Dịch: Hoangforever
“Đéo đỡ được!”
“Ngon, hết sảy!”
Lâm Lãng sau khi nhìn thấy đánh chết Vương Lập tuôn ra vật phẩm và cái kỹ năng này sau, hắn liền kích động vô cùng.
Mấy thứ này cũng chưa tính là gì cả. Bởi vì hắn nhìn thấy cái kỹ năng “thuật giám định” kia, nó căn bản là một cái kỹ năng nghịch thiên a.
“Ta đây là muốn phát tài a!”
Lâm Lãng phảng phất giống như nhìn thấy được vô số thiên tài địa bảo xuất hiện trong tầm tay mình vậy.
Hắn dường như thấy được cuộc sống “trái ôm phải ấp” hạnh phúc của mình, làm cho tâm tình sảng khoái vô cùng, sướng tận lên mây.
Mà Tô Tô ở bên kia thì có chút sững sờ.
Nàng nhìn Lâm Lãng, người hiện tại giống như đang phát điên với một vẻ mặt khiếp sợ. Đến giờ nàng vẫn không thể nào tin được chuyện vừa mới xảy ra là sự thật.
Thiếu gia hắn không phải là không thể tu luyện được sao? Không phải chỉ là một tên phế vật chỉ có chút khí lực thôi sao?
Thế nhưng hắn lại có thể dùng một quyền đem tên Vương Lập kia đánh chết? Nên nhớ rằng Vương Lập chính là võ giả cấp 6 a!
Giờ khắc này Lâm Lãng khiến cho Tô Tô cảm thấy một tia xa lạ ở trong lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một tia vui mừng nào đó.
Nàng không biết diễn tả tâm trạng hiện giờ ra sao, nếu được lựa chọn, nàng chắc chắn sẽ chọn vị thiếu gia này.
Ai mà không muốn người mình thích trở nên oai phong, khí phách khiến người ta mê muội cơ chứ!!
“Không hay, Vương Lập thế nhưng mà lại là đệ đệ ruột của Vương Phương a! Hiện tại thiếu gia đem hắn giết chết, cái tên Vương Phương kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho thiếu gia đâu.”
Tô Tô không khỏi lo lắng nói.
Phải biết rằng Vương Phương chính là tiểu đầu mục của Thất Tinh Bang đấy. Hơn nữa hắn còn giao hảo không ít với các đại đầu mục khác. Cho nên hắn chắc chắn có quyền lực khổng lồ.
Nghe nói Vương Phương đã là cường giả cảnh giới Đại Võ Sư rồi, hơn nữa lại còn có người thần bí bảo vệ, căn bản không ai dám trêu chọc vào hắn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Tô Tô cảm thấy lo lắng ở trong lòng, hay là bảo thiếu gia nhanh nhanh chạy trốn đi, sau đó mình thừa nhận mình là người đã giết chết Vương Lập, như vậy ít nhất thiếu gia sẽ không có việc gì.
Tô Tô bước tới chỗ Lâm Lãng đang còn đắm chìm trong ảo tưởng kia, sau đó vươn tay ra lắc lắc thân thể hắn.
Nàng vừa lắc vừa hét lên:
“Thiếu gia nhanh tỉnh, thiếu gia nhanh tỉnh!”
Lâm Lãng bị Tô Tô dùng sức lay mạnh như vậy liền từ trong ảo tưởng tỉnh táo lại.
Khi thấy đôi tay bé nhỏ của Tô Tô không ngừng lắc lư thân thể mình, hắn liền hỏi:
“Hở, Tô Tô sao vậy?”
“Thiếu gia, người nhanh chạy đi!”
“Chạy? Có ý gì?”
Lâm Lãng nghe thấy Tô Tô nói như vậy cũng là sững sờ.
Tô Tô bảo mình “Nhanh chạy đi” là có ý gì?
“Thiếu gia, người vừa mới giết chết đệ đệ ruột của Vương Phương. Tên Vương Phương kia chắc chắn sẽ tới chỗ thiếu gia gây khó dễ. Hơn nữa hắn còn là một Đại Võ Sư, cộng thêm với việc hắn còn có cả trợ thủ cảnh giới Đại Võ Sư giúp đỡ nữa, ngươi chắc chắn đánh không lại hắn đâu. Cho nên nhân lúc không ai biết Vương Lập chết trong tay thiếu gia, thiếu gia nhanh chạy trốn đi.”
Tô Tô nói xong liền đẩy Lâm Lãng về phía cửa.
“Ha ha ha….”
“Nha đầu ngốc nha ngươi, yên tâm đi, thiếu gia nhà ngươi đã dám giết đám người Vương Lập này chắc chắn đã có đối sách kỹ càng rồi.”
Lâm Lãng cũng bị hành động của Tô Tô làm cho tức cười, thế nhưng càng nhiều hơn vẫn là tràn ngập hưng phấn.
Dù sao có một người phụ nữ quan tâm mình như vậy, sao có thể không động lòng được cơ chứ.
“Ngươi tránh ra đi. Để bổn thiếu gia đem mấy cỗ thi thể này xử lý cho người xem!”
Lâm Lãng đẩy Tô Tô sang một bên, sau đó bước tới bên cạnh đám thi thể đám người Vương Lập.
Ý niệm vừa động, Lâm Lãng giả vờ lấy ra từ trong tay áo một cái bình sứ màu trắng.
“Xem một chút hiệu quả của “Phấn hóa thi” nào!”
Lâm Lãng mở nút bình sứ màu trắng ra, sau đó rắc lên ba cỗ thi thể kia.
Chưa đầy một phút, một cỗ phản ứng hóa học dữ dội liền xảy ra trên ba cỗ thi thể. Một lúc sau, một vũng nước màu vàng liền xuất hiện ở chỗ ba cái xác.
“Không tệ, không tệ!”
“Phấn hóa thi này đúng là đồ tốt mà! Giết người phóng hỏa không lưu lại dấu vết.”
Lâm Lãng cảm thấy hài lòng khi nhìn ba cỗ thi thể biến mất không thấy đâu nữa.
Ba cỗ thi thể biến mất làm cho Lâm Lãng cảm thấy an tâm hơn không ít.
Như vậy sẽ là chết không có đối chứng. Cái tên Vương Phương có lẽ cũng không dám tới chỗ hắn gây khó dễ nữa.
“Thế nhưng, thế này cũng không phải là biện pháp lâu dài, mình phải nhanh chóng thăng cấp lên mới được. Có như vậy mới có thể ngăn cản lại được tất cả mọi thứ diễn ra.”
Lâm Lãng cũng hiểu phương pháp như thế này kiểu gì cũng sẽ bị người ta đoán ra, chỉ có tự thân lớn mạnh mới là đạo lý đúng đắn nhất.
Lâm Lãng xoay người nhìn về phía Tô Tô, sau đó từ trong ngực lấy ra 50 kim tệ.
50 kim tệ này chính là số tiền mà hắn giết chết Vương Lập rơi ra. Hắn đem số kim tệ này toàn bộ đưa cho Tô Tô.
Sau đó dặn dò kỹ càng nàng:
“Tô Tô, ta có lẽ phải rời khỏi đây một đoạn thời gian ngắn. Ở đây ta có 50 kim tệ, đủ cho ngươi sống tốt trong một khoảng thời gian ngắn. Về phần Vương Lập, chuyện này trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không ai biết đâu, nên người đừng lo lắng.”
“A?”
“Thiếu gia …chẳng lẽ muốn bỏ rơi Tô Tô?”
Tô Tô nhìn Lâm Lãng đưa cho mình một túi kim tệ, cùng với những lời dặn dò kỹ lưỡng, làmcho nàng không khỏi rưng rưng nước mắt.
Trên hai con mắt xinh đẹp đã ngấn những giọt lệ long lanh.
“Không phải, không phải. Ta là ra ngoài tu luyện một đoạn thời gian ngắn rồi sau đó sẽ trở lại. Dù sao còn có thi đấu gia tộc nữa, nên ta phải trở về, đây là cơ hội duy nhất của ta!”
“Thiếu gia yên tâm đi. Ta sẽ ghi nhớ lời dặn dò của thiếu gia…”
Lâm Lãng nhìn Tố Tô rơi lệ mà có chút đâu lòng, hai tay khẽ ôm nàng vào ngực vỗ về.
“Ừ!”
Tố Tố ở trong lồng ngực Lâm Lãng rưng rưng nước mắt khẽ gật đầu. Nàng yên lặng nằm trong lồng ngực của hắn, cảm nhận từng nhịp đập trái tim hắn, hít thở từng hơi thở của hắn.
Buổi tối.
Bầu trời đầy sao, một cơn gió lạnh thổi qua vùng đất rộng lớn.
Tiếng gió “vù vù” giống như hòa chung với nỗi buồn chia ly nào đó. Một bóng người từ từ hiện ra trong vùng đất này.
“Tô Tô, chờ ta!”
“Ta nhất định sẽ trở về!”
“Yêu thú sơn mạch, ta tới đây!”
Trong đêm tối, Lâm Lãng quay lại nhìn ngôi nhà mình .
Sau đó, hắn xoay người, cả người giống như một con báo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, hướng về yêu thú sơn mạch đi tới.
“Thiếu gia, ngươi cẩn thận một chút, Tô Tô ở nhà, chờ người trở lại!”
Ở bên kia, bên trong sân, trước ngôi nhà nhỏ, một thiếu nữ lẳng lặng nhìn chăm chú thân ảnh càng lúc càng xa của Lâm Lãng, nhỏ giọng nói.
Buổi trưa, nắng chói chang.
Ánh mặt trời chói chang từ trong yêu thú sơn mạch chậm rãi chiếu xuống.
Dãy núi này vô cùng tối tăm, u ám và thâm lãnh.
Hai bên dãy núi là vô số rừng cây um tùm, che khuất cả dãy núi khiến cho nơi này không nhìn thấy ánh mặt trời.
Hơn nữa, từ trong dãy núi thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt tiếng dã thú gào thét, khiến cho lòng người phát run, hoảng sợ.
“Vù vù vù…”
Từng đợt gió lạnh từ trong dãy núi non tối tăm, u ám, thâm lãnh này thổi ra.
Những cơn gió lạnh này thổi tới đâu là gai ốc nổi lên tới đó.
Từ trong bóng tối sâu thẳm, u ám, người ở bên ngoài thỉnh thoảng còn nhìn thấy rất nhiều yêu thú hung mãnh cường hãn hiện lên.
Những thân ảnh kia lúc có lúc không, huyết quang lóe lên. Một cỗ hung sát khí kèm thêm âm lãnh từ bên trong phóng ra.
Vô số hơi thở tụ tập lại một chỗ, giống như một cái hắc động có thể nuốt chửng vô số võ giả cường đại.
Bất kể là ai, một khi bị cái hắc động này cắn nuốt, vậy thì tai ương ngập đầu rồi.
Nơi này chính là yêu thú sơn mạch!
Trải qua một ngày một đêm, Lâm Lãng lặn lội đường xa rốt cuộc cũng tới được lối vào của “yêu thú sơn mạch”.
Nhìn dãy núi bị bao bọc bởi ánh sáng, Lâm Lãng không khỏi trầm trồ trước tác phẩm kỳ diệu của thiên nhiên.
Đây thực sự chính là thiên nhiên thần kỳ, cho dù là hắn, cũng phải bội phục!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận