Chương 1: Câu chuyện “Phạm Tiến” trúng cử của mẹ tôi.
Sớm tinh mơ, khi tôi vẫn đang còn nằm thẳng cẳng trên giường, mơ thấy một soái ca đang van nài tôi ban phát tình yêu thì mẹ tôi xồng xộc lao vào phòng lấy chiếc chăn hè tôi đang đắp trên người lên. Tôi bực bội ngồi dậy vì bị cắt ngang giấc mộng đẹp.
“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Trước khi vào phải gõ cửa. Sau khi vào, phải nhẹ nhàng. Còn nữa, đừng động tay, động chân, chẳng may con không mặc quần áo thì sao?”
Mẹ tôi phớt lờ sự chống đối của tôi, túm lấy tay tôi, lắc cật lực.
“Lạc Lạc, con nói cho mẹ biết, mẹ không nằm mơ đi... Con nói cho mẹ biết, mẹ không nằm mơ đi...”
Tôi bị lay cho say sẩm mặt mày, lòng thầm khâm phục các diễn viên đóng phim Quỳnh Dao họ không bị chấn động não thật đúng là kỳ tích. Có lẽ mẹ tôi đã xem quá nhiều phim ngôn tình, cảm thấy chỉ xem thôi không đủ nên phải tự diễn luôn mới thỏa. Nhưng dù sao thì mẹ cũng có thể tìm ba làm đạo diễn mà, sao cứ phải tìm con gái mình cơ chứ??
Mẹ tôi vẫn tiếp tục lắc tay tôi,
“Lạc Lạc, con nói xem đây có phải là sự thật không?? Con nói xem, có phải sự thật không?”
Khó khăn lắm tôi mới hoàn hồn, nhìn thấy ba tôi vào phòng tôi vội hỏi,
“Ba ơi, mẹ của con bị làm sao thế? Bị bà nội Quỳnh Dao ám à?”
Có lẽ do sống bên nhau bao nhiêu năm trời nên ba tôi đã có khả năng miễn dịch tương đối. Ông bình tĩnh nói,
“Lạc Lạc, mẹ con có triệu chứng trúng sổ xố đấy.”
Tôi mừng rên, ngay lập tức nhổm dậy.
“Xổ số??? Ba triệu tệ??? Hay năm triệu tệ???? Mẹ định để lại cho con bao nhiêu làm của hồi môn?? Con thấy càng nhiều càng tốt. Vậy thì khả năng con lấy được chồng sẽ lớn hơn một chút.”
Ba tôi lẩm bẩm một câu, “Quả nhiên giống mẹ như đúc. Trúng ta không trúng xổ số mà có kết quả thi đại học rồi. Con xếp hạng 2.”
Tôi thất vọng, nằm vật xuống giường, ba giây sau lại bật dậy,
“Cái gì??? Con xếp hạng 2?? Hạng 2 trong lớp??”
Nhìn nét mặt xúc động của mẹ tôi, tôi dè dặt hỏi lại,
“Chẳng lẽ lại là hạng 2 toàn khối??”
Ba tôi hóm hỉnh nói,
“Mẹ con cứ như Phạm Tiến trúng cử vậy. Chứng tỏ con phát huy năng lực khác xa ngày thường. Ba nghe ngóng thử rồi, con xếp hạng 2 toàn thành phố.”
Tin này thật sự rất đáng kinh ngạc. Thành tích tốt nhất khi thi thử của tôi còn kém xa lần thi thật. Song tôi đã hiểu vì sao mẹ lại kích động đến mức này.
Mẹ quá ư bất ngờ!! Quá ư khó tin mà!!
Mẹ tôi khóc một lát, rồi bất thình lình đứng lên làm tôi và ba giật mình thánh thót. Mẹ lau khô nước mắt nói,
“Mẹ phải mong chóng gọi điện thoại báo cho toàn thể họ hàng, bạn bè tin tốt lành này. Lạc Lạc nhà trúng ta, trúng số độc đắc rồi!!!”
Trong mắt mẹ tôi thi được thành tích như thế, chắc chắn ngang ngửa trúng số rồi. Tôi tung tăng nhảy chân sáo theo mẹ ra phòng khách thì thấy bà đang gọi điện thoại cho mợ tôi.
“Chị dâu, chị có biết kết quả thi của Lạc Lạc nhà em thế nào không?”
Sau đó giọng mẹ đột nhiên cao vút lên quãng 8,
“Nó xếp hạng 2 toàn thành phố đấy!!! Kiểu này Bắc Đại Phúc Đán (*) cũng là chuyện vặt thui. Mấy lần thi thử trước đây thành tích của nó lúc tốt, lúc tệ làm lòng em cũng thấp thỏm theo. Em cũng chả mong ước cao xa, nó thi thố thế nào, không ngờ lại được kết quả này. Chốc nữa, chị giúp em làm cái lễ cúng tạm nhé.”
(*) Bắc Đại là tên gọi tắt của đại học Bắc Kinh. Một trong những trường đại học đứng đầu nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc.
(*) Phúc Đán là một trường đại học hàng đầu khác của Trung Quốc nằm ở Thượng Hải.
Tôi và ba ngồi trên ghế sofa nghe mẹ gọi điện thoại hơn 2 tiếng đồng hồ, lặp đi lặp lại cùng một câu vô số lần với tất cả họ hàng, làng xóm. Ba lắc đầu bảo tôi,
“Lạc Lạc, giờ con đã thấu hiểu vì sao Phạm Tiến lại phát điên sau khi đỗ đạt khoa cử rồi chứ. Mẹ con cũng có chút dấu hiệu rồi đấy”.
Tôi gật gù,
“Con thấy không chỉ vậy đâu. Mẹ còn có hơi hướng của thím Tường Lân (**) nữa cơ.”
(**) Thím Tường Lân là nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của tác giả Lỗ Tấn. Tường Lân thường được dùng làm tên người trong xã hội cũ mang ý nghĩa cát tường như lân, gặp nhiều may mắn. Nhưng những gì mà thím Tường Lân gặp trong cuộc đời lại toàn là những điều rủi ro, không may mắn.
Cuối cùng mẹ cũng đã để ý tới ba con tôi, phấn khởi ra mặt nói,
“Lạc Lạc nhà chúng ta thi được thành tích không thể tin nổi như thế, dĩ nhiên phải thông báo cho mọi người biết tin này rồi”.
Lát sau, bà lại suýt xoa nói với tôi,
“Vừa rồi, mẹ dò la thử, hạng nhất chỉ hơn con có 10 điểm, con nói xem, sao lại không tiếp tục phát huy khác thường thêm chút nữa?? Con chỉ cần làm đúng thêm một câu trắc nghiệm nữa thôi thì vị trí thứ nhất đã là của chúng ta rồi. Trạng nguyên và Bảng nhãn, về bản chất khác nhau mà”.
Thêm một lần nữa mẹ đã cho tôi biết thế nào là lòng tham không đáy. Mẹ tôi duy trì trạng thái phấn chấn này thêm khoảng 3 ngày nữa mới bình thường trở lại.
Theo như ba tôi kể thì 3 ngày nay mẹ đều thức trắng đêm. Bà nói, “cần phải chắc chắn rằng mình không nằm mơ”.
Ba ngày sau, mẹ bắt đầu dẫn tôi đi thăm bạn bè thân thích, nghe tất cả họ hàng đều chỉ dạy con cái họ phải học tập chị Lạc Lạc. Tôi xấu hổ vô cùng, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống “Giáo viên kém coi làm lỡ đời học trò mà”.
Nhờ kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học, kỳ nghỉ cuối cùng của tôi trước khi bước chân vào đại học thật vô cùng thoải mái. Tôi xin gì, mẹ sẽ đáp ứng ngay. Ngoài ra, để khen thưởng tôi, trường học thưởng 10.000 tệ, thành phố thưởng 10.000 tệ. Thậm chí, tới cả tổ dân phố cũng thưởng cho 6000 tệ.
Tôi chợt có cảm giác mình trở thành triệu phú sau một đêm. Nhưng sang ngày hôm sau, mẹ tôi lột sạch số tiền này không chừa lại đồng nào, còn “cây ngay không sợ chết đứng” nói rằng,
“Con giữ tiền suốt đêm, chắc cũng đủ thỏa lòng mong ước rồi”.
Thế là tôi đành nghiến răng với bóng lưng của mẹ.
Khi tôi còn lưu luyến không nỡ rời xa chuỗi ngày này thì kỳ nghỉ đã thấm thoát trôi qua. Đêm trước khi tôi đi nhập học, mẹ đến phòng tôi với vẻ mặt dung tục. Tôi thừa nhận miêu tả mẹ tôi là dung tục là rất bất hiếu nhưng tôi không nghĩ ra từ nào khác chính xác hơn để hình dung về mẹ nữa. Quả nhiên yêu cầu mẹ đưa ra còn dung tục hơn thế,
“Lạc Lạc, đại học Phúc Đán là nơi nhân tài đông đúc. Giờ cạnh tranh gay gắt như thế, khó tránh khỏi việc con siết chợ thành gái ế. Mẹ nghĩ rằng con nên tranh thủ 3 năm đại học để tìm cho mẹ một anh rể hiền”.
Tôi liếc mắt nói,
“Việc này khó lắm mẹ ơi, suốt ngày mẹ làm con mất giá, không nói dáng con phẳng lì thì cũng bảo con chó ngáp phải ruồi nên mới đỗ đại học Phúc Đán. Thứ con kém tắm này làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ đến thế?”
Mẹ cổ vũ tôi,
“Tuy điều kiện bẩm sinh của con hơi kém một tẹo. Tất cả là tại ba con, nếu con mà giống mẹ, chắc chắn phải xịn hơn bây giờ cả trăm lần. Nhưng đây không phải là điều cốt yếu, con có thể thi đỗ Phúc Đán, chứng tỏ số con không đến nỗi nào. Mẹ tin rằng con sẽ tạo nên kì tích, tìm được cho mẹ một chàng rể tài mạo song toàn. Thế thì cháu ngoại của mẹ mới có thể xuất sắc được”.
Mẹ tôi lại thể hiện suy nghĩ không hài lòng với tác phẩm là tôi đây thêm một lần nữa. Hi vọng tôi có thể sinh ra một đứa cháu ngoại thiên tài luôn là tâm nguyện xưa nay của bà.
Ban đầu, mẹ quyết định cả nhà sẽ đưa tôi đến Phúc Đán để nhập học. Nhưng sau khi dự buổi họp phụ huynh cuối cùng, bà đã thay đổi ý định hoàn toàn. Thì ra, trường tôi cũng có một nam sinh lớp khác thi đỗ Phúc Đán. Chẳng rõ, mẹ tôi hỏi han được tin tức này từ đâu mà về nhà vui mừng khấp khởi nói với tôi,
“Mẹ hỏi thăm dò, ba mẹ người ta đều là giáo sư đại học, là con nhà có học thức hẳn hoi nhé, cũng ở gần nhà mình nữa, cách có 2 con phố thôi”.
Mặt tôi co rúm lại nói,
“Thế thì liên quan gì... đến con??”
Mẹ tôi ra vẻ định vả vào miệng tôi.
“Con đã không dịu dàng rồi, còn ăn nói dung tục nữa thì ai thèm rước?? Sao lại không liên quan gì tới con?? Mẹ quyết định rồi, hai đứa làm bạn cùng nhập học đi”.
Mẹ tôi luôn có cảm tình mãnh liệt với dòng dõi thư hương. Có lẽ vì đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên rất ưa cuộc sống hồng tụ thiên hương (1).
(1) Hồng tụ thiên hương là câu nói chỉ việc thư sinh dùi mài kinh sử có người đẹp bên cạnh đốt thêm hương.
Tôi trợn tròn hai mắt.
“Mẹ... mẹ có nhầm đấy?? Con có quen biết người ta đâu, làm sao mà làm bạn cùng nhập học được? Chẳng lẽ con lại chạy tới bảo, này, mẹ tớ chấm cậu rồi, cậu cùng tới tới trường được không??. Người ta không xem con là đứa thần kinh mới lạ.”
Mẹ tôi đã tính trước điều đó nói,
“Yên tâm, mẹ thu xếp xong xuôi cho con rồi. Sáng nay mẹ đã tới nhà thằng bé, mẹ bảo rằng, con cái lớn rồi nên để chúng độc lập hơn. Nếu không yên tâm thì cứ để hai đứa chăm sóc nhau.”
Mẹ nó rất tán thành ý kiến của mẹ liền đồng ý ngay tắp lự.
“Này, đây là số điện thoại của người ta. Hai đứa tự liên lạc với nhau đi”
Nói xong mẹ con nháy mắt với tôi. Tôi khóc không ra nước mắt, mẹ cũng biết làm những việc này cơ đấy.
Như sợ tôi đổi ý, bà lập tức nhấc điện thoại trong phòng tôi lên,
“Alo, chị Lý à? Tôi là mẹ của Lạc Lạc đây. Tôi đã nói với Lạc Lạc nhà tôi rồi. Chị cũng đánh tiếng với thằng bé nhà chị đi nhé.”
“À... Chị nói rồi hả? Thằng bé không có ý kiến gì à?? Thế thì tốt quá, tốt quá... rồi..”
“Đúng thế, tôi cũng thấy sắp xếp như vậy là tốt nhất. Con cái lên đại học cả rồi, chúng ta cũng nên buông tay thoải mái vài năm.”
“Chứ còn gì nữa!! Từ ngày có con, cuộc sống không còn là của mình nữa. Ngày nào cũng phải chuyển động quanh con.”
“Tôi đã nói rồi mà, sau này 2 gia đình phải năng qua lại hơn. Đấy là duyên phận đấy”
Tôi ngồi bên cạnh nghe vậy mà xấu hổ, không biết để đâu cho hết. Mẹ tôi đã hoàn toàn đối xử với người ta như thông gia rồi.
Sau khi đưa tôi đến nhà ga. Mẹ cứ đứng ì vào đó, mãi không chịu về, lặp đi lặp lại những gì dặn dò với tôi trước đó. Mắt hết liếng đông, lại ngó sang tây, sau đó đột nhiên mắt mẹ sáng lấp lánh, mẹ nói nhỏ với tôi,
“Nhìn đi, là thằng bé đeo kính kia kìa. Con xem người ta có văn hóa chưa?”
Hiểu biết của mẹ tôi với văn hóa rất đơn giản, chỉ cần người ta đeo kính là bà ấy thấy có văn hóa rồi. Tất nhiên là trừ kính râm.
Mẹ vẫn lải nhải bên tai tôi,
“Nó tên là Vương Tử Văn. Nhớ kỹ chưa? Con xem, tên gì mà dạt dào ý thơ, có ý nghĩa biết mấy. Đúng là con cái sinh ra từ gia đình giáo sư đại học có khác.”
Sợ mẹ lại hấp tấp nói ra câu gì làm tôi thêm phần xấu hổ, tôi lập tức lôi nam sinh tên Vương Tử Văn này lên tàu rồi ngồi xuống ghế. Nhìn sang, phát hiện ra cậu ta đỏ bừng cả mặt. Xem ra, tôi đã quá xuồng xã rồi!!
Mẹ tôi vẫn chưa bỏ cuộc, trèo lên cửa sổ ở toa hành khách chúng tôi ngồi, liều mạng đưa mắt ra hiệu với tôi. Cuối cùng còn bồi thêm một câu hết sức đáng yêu,
“Mẹ xem trọng con lắm đấy”
Tôi nổi cáu nói,
“Mẹ về đi có được không hả?”
Mẹ tôi nhìn sang phía Vương Tử Văn, nở nụ cười đen tối. Tôi lấy tờ báo che mặt mình lại.
“Mẹ tôi đang có triệu chứng tiền mãn kinh. Mong cậu bỏ qua, mong cậu bỏ qua cho.”
Một lúc sau, tàu hỏa lăn bánh, Vương Tử Văn cười bảo tôi,
“Mẹ cậu đáng yêu thật đấy”
Tôi cố gượng cười vui vẻ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận