ ngày hắn biết được sự thật cũng không xua đuổi Ninh Uyển. Mỗi tối đến, con thú nhỏ này đều sẽ ra vẻ đáng thương ngồi trên giường. Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, lần thứ hai hắn thở dài: "Lại đây."
Tưởng tượng mình đang là hồ ly, Ninh Uyển vui vẻ kêu một tiếng, bật người dậy, rất thành thạo nhảy từ góc chăn vào lòng Lâm Nguyên Khê.
Hắn chỉ khoác bạch y mỏng, ngực điềm tĩnh phập phồng, đầu mũi quanh quẩn mùi hương trúc nhàn nhạt khiến Ninh Uyển đỏ mặt, cọ cọ người.
"Nào, đừng lộn xộn." Lâm Nguyên Khê mở miệng, giọng nói trầm ẩn chứa cưng chiều mà chính hắn cũng không phát hiện. Ôm thú nhỏ vào trong ngực rất ấm áp, hắn vươn tay, vuốt ve bộ lông mượt mà.
Hắn vốn là con út của phủ Lâm giàu có ở trấn Thanh Loan, cha mẹ nuông chiều, huynh hữu đệ cung (1), cẩm y ngọc thực(2), nô bộc vờn quanh (3). Thế nhưng từ nhỏ hắn đã thích đọc sách, ghét sự ầm ĩ khi ở nhà, vậy nên đã xin mẹ để sống một mình ở căn nhà nơi ngoại ô núi Điệp Thúy này, mỗi tháng chỉ cần gã sai vặt mang đồ ăn và trang phục tới, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
[Chú thích: (1): Huynh hữu đệ cung: Anh thì yêu quý, thân thiết; em thì cung kính, tôn trọng.
(2): Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc; ý nói đến cuộc sống giàu sang.
(3): Nô bộc vờn quanh: Lúc nào bên cạnh cũng có người theo hầu.]
Có sách làm bạn, một năm ở ẩn chẳng bao giờ cô đơn. Vậy mà từ khi gặp Ninh Uyển lại xuất hiện cảm giác được an ủi.Bàn tay chạm vào bộ lông mềm mại với cảm giác thỏa mãn, Lâm Nguyên Khê chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngủ đi."
Trong lúc mơ hồ ngủ, cả người Lâm Nguyên Khê bỗng cảm thấy nóng ran, cảm giác kích thích vừa quen thuộc vừa xa lạ xông thẳng vào tâm trí...
Hắn mở mắt, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, hắn đã vén hết chăn bông ra sau, lưng ngực để trần.
Có... Có lẽ là do nóng quá nhỉ? Nhiệt độ cơ thể tiểu thú bên cạnh cũng rất cao, tựa như cái lò sưởi nhỏ, lúc này nó đang cuộn tròn cơ thể say sưa ngủ. Lâm Nguyên Khê khẽ lắc đầu, lạ thật, sao giờ hắn lại cảm thấy tiểu hồ ly đang ngủ có ý cười?
Nó vươn cái lưỡi hồng hồng, liếm nhẹ hạt đậu đỏ trước ngực khiến hắn như bùng nổ, hô hấp càng thêm kịch liệt, cảm giác tê dại ập tới.
Tiểu hồ ly như đang ăn kẹo, liếm một vòng khiến hạt đậu đỏ run rẩy dựng đứng. Lâm Nguyên Khê hít một hơi, đỉnh giữa hai chân đã chống lên như cái lều nhỏ, đồng thời cũng đã ẩm.
Thế nhưng tiểu hồ ly vẫn đang say sưa ngủ, cái đuôi nhỏ khẽ vẫy, lướt qua cả cái đỉnh giữa hai chân thư sinh...
Một dòng điện bỗng xẹt qua, hạ thân như bị hàng nghìn, hàng vạn côn trùng nhỏ gặm cắn, trong nháy mắt toàn thân Lâm Nguyên Khê căng thẳng, hắn cắn môi, cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ.
Hắn ảo não ôm tiểu hồ ly nhét vào trong chăn, nhanh chóng lao ra khỏi phòng...
Mí mắt Ninh Uyển vốn đang đóng chặt bỗng mở, đôi ngươi trong trẻo thoáng ánh lên vẻ gian xảo, quả là một tên ngốc mẫn cảm, ngây thơ. Kế sách của nàng có hiệu quả, mặc dù hắn vẫn giữ khoảng cách với con người nhưng lại không thể cự tuyệt tiểu hồ ly đáng yêu.
Con ngươi khẽ động, Ninh Uyển vẫy đuôi, liền khôi phục hình dạng con người, nằm nghiêng người.
Sau khi dùng tuyết chà khắp người, Lâm Nguyên Khê vén rèm cửa đi vào. Trong ánh sáng mờ nhạt, thiếu nữ tuyệt đẹp nằm trên giường, nửa người bị che nửa không. Cái eo thon chưa đến một nắm tay, quần áo lộn xộn, để lộ một chút phần ngực sữa...
Khí huyết trong người thư sinh lập tức dâng lên, hắn bèn rèm cửa, lần thứ hai chạy ra ngoài trời tuyết...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận