Dịch: Hoangforever
Đêm đã khuya, bầu trời tối đen như mực, thế nhưng bên trong dãy núi rộng lớn này lại cũng không có yên tĩnh.Thú dữ thường xuyên lui tới, tiếng gầm gừ của chúng chấn động non sông. Cây trong rừng bị chúng làm cho run lẩy bẩy, lá cây rơi xào xạc.
Lại có thêm một tiếng dã thú nữa gầm lên, Lâm Phong co đầu lại, phủi lá cây trên người xuống, nhìn dãy núi trong bóng tối mà thầm than trong lòng. Nơi này và Trái Đất quả thật khác xa nhau rất nhiều.
Lâm Phong ngồi dưới gốc cây ngẩn người. Đối diện hắn là mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn, dũng mãnh. Bọn chúng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Một cậu nhóc mập mạp hướng về phía Lâm Phong nói to:
“Chúng ta lưu một tên nhà quê như ngươi lại trong thôn cũng không phải là để ăn không ngồi rồi, nhanh đi làm việc đi!”
Lâm Phong hoàn hồn lại, cũng không có nói gì, phủi đít đứng dậy bước đi.
Phía sau hắn, cậu nhóc mập mạp hừ một tiếng, nói:
“Phế vật vô dụng, thể lực còn không bằng một đứa nhỏ. Đem hắn ném vào trong núi cho thú dữ ăn cho rồi!”
Lâm Phong nghe thấy vậy bĩu môi, ca là người Trái Đất xuyên không tới đây, làm sao có thể so sánh thể lực với đám súc sinh các ngươi được chứ?
Cái thế giới rộng lớn này có tên là Đại Thiên Nguyên. Đây là thế giới do tu chân giả thống trị.
Thôn Sói trước mắt này cũng chỉ là một cái thôn nhỏ trong vùng núi hoang vu rộng lớn này. Tu chân giả đương nhiên là không có rồi, thế nhưng người dân ở đây ai cũng luyện qua võ thuật cả, có sức chiến đấu rất mạnh, liền ngay tới cả phụ nữ và trẻ em cũng rất khỏe mạnh.
Chính vì lý do này mà bọn họ mới có thể sống được ở một nơi thú dữ hoành hành dữ dội như thế.
Giống như hiện tại, mặc dù trời đã khuya, thế nhưng thanh niên trai tráng trong làng vẫn vào núi săn thú. Rất nhiều thú dữ có thói quen thường ra ngoài, hoạt động vào ban đêm. Vào núi vào ban đêm mặc dù nguy hiểm rất lớn, thế nhưng thu hoạch lại rất nhiều.
Người dân trong thôn đã quen với nếp sống này. Trẻ con cũng không có ngủ, mà tập trung lại chơi bời, chờ người lớn đi săn về.
Một đứa nhóc nước mũi vẫn đàng còn chảy tồ tồ, vô tư dùng một cái khóa đá hàng trăm cân làm thành món đồ chơi để chơi đùa. Đám thiếu niên mười mấy tuổi lớn hơn một chút thì thách nhau xem ai có thể nhấc được chiếc vạc khổng lồ nặng ngàn cân ở ngay trước cổng làng kia.
Lâm Phong nhìn đám tiểu súc sinh này mà thầm thở dài một hơi. So khí lực với chúng, hắn quả thật chẳng khác nào củi mục.
Nhưng chuyện này cũng không có làm Lâm Phong cảm thấy thất vọng. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị mọi người bàn tán sau lưng, thế nhưng dựa vào bản lĩnh lừa dối của mình, hắn tạm thời vẫn được ở lại cái thôn nhỏ có tên là Thôn Sói này.
Chân chính để hắn đau đầu chính là, trong đầu hắn có một thứ....
HỆ THỐNG TỔ SƯ SIÊU CẤP!!!
Mới đầu Lâm Phong còn mừng rỡ trong lòng, nghĩ rằng đây là phúc lợi dành cho người xuyên không. Thế nhưng khi hệ thống công bố nhiệm vụ đầu tiên, hắn liền chết lặng.
“Nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống: Kí chủ khai sơn lập phái, lập ra một môn phái mạnh nhất trong cái thế giới này, trở thành tổ sư mạnh nhất thế gian.”
“Nhiệm vụ chính tuyến được chia thành nhiều giai đoạn khác nhau. Mỗi một giai đoạn cần được hoàn thành trong khoảng một thời gian nhất định. Nếu như vượt quá thời gian rồi mà kí chủ vẫn chưa hoàn thành, hệ thống sẽ xóa sổ ký chủ!”
Lâm Phong nghe rõ từng lời của hệ thống, nhất là câu nói cuối cùng kia “hệ thống sẽ xóa sổ ký chỉ” mà câm nín một lúc lâu. Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, chửi thề một câu: “Con mẹ mày.”
Sau cơn tức giận, Lâm Phong miễn cưỡng đọc nội dung nhiệm vụ. Hắn biết hắn không nên mạo hiểm đi khiêu chiến hệ thống, xem xem đối phương có thể giết chết mình được không? Dù sao hắn cũng vừa mới tới cái thế giới này, chỗ còn chưa đủ ấm, cũng không nên vì vậy mà chết nhảm.
“Nhiệm vụ chính tuyến 1.0: Thu nạp bốn đệ tử thân truyền.”
“Mô tả nhiệm vụ: Dù là tán tu, cũng phải truyền thụ y bát của mình. Mà muốn truyền thụ y bát cần phải có đồ đệ và thu đồ đệ.Tài nguyên quan trọng nhất của một môn phái vĩnh viễn là con người. Đó là những đệ tử, truyền nhân có thiên phú xuất chúng. Danh sư xuất cao đồ (2), danh sư đã khó cầu rồi thế nhưng cao đồ lại càng khó cầu hơn nữa.”
“Thời hạn nhiệm vụ: 1 năm. Vượt quá thời hạn, trực tiếp xóa sổ ký chủ.”
“Lừa người à! (3)”
Lâm Phong thở dài.
Ta cũng chỉ là một người mới xuyên không qua thôi, vẫn đang còn non nớt như cây cỏ non, đáng lẽ ra ta mới phải là người nên tìm một vị sư phó trâu bò để ôm bắp đùi mới đúng chứ? Như vậy mới hợp lẽ thường chứ?
Hệ thống đại ca à? Ngươi tốt xấu gì cũng nên cấp cho ta một cuốn bí tịch chứ? Dạy cho ta biết nên thu đồ đệ như thế nào chứ? Này một nghèo hai trắng (4), ngươi bảo ta dạy dỗ người ta kiểu gì đây? Lừa bịp người ta sao?
Mà hãm hại hơn nữa là, hệ thống nói rằng có tặng cho hắn “tân thủ lễ bao”, thế quái nào sau đó lại bảo rằng lễ bao hệ thống phát sinh trục trặc, sau này sẽ gửi tặng lại hắn sau??? Chuyện này làm cho Lâm Phong chỉ biết kêu trời, chửi rủa hệ thống, có cái hệ thống nào giống như cái hệ thống này không? Hố (5) nhau à?
Lâm Phong mở ra Hệ thống Trao đổi, đủ loại đồ vật lủng củng được đặt trên đó, nào là như linh đan, pháp bảo, công pháp, thần thông, chỉ là không có thứ nào hắn có thể mua được.
Lý do là vì toàn bộ đồ vật này đều cần điểm thưởng để đổi. Mà hiện tại, Lâm Phong ngay tới 1 điểm cũng không có, hắn chỉ có thể trợn to cặp mắt trắng dã nhìn hệ thống.
Lâm Phong đang thầm chửi con mẹ hệ thống ở trong lòng, đột nhiên ở cổng thôn nổi lên tiếng xôn xao, có lẽ đội ngũ săn thú đã trở về rồi.
Các thiếu niên đang còn chờ đợi liền hoan hô lên, ra ngoài thôn chào đón mọi người trở lại.
Lâm Phong thờ ơ liếc nhìn ra cổng thôn, thế nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng, đội ngũ săn thú trở về này, ấy vậy mà trở về tay không, ngay tới cả vũ khí cũng không thấy đâu nữa???
Đối với người dân trong thôn này mà nói vũ khí chính là sinh mạng thứ 2 của bọn họ. Cuộc sống ở trong núi không có vũ khí căn bản không sống nổi.
Khóe miệng Lâm Phong khẽ nở ra nụ cười nói:
“Hình như xảy ra chuyện lớn a!”
Nghĩ vậy, hắn cũng đi tới cổng thôn.
Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy người giận dữ hét lên:
“Sói Phong là niềm hi vọng của thôn Sói chúng ta. Hiện tại bị người của thôn Đá đánh cho bị thương như vậy, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như vậy được.”
Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thiếu niên vẻ mặt suy sụp, thương tích đầy người ngồi trong đám người. Ánh mắt hắn hiện ra cừu hận lạnh thấu xương.
“Đây chính là thiên tài mà người trong thôn nhắc tới sao?”
Lâm Phong lén lút quan sát, đối với cái người tên là Sói Phong này, hắn cũng đã nghe danh từ lâu. Người này là thần tượng của các thiếu niên trong thôn, được người dân thôn Sói xem là niềm hi vọng của thôn. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn được diện kiến.
Mặc dù hiện tại Sói Phong thương tích đầy người, vẻ mặt uể oải, thế nhưng khí huyết lại tràn trề, lực lượng thân thể mặc dù không thể so sánh được với Tu chân giả, thế nhưng ở trong võ giả trần thế mà nói tuyệt đối là người đứng đầu.
Theo quan điểm của cái thế giới Đại Thiên Nguyên này, tuổi còn trẻ mà đã có tài nghệ như thế này, nếu như là người tu chân có cảnh giới Luyện Khí mà nói thì đây là người có tiền đồ, phát triển được. Suy cho cùng tu chân giả chính là dẫn thiên địa linh khí nhập thể, ngưng luyện ra pháp lực, cường hóa căn cơ của bản thân.
Lâm Phong bất động thanh sắc kiểm tra Hệ Thống Tổ Sư Siêu Cấp của mình. Trong hệ thống có máy dò xét thiên phú đệ tử, hắn hướng về phía Sói Phong nhấn “xác định” (OK).
“Đối tượng này tư chất quá thấp, không có cách nào trở thành đệ tử thân truyền của ký chủ.”
Lâm Phong cau mày, cái hệ thống này cũng quá bắt bẻ rồi. Vốn hắn dự tính định tùy tiện thu lấy 4 tên đệ tử, hoàn thành xong cái nhiệm vụ có thời hạn 1 năm kia. Sau đó, cùng lắm là hắn đem 4 tên đệ tử góp mặt cho đủ số lượng này đuổi ra khỏi tông môn là được.
Thế nhưng, hiện tại xem ra muốn chui qua cái sơ hở này của hệ thống cũng đâu có dễ dàng như vậy. Ngay tới cả Sói Phong, người được mệnh danh là thiên tài, nổi tiếng khắp vùng còn không có đủ tư cách, hắn muốn thu đủ 4 tên đệ tử để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho kia, khó lại càng khó hơn nữa.
“Thời gian 1 năm, thời gian 1 năm....”
Lâm Phong buồn bực lẩm bẩm nói.
Trong đám đông, ông lão đứng bên cạnh Sói Phong sắc mặt tái mét, hừ lên một tiếng nói,
“Sói Phong là cháu trai của ta, chuyện này đương nhiên không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được. Thế nhưng mấy ngày gần đây, trong núi động tĩnh rất lớn, rất có thể Sơn Bảo chuẩn bị xuất thế. Trước mắt chúng ta lấy được Sơn Bảo cái đã, sau đó tính sổ với đám người thôn Đá sau!”
Giữa các gia tộc vùng nông thôn thường xảy ra các trận đánh vũ trang với nhau. Lâm Phong đối với chuyện này cũng không có bất kỳ hứng thú gì. Thế nhưng hai chữ “Sơn Bảo” lại khiến cho hắn động tâm.
Lâm Phong đang suy nghĩ về Sơn Bảo, chợt nghe thấy trong đám người có người khẽ mắng:
“Cũng không biết Thôn Đá làm sao mà nuôi ra một tên tiểu quái vật đáng sợ như vậy, chưa tới 4 tuổi, đang còn khóc oe oe, ấy vậy mà lại có thể đánh bại được thiên tài Sói Phong của chúng ta, đúng là gặp quỷ mà!”
Lâm Phong nghe thấy vậy ánh mắt liền sáng lên.
Một đứa nhóc không tới 4 tuổi, đánh bại được Sói Phong ?
Sói Phong được xem là một người có mấy phần thiên tư rồi, thế mà còn bị đánh cho như vậy. Mà người đánh hắn còn chưa tới 4 tuổi?? Vậy đứa nhỏ này phải có thiên phú như thế nào đây?
Tiểu mập mạp ở bên cạnh Lâm Phong khẽ mắng:
“Tiểu quỷ chết tiệt! Nhất định phải giết chết hắn!”
Lâm Phong nhìn hắn một cái sau đó phụ họa thêm vào:
“Đúng vậy a! Đúng vậy a!”
Nhưng trong lòng thì âm thầm suy nghĩ, đứa nhóc này rất có thể sẽ được hệ thống công nhận.
Đúng lúc này, một âm thanh máy móc khô khốc đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Phong.
“Tân thủ lễ bao đã được phát, bạn có muốn kiểm tra nó ngay bây giờ không?”
Lâm Phong sửng sốt một hồi lâu, sau đó thầm mừng rỡ trong lòng.
Cho tới tận bây giờ, chưa bao giờ hắn cảm thấy âm thanh nhắc nhở khô kia của hệ thống lại dễ nghe tới như vậy.
Tìm một chỗ không người, Lâm Phong mở lễ bao ra.
“Tân thủ lễ bao: Kí chủ thu được cảnh giới tu vi cơ bản : Luyện Khí kỳ 4 tầng; nhận được cơ hội 1 lần rút thưởng; nhận được 300 điểm thưởng; nhận được bí kíp đạo pháp “Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp”; nhận được thần thông Cửu Thiên Động Lôi Dẫn.”
Lâm Phong ngẩn ra, một dòng điện ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, chạy thẳng vào giữa ngực và bụng hắn, nhanh chóng giải khai huyệt khiếu ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Trong thân thể con người có ẩn giấu 12 huyệt khiếu quan trọng, được Tu Chân Giả gọi là 12 tầng thứ.
Luyện Khí kỳ tu luyện được chia ra làm 12 tầng, cũng chính là phải khai thông 12 tầng thứ này.
Từng cái huyệt khiếu được đả thông, linh khí sẽ được chuyển thành pháp lực, và khi đó pháp lực của Tu Luyện Giả sẽ được tăng lên một tầng mới, cao hơn.
Lâm Phong cảm giác có một luồng nước ấm di chuyển liên tục, cho tới khi nó đả thông 4 huyệt khiếu trong cơ thể hắn thì lúc này nó biến mất không thấy đâu nữa.
Theo sự hô hấp của Lâm Phong, thiên địa linh khí bên ngoài nhanh chóng được hắn hút vào trong cơ thể. Sau đó quanh quẩn xung quanh 4 huyệt khiếu vừa mới được đả thông kia.
Mỗi một cái huyệt khiếu giống như một quần sao trong vũ trụ, không ngừng xoay chuyển. Linh khí không ngừng được chuyển hóa thành pháp lực cho Lâm Phong, giống như vũ trụ sơ khai, biến đổi ra sinh linh vạn vật vậy.
Lâm Phong cảm thấy thân thể của hắn trở nên nhẹ hơn. Tâm niệm khẽ động, pháp lực bên trong huyệt khiếu tuôn trào ra như dòng suối, lực lượng rục rịch như muốn bùng nổ.
Một lúc lâu sau, Lâm Phong mới dần dần thích ứng được những biến hóa này, trong lòng thầm an ủi một câu:
“Cuối cùng cũng có chút lực tự vệ.”
Nhưng nghĩ tới mục tiêu cuối cùng của hệ thống là muốn hắn lập ra một cái môn phái đệ nhất trong lịch sử, muốn hắn trở thành tổ sư đệ nhất trên thế gian, nhất thời Lâm Phong cảm thấy áp lực vô cùng.
Hắn vội vàng kiểm tra những thứ khác trong “tân thủ lễ bao”.
“Cơ hội rút thưởng?”
Lâm Phong nhìn một chút, ngoài trừ Hệ Thống Đổi Thưởng hỗ trợ tu luyện ra, hệ thống còn có Hệ Thống Rút Thưởng. Thế nhưng nó có màu xám tro, đang ở trạng thái chưa bị kích hoạt, tạm thời không cần nghĩ tới.
Trước mắt chỉ có thể hi vọng 300 điểm thưởng hệ thống tặng cho kia có thể mua được thứ gì đó tốt tốt một chút.
Nghĩ vậy, Lâm Phong liền vào Hệ Thống Đổi Thưởng, lúc trước “một nghèo hai trắng”, hắn cũng không có nỡ lòng nào đi xem mấy vật phẩm trong này làm chi cho nó đau lòng.
Nhìn kỹ một chút giá niêm yết, Lâm Phong thầm mắng hệ thống lòng dạ độc ác. Một lọ Dưỡng Khí Đan cấp thấp nhất, muốn đổi cần tới 10 điểm thưởng. Một thanh Thiết kiếm hơi có linh tính một chút cần tới 30 điểm.
Thậm chí muốn mua một bộ trang phục cơ bản, có tên là bộ Vũ Y Tinh Quan, hắn cần phải bỏ ra 50 điểm thưởng.
Thần thông cơ bản nhất như “Hỏa Cầu Thuật”, “Chưởng Tâm Lôi”, mấy loại bán đầy trên vỉa hè, giá một món tới 100 điểm??
Về phần vật phẩm cao cấp ở phía dưới được niêm yết với một đống số con số 0 kia, Lâm Phong căn bản không dám nhìn tới, vì sợ đau mắt.
Lâm Phong nhìn con số 300 kém cỏi trong cột “Điểm đổi thưởng hiện có” của mình, khẽ lắc đầu thầm than:
“Vốn ban đầu quá ít.”
Đạo pháp là căn cơ tu luyện, chủ yếu là tăng lên cảnh giới. Mà thần thông thì chính là võ đạo hoặc phép thuật, có rất nhiều công dụng tuyệt vời.
Khiến hắn vui mừng nhất chính là, lễ bao “Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp” có phẩm cấp vô cùng cao. Ngay tới cả Hệ Thống Đổi Điểm hiện tại cũng không có mà đổi, có lẽ sau này thăng cấp hệ thống lên mới có.
Về phần thăng cấp hệ thống, yêu cầu Lâm Phong phải hoàn thành một số lượng nhiệm vụ hệ thống nhất định mới có thể mở ra được, hiện tại nói tới nó vẫn còn quá sớm.
“Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp” là một đạo pháp Lôi hệ đứng đầu trong cái thế giới Đại Thiên Nguyên này. Thế nhưng nó đã bị thất truyền từ lâu. Ngày xưa các vị tiền bối tu luyện thành công đạo pháp này toàn là những vị trâu bò, quét ngang qua toàn trường.
Theo lời giải thích của hệ thống, “tân thủ lễ bao” là tùy tiện mở ra một loại đạo pháp. Hắn có thể mở ra được “Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp” đã xem như là được tổ tiên phù hộ rồi. 300 điểm thưởng mặc dù mua không được nhiều, thế nhưng hiện tại tâm trạng Lâm Phong không tốt, hắn mà tức lên một cái, mua một phát liền hết sạch.
Có một quyển đạo pháp cao cấp như vậy, nếu như không phải vướng cái nhiệm vụ chính tuyến chết tiệt kia, Lâm Phong có lẽ đã tìm một nơi không có người, tu luyện môn đạo pháp này cho thành tài, sau đó sẽ xuất quan, đại sát tứ phương rồi.
Nhưng hiện tại hắn cần phải thu đồ đệ, đó lại là chuyện khác.
Bất mãn thì bất mãn, thế nhưng Lâm Phong vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý của mình. Hơn nữa hắn còn nhanh chóng hành động.
Lâm Phong ung dung thản nhiên hỏi rõ đường tới thôn Đá, sau đó lặng lẽ, không có kinh động tới người khác rời khỏi thôn Sói.
Hiện tại hai thôn đang trong trạng thái đối địch nhau. Mặc dù đã trở thành một vị Tu Chân Giả, Lâm Phong cũng không có sợ đám người Thôn Sói kia sẽ làm khó dễ mình, thế nhưng hắn lại sợ bọn họ rút dây động rừng, làm bại lộ thân phận của hắn, khiến hắn không tới được thôn Đá kia.
Trên đường đi, Lâm Phong không một chút do dự dùng 50 điểm thưởng đổi lấy một bộ trang phục.
Đến từ Trái Đất, Lâm Phong làm sao có thể không biết tới đạo lý “phật bằng vàng, người mặc áo” (6) được, muốn đẩy mạnh đồ tiêu thụ, trước hết cần phải tuyên truyền và đóng gói cho thật đẹp cái đã.
Lâm Phong cúi đầu nhìn bộ trang phục Vũ Y Tinh Quan vừa mới đổi. Một thân áo bào trắng dài, giống y hệt hình tượng cao nhân đắc đạo, tiên phong đạo cốt.
Lâm Phong nhìn mà hài lòng gật đầu, đồ đạc của hệ thống quý đúng là quý thật, nhưng chất lượng thực sự rất tệ.
Khi Lâm Phong đi tới cổng thôn Đá, trước tiên đập vào mí mắt hắn là một nửa cây khô khổng lồ.
Cây khô này có đường kính hơn 10 mét, toàn thân cháy đen.
Lâm Phong quan sát một chút, đoán rằng gốc cây này bị sét đánh, có lẽ bị sét đánh từ nhiều năm trước. Tán cây to lớn và sức sống mãnh liệt của cây cổ thụ này đã bị sét phá hủy. Hiện tại lúc này chỉ còn lại một đoạn gốc cây khô cao tầm 8-9 mét.
Nhưng nhìn vào kích thước của nó cũng có thể hình dung ra được lúc nó còn sống, nó khổng lồ như thế nào.
Cây khô toàn thân cháy đen, một chút dấu hiệu sự sống cũng không có.
Đột nhiên, một lão nhân đi tới, ho khan một tiếng nói:
“Cây khô này đã héo khô 10 năm rồi.”
Lão đi tới trước mặt Lâm Phong, nhìn hắn một chút nói tiếp:
“Tiểu lão nhân là trưởng thôn Đá này, không biết tôi có thể giúp gì cho vị đạo trưởng này?”
Lâm Phong khẽ mỉm cười. Trên người lộ ra một cỗ khí chất cao ngạo xuất trần vô cùng tự nhiên, phối hợp với bộ trang phục áo bào trắng Vũ Y Tinh Quan kia, không có gì phải nói về ngoại hình, tuyệt đối là một vị thế ngoại cao nhân.
“Phát hiện mục tiêu thích hợp trở thành đệ tử thân truyền của Kí chủ.”
Lâm Phong vừa định lên tiếng, đột nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, suýt chút nữa khiến hắn sặc nước miếng.
Lão trưởng thôn Đá kỳ quái nhìn Lâm Phong, thế nhưng sau đó lại rùng mình run sợ.
Chỉ thấy hai mắt Lâm Phong tỏa ra lục quang giống như sói đói nhìn chằm chằm về phía cổng thôn.
Ở cổng thôn, một đứa nhỏ trắng như tuyết, đáng yêu đang ra sức cầm lấy cái đuôi con chó vàng to lớn kéo kéo, giọng nói trong trẻo vang dội vang lên:
“Ê... a... Ê... a, đừng chạy!”
Âm thanh hệ thống trong đầu Lâm Phong không ngừng vang lên:
“Hệ thống thiên phú đã chỉnh lý (7) xong. Mục tiêu số 1 có thông tin như sau:
"Căn cốt —>10; ngộ tính —>8; tâm chí —>8; phúc duyên —>8."
“Tổng kết: Mục tiêu có thiên phú cực cao, đề nghị thu làm môn hạ, dốc lòng dạy dỗ, sẽ là trụ cột của môn phái.”
Lâm Phong không nhìn thấy thứ gì khác ngoài số 10 đỏ như máu ở sau dòng chữ căn cốt kia.
Căn cốt, chính là điều kiện Tiên thiên, thiên phú thân thể của Tu chân giả. Mà Hệ Thống Thiên Phú lại đánh giá đứa nhỏ này có căn cốt là 10.
Căn cốt 10, có nghĩa là gì?
Lấy ví dụ như một người chạy bộ từ điểm khởi đầu tới điểm kết thúc là 100 mét. Nếu như điểm kết thúc giống nhau, thì cái đứa nhỏ này khởi đầu ở 90 mét!
Hèn chi, hèn chi... nó chưa tới 4 tuổi lại có thể đánh cho cái tên Sói Phong kia mặt nở đầy hoa.
Đứa nhỏ lúc này cũng phát hiện ra Lâm Phong. Vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. Hai con mắt to tròn đen nháy, nháy nháy con mắt đáng yêu vô cùng.
Lâm Phong liếm liếm mép, cái đứa nhỏ này không chỉ có căn cốt mạnh tới nghịch thiên mà còn ngộ tính, tâm trí, phúc duyên, tất cả đều vượt qua cấp bậc thiên tài.
Thu một tên như thế này làm đồ đệ, áp lực hình như hơi lớn thì phải?
Lâm Phong suy nghĩ một chút, dần dần trên khuôn mặt nợ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nếu như người quen thuộc với Lâm Phong ở kiếp trước nhìn thấy nụ cười này của hắn, có lẽ người đó đã tránh xa cái tên này thật xa rồi.
Bình thường, Lâm Phong cười như vậy có nghĩa rằng sắp có một người bị hắn hãm hại, no đòn.
----
(1) y bát: truyền từ đời này sang đời khác (áo cà sa và cái bát của thầy tu, đây là những món đồ mà nhà sư đạo phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ những người cùng chung chí hướng, học thuật, kỹ năng.... truyền lại cho đời sau).
(2) Danh sư xuất cao đồ: người thầy nổi tiếng thì có học trò giỏi.
(3) Nguyên mẫu từ này là hãi hại cha à? Theo wiki trung quốc nó có nghĩa là cheat (gian lận). Sau này sau khi được sử dụng rộng rãi, nó được hiểu như là lừa dối, làm sao điều này có thể xảy ra được.
(4) Một nghèo hai trắng: muốn nói tới nền tảng, vật chất nghèo nàn.
(5) Hố: Hãm hại, lừa.
(6) Phật bằng vàng, người mặc áo: ý muốn nói: sự rực rỡ của Đức Phật phụ thuộc vào lớp vàng phủ lên, sự đẹp đẽ của con người phụ thuộc vào y phục.
(7) chỉnh lý: sữa chữa, sắp xếp lại cho đúng hơn, gọn gàng hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận