Nhưng hiển nhiên Hải Lâm không có hứng thú giống tôi, tôi chỉ vào một mỹ nữ phía bên trái hỏi Hải Lâm: “Cô ấy làm ở phòng nào thế chị?Xinh ghê!”
Hải Lâm trợn mắt nhìn tôi một cái, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Lạc Lạc, trình độ thưởng thức của em kiểu gì thế, thế này mà cũng khen xinh? Em nhìn bộ ngực của nó đi, vừa nhìn đã biết là hàng giả rồi, không biết độn thêm bao nhiêu lớp nữa!”
Tôi nhìn vẻ mặt cố tình bới lông tìm vết của Hải Lâm, biết phụ nữ ở đâu cũng có tâm lí ghen tị, tục ngữ có câu “một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi là một đực một cái”, biểu hiện của Hải Lâm đúng là minh chứng hoàn hảo cho câu này!
Trong căng tin ồn ào toàn tiếng người, tôi lại ai oán nhìn lên tầng trên một lần nữa.
Nhưng đột nhiên mọi người chợt nín thinh, tôi nghi ngờ ngoái về sau lưng nhìn thử, không ngờ Lục Tử Kiều lại đang ở đó, không phải Hải Lâm nói đây là nơi ăn cơm của nhân viên bình thường sao?
Theo quy tắc cấp trên ăn ở tầng cao, với thân phận sắp cao đến trần nhà của Lục Tử Kiều, kiểu gì cũng phải để dành cho cậu ta riêng một căn phòng sang trọng, làm vài chục món ăn, rồi cho thêm hai cô phục vụ xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ, nếu không thì thật có lỗi với thân phận của cậu ta quá!
“A... tôi mới đi họp về, cậu khóa cửa phòng làm việc rồi nên tôi không lấy được thẻ cơm!”
"Ồ!”
Tôi máy móc gật đầu.
Hành động của tôi khiến Lục Tử Kiều không vừa lòng, sầm mặt nói: “Tôi không có thẻ cơm, cậu mời tôi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận