Doãn Đường Diêu không đi học.
Nếu là trước đây thì chuyện anh không đến lớp chẳng có gì là lạ. Trên thực tế, mấy tuần lễ sau khi nghỉ hè bắt đầu đi học lại anh đều đi học mỗi ngày, không đến trễ cũng chẳng về sớm, không ngủ gục cũng chẳng gây lộn với giáo viên, thậm chí cũng không đạp cửa nữa, trả lời câu hỏi giáo viên đặt ra giành được cả lời khen thưởng, làm cho các bạn học cùng lớp Kinh tế 2 kinh ngạc đến rơi nước mắt!
Nhưng, cả hai ngày rồi Doãn Đường Diêu không đến lớp, trong phòng học chẳng hiểu thế nào lại có một bầu không khí kỳ dị bao phủ, dường như có gì đó đang ấp ủ chờ đợi, giống như bão táp sẽ thình lình xuất hiện như trước kia khiến người ta thấy ngạt thở sắp chết đến nơi.
Tiết học buổi sáng đã kết thúc.
Các bạn học trong lớp Kinh tế 2 đang thu dọn đồ đạc sách vở chuẩn bị ra về.
Nắm chặt cây bút trong tay, sách mở ra từ đầu đến giờ vẫn không lật tiếp, Tiểu Mễ hoàn toàn không biết đã tan học, cô thẫn thờ ngồi nhìn lũ chim trên cây bên ngoài cửa sổ, đờ đẫn. Lũ chim vỗ vỗ đôi cánh, bay vút lên bầu trời xanh. Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây bàng bạc khiến Tiểu Mễ nhìn nhói đau cả mắt.
Một bóng người cao cao đứng che lấp cô đang ngồi thẫn thờ.
Cô ngây người.
Sau đó, vui mừng quay đầu lại.
"Anh..."
Không phải!
Nhãn thần do kích động mà trở nên ảm đạm, không phải anh, người đang đứng cạnh cô không phải anh, mà là Trịnh Hạo Dương. Cô cúi đầu, tim trống rỗng. Đã hai ngày nay không thấy anh rồi...
"Khỏe chứ?"
Trịnh Hạo Dương trầm giọng hỏi, đáy mắt đen nhánh đang cố đè nén một thứ tình cảm gì đó.
"Vâng."
Cô trả lời, ngón tay lật lật trang sách.
"Em và hắn... cãi nhau hả?" Trịnh Hạo Dương nhìn cô chăm chú.
"Hở?"
Trịnh Hạo Dương cười khổ, đã tự cảnh cáo mình đừng làm phiền cô ấy nữa, cuối cùng cô cũng đâu thèm nhìn anh lấy một cái. Nhưng mấy hôm nay thấy bộ dạng cô hồn xiêu phách lạc, lại vẫn không cách nào tỏ ra thờ ơ, không chút động lòng với cô được.
"Hôm qua thằng nhóc Doãn Đường Diêu gọi điện, nó muốn anh nói cho nó biết..."
Đột nhiên...
Âm thanh huyên náo ồn ào từ ngoài vọng vào lớp học.
"A! "
"Trời ơi! "
"Ôi..."
Bên ngoài phòng học giống như đang sôi sục lên, các bạn học kinh ngạc sững sờ không dám tin hét lên nho nhỏ, sau đó, một số bạn nữ bắt đầu hào hứng hét vọng vào từ bên ngoài:
"Tiểu Mễ! Tiểu Mễ! Mau ra ngoài này! "
Cửa lớp học từ từ được mở ra, Tiểu Mễ toát mồ hôi chạy ra ngoài, nghi ngờ chẳng hiểu tại sao mọi người lại gào hét hưng phấn thế, giống như sắp xảy ra chuyện lớn sao Hỏa đâm vào trái đất vậy.
Sau đó,
Cô đờ người!
Bên ngoài hành lang lớp học là vô số những quả bóng bay đang bay lơ lửng. Những quả bóng bay màu hồng! Màu tím! Màu vàng! Màu cam... Những quả bóng năm màu sáu sắc đang bay lơ lửng ngoài hành lang, mỗi quả bóng đều treo thạch trái cây, những miếng thạch óng ánh lấp lánh dưới nắng! Màu hồng là vị dâu tây, màu tím là hương khoai môn, màu vàng là vị xoài, màu cam là vị cam... có loại thạch trái cây, có loại thạch thịt quả, có loại thạch hình chuối tiêu, có loại thạch hình xoài...
Ánh mặt trời lung linh chiếu lên những quả bóng bay.
Vô số những quả bóng đang sáng lấp lóe.
Thạch trái cây như thủy tinh đang phản xạ ánh sáng như trong truyện cổ tích.
Ngoài hành lang lớp học những quả bóng mang thạch trái cây bay cao cao thấp thấp đáng yêu vô cùng, phảng phất như vương quốc thủy tinh trong giấc mơ, Tiểu Mễ ngây dại bước đi giữa những miếng thạch trái cây, có lúc bị những miếng thạch va vào trán vào mũi.
Cô bước ra từ hành lang dài hút mắt.
Trong không trung vô số bóng bay và thạch trái cây.
Nhưng sân rộng bên ngoài phòng học lại có một trái tim cực lớn, một trái tim kết bằng vô số thạch trái cây màu hồng trên những giá gỗ mà thành. Vừa đúng lúc ánh nắng ban trưa rực rỡ nhất, những tia nắng chiếu lung linh lấp lánh trên trái tim bằng thạch trái cây, ánh nắng vàng rực, thạch trái cây màu hồng trong suốt, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích trong truyền thuyết.
Mà Doãn Đường Diêu là hoàng tử trong truyện cổ tích đó.
Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần jean, vừa cao vừa đẹp, còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi hoàng tử trong truyện cổ tích. Hoàng tử lặng lẽ ngắm nhìn công chúa đang ngây người bước đi từ xa, trong tay anh nâng một ly thạch trái cây thật to, bên trong là thạch trái cây óng ánh vàng, là vị đào! ! !
Ánh mặt trời hôm đó vô cùng chói mắt, xuyên qua những tán lá um tùm, ngàn vạn tia nắng chiếu lấp lóa trên người cô gái mặc váy trắng. Cô đứng trên bậc thang bên ngoài tòa nhà giảng đường, váy trắng mong manh phảng phất như đôi cánh của thiên sứ, cô đờ đẫn đứng đó, đờ đẫn ngắm nhìn vô số những thạch trái cây, giống như đang ngây dại trong thế giới của thạch trái cây vậy, màu môi dần dần tái mét.
Trong tiếng hò reo kinh ngạc của các bạn nữ.
Doãn Đường Diêu chầm chậm bước về phía cô.
Các bạn đang đứng xem dạt ra thành một con đường, trời đất, chính là hoàng tử trong truyện cổ tích sẽ bước đến bên công chúa như thế đó! Doãn Đường Diêu bước về phía Tiểu Mễ, trong mắt anh chỉ có cô. Trong sự nín thở lặng phắt của đám đông, Doãn Đường Diêu đi qua sân rộng, đi qua những bậc đá cầu thang, bước đến trước mặt Tiểu Mễ!
Bậc cầu thang cao cao.
Doãn Đường Diêu đứng trước Tiểu Mễ thấp hơn một bậc thang.
Anh ngắm nhìn cô.
Tán cây xanh khẽ reo lên xào xạc.
Thạch trái cây trong suốt, bên trong là màu đào tươi mới trong veo, dưới ánh mặt trời, ly thạch trái cây dường như đang chuyển động trong nắng.
"Là thạch trái cây phải không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi.
Anh kéo tay cô, đặt ly thạch vào giữa lòng bàn tay cô.
Thì ra thứ cô thích chỉ là thạch trái cây, thích nhất là thạch vị đào! Khi anh rốt cuộc cũng nghe được từ Trịnh Hạo Dương, trong tim lại càng có một sự thất lạc sâu sắc hơn! Vốn cho rằng chỉ có anh chàng kia mới biết được cô thích ăn món gì nhất, cô không muốn chia sẻ thêm với bất kỳ người nào khác, vậy nên mới không muốn nói cho anh nghe. Thế mà đến cả Trịnh Hạo Dương cũng biết, có phải tất cả mọi người đều biết, người duy nhất không biết chính là anh không?
Tay Tiểu Mễ lạnh cóng.
Ánh mắt cô trống rỗng nhìn vào ly thạch vị đào trên tay, ngón tay từ từ nắm chặt lại, trong ly thạch như có hơi lạnh băng xuyên thấu qua tay cô, máu trong người cô như bị đông cứng lại, dần dần dần dần, cô bắt đầu run rẩy.
Doãn Đường Diêu kinh sợ.
Thời khắc đặt ly thạch vào tay cô, tất cả dường như đã sai rồi! Giống như trong cơn ác mộng, Tiểu Mễ run bần bật đến nỗi như trong một khoảnh khắc thôi sẽ chết ngay, môi tái mét trắng bệch đến mức cảm giác máu sẽ chảy ra tức thì, cô run rẩy, run rẩy không ngừng, cơn run rẩy ấy giống như bị một nỗi đau cực kỳ lớn xuyên thấu qua người!
PHẦN 2: TAI NẠN XE BẤT NGỜ
Doãn Đường Diêu đột nhiên sợ rằng Tiểu Mễ sẽ trượt ngã từ bậc cầu thang xuống. Anh vội ôm chặt lấy cô đang run lẩy bẩy, khẩn trương gọi nho nhỏ:
"Sai rồi sao? Thứ em thích ăn nhất không phải là thạch sao?"
Những tán lá rậm rạp.
Trong ánh nắng mùa thu khua động xào xạc.
Thạch trái cây...
Lòng bàn tay nắm chặt thật chặt, rìa sắc cứng của ly thủy tinh như con dao cứa vào thịt cô, cứa thật sâu vào lòng bàn tay cô, nhưng chẳng thấy đau, chỉ thấy lạnh, cái lạnh ngợp trời ngợp đất...
...
Kế bên tấm biển trạm xe một buổi sáng sớm...
Một chàng trai áo sơ mi trắng khoác một túi ba lô to, im lặng ngắm nhìn con đường ngựa xe như nước trước mặt. Ánh ban mai đầu tiên ló rạng dần dần phủ lên gương mặt hiền hòa của anh.
"Đợi lâu quá rồi..."
Cô gái tóc ngắn ngáp một cái kéo tay trái của anh, chán chường lắc qua lắc lại. Cái xe 562 chết tiệt này, cứ đợi, đợi rồi đợi, đợi tới bây giờ vẫn chưa thấy đến!
Chàng trai đưa tay phải lên dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.
"Chắc là buổi sáng người đi làm nhiều quá nên bị kẹt xe một chút thôi..."
Nói xong, anh liền đưa mắt nhìn ra con đường phía trước đến xuất thần.
Cuối cùng cũng đến được thành phố này, tuy là một thành phố xa lạ, những người qua lại trước mắt cũng toàn là người lạ, nhưng ba và anh trai đã từng sống ở đây. Họ có đi qua con đường này không, cũng đã chờ đợi tuyến xe ở đây chưa, thậm chí, họ cũng đứng kế bên tấm biển trạm xe này chứ?
Cô mở to mắt nhìn anh: "Í, lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi kìa! " Bàn tay anh bao giờ cũng ấm nóng sạch sẽ, nhưng ban nãy dường như ẩm ướt hẳn, có mồ hôi đang rịn ra từ từ.
"A! "
Thế là anh muốn rút tay về, không muốn làm ướt cô. Nhưng cô nắm chặt bàn tay anh không chịu buông, nhìn anh không chớp mắt hỏi:
"Anh đang căng thẳng lắm phải không?"
"Hử?"
"Vì người thân của anh đã từng sống ở đây mà! "
Anh ngượng ngập cúi đầu cười:
"Ừ. Anh hơi căng thẳng một chút thôi."
"Em biết ngay mà." Cô dương dương tự đắc. "Anh khẩn trương đến trạm xe lửa chẳng ăn uống gì cả, hại người lắm đó." Cô tự tính ra mình đã ăn hai gói bánh khô, một tô mì gói, ba gói đậu phụ khô và một thanh chocolate.
"... Anh không đói! "
"Nói xạo! Làm gì mà không đói cho được?"
Anh cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô.
"Em đói rồi à?"
"Không phải. Người ta đang lo anh đói sẽ hại sức khỏe đó." Cô túm tay anh lắc lắc, nhìn anh van lơn rất tội nghiệp. "Cái xe rùa bò này vẫn chưa đến , chúng mình đi ăn một chút đi được không?"
Ánh mắt anh có nét cười trong veo và ấm áp.
"Được. Em muốn ăn gì nào?"
Oa! Thành công rồi!
"Hừm..." Cô suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng bừng lên, nhìn đăm đăm vào siêu thị mở cửa 24/24 phía đối diện, hào hứng nói: "Vậy ăn món anh thích ăn nhất nhé! "
"Hử?"
"Ngốc, là thạch trái cây đó! "
Anh cười: "Đó là thứ em thích ăn nhất mà! "
"Món em thích nhất đương nhiên cũng là món anh thích nhất rồi. Hừ, nếu chẳng phải anh thích nhất là ăn thạch trái cây thì tại sao lần nào anh cũng giành với em, hại em chẳng bao giờ được ăn hết một ly cả! " Cô phụng phịu nói, đau khổ vì lần nào ly thạch trái cây vị đào cô thích ăn nhất cũng bị anh xơi mất một miếng.
Anh không nhịn cười nổi, ánh mắt tràn đầy nét cười. Thật là thích chơi xỏ nhau mà, rõ ràng lần nào cô cũng lén lút ăn một mình, xấu xa quá, mới miễn cưỡng cho anh nếm một tí.
Con đường rộng rãi xe cộ ngược xuôi.
Những người bộ hành vội vã vừa đi vừa lật xem báo buổi sáng đang cầm trong tay.
Cửa kính siêu thị bị ánh sáng phản chiếu chói cả mắt.
Cô gái đứng ven đường tay nâng thật cao một ly thạch trái cây siêu lớn, ngước nhìn mặt trời, thạch trái cây đông lạnh lấp lánh tươi mới, ánh nắng chuyển động trong ly trong veo.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng một tay xách ba lô, một tay nhẹ nhàng ôm vai cô gái, không để những người đi qua lại đụng vào cô. Nhìn bộ dạng cô mở to mắt ngắm nghía ly thạch trái cây một cách hớn hở, đôi môi mỏng của anh vẽ ra thành một đường cong đáng yêu.
Đèn đỏ bật sáng.
Người đi bộ dừng lại ở vạch ven đường.
"Mai sau đợi đến lúc chúng mình có tiền, chúng mình sẽ mua thật nhiều thật nhiều thạch để ăn, được không?" Cô hào hứng nghĩ, áp ly thạch vào một bên má, như thế thật là hạnh phúc!
"Được."
"Đợi lúc mình có tiền, có thật nhiều thật nhiều thạch trái cây, tủ lạnh toàn là thạch, trong ngăn kéo cũng toàn là thạch, trong túi xách cũng toàn là thạch, em sẽ chia một nửa cho anh ăn! "
"Được! "
Ánh nắng chiếu trên chiếc áo sơ mi thuần trắng, ánh nắng trong veo giống như nụ cười trên môi anh.
"A..." Cô thở một hơi dài nhìn ra phía sau, thạch trái cây óng ánh vàng trong tay lắc qua lắc lại. "Khi nào chúng mình mới có tiền mua thật nhiều thạch như thế nhỉ?"
Thạch trái cây...
Thạch trái cây mê người...
Cao thật cao, thạch trái cây được ném lên trên không, ánh nắng chiếu qua lớp thạch đông lóng lánh, ánh lên nét tươi mới và sống động.
Bỗng nhiên...
Chẳng hiểu vì sao thạch trái cây rơi xuống, rơi rất nhanh xuống đất. Cô nhào tới đỡ lấy nó, ly thạch rơi xuống đám bùn đất bên đường, lăn lông lốc rất nhanh. Cô cuống lên vội đuổi theo, hình như đằng sau có tiếng anh gọi cô, cô tiện miệng đáp lại một tiếng, vội vã đuổi theo ly thạch đang lăn tròn phía trước.
Thạch trái cây vẫn lăn rất nhanh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận