Uất Trì Duệ cười lạnh một tiếng, không hề động đậy, lưỡi gươm sắc bén phản chiếu gương mặt hung ác của hắn, gằn từng chữ một:
" Trả mạng Nguyên Câu lại đây!"
Rầm rầm!
Lúc này đống đổ nát xa xa lung lay sập xuống, sau đó một bàn tay vươn lên từ lòng đất, yếu ớt huơ huơ: "Thúc, thúc thúc...."
Gạch vụn đổ ào xuống, bên dưới có một người ngồi dậy, nhếch nhác ho khan không ngừng, chính là Uất Trì Kiêu:
"Xin lỗi đã cắt ngang, nhưng ta chưa chết đâu, khụ khụ khụ....."
"..."
Mí mắt Uất Trì Duệ giật giật, hơi thần người ra.
Sau đó hắn phủi tay một cái thu lại kiếm, móc ra đèn dẫn hồn, lồng bắt hồn, chuông gió chuyển sinh, phù chú chuyển hồn, hộp khóa chuyển hồn....đinh đinh đang đang một chuỗi dài, không nói lời nào nhét vào lòng Ứng Khải đứng phía sau, nghiêm túc nói:
"Trả ngươi, đa tạ."
Uất Trì Kiêu vừa ho vừa nói giật cục: "Người...lại lại lại tưởng ta đã chết rồi sao, thúc thúc?!"
Lại là tiếng rơi rào rào Mạnh Vân Phi toàn thân bụi bặm ngồi dậy từ đống đổ nát, ho đến nổ phổi đào đào bới bới moi lấy kiếm và đàn dưới đống gạch vụn.
Ứng Khải nhìn mọi người không sao, cuối cùng mới thở phảo nhẹ nhõm: "Sương Sách, có chuyện gì vậy?"
Từ Sương Sách mặt không cảm xúc, vung tay lấy ra một vật.
Ứng Khải tiếp lấy, vừa nhìn đã biến sắc: "Thiên Độ Kính Giới?!"
"Con quỷ này không hoàn toàn bị xóa sổ, chỉ là đánh gãy một con đường xuyên thời không của nó, vì vậy tạm thời ẩn núp rồi. Nếu trên đời cũng tồn tại những mảnh kính vỡ khác, nó vẫn có thể trở lại." Từ Sương Sách nhướng mày nói: "Ngươi tự mình về điều tra mảnh gương này đi. Từ hình dáng mảnh gương vỡ có thể nói, không chỉ có một mảnh lưu truyền trong thế gian."
Ứng Khải có vẻ ngạc nhiên.
Hắn nắm chặt mảnh gương đồng, mặc cho cạnh sắc bén cứa vào tay, lát sau đột nhiên hỏi: "Tại sao hắn lại chuyên giết hại người mang mệnh trọng âm? Chuyện này liên quan gì đến Pháp Hoa Tiên Tôn đã qua đời?"
Từ Sương Sách trầm mặc chốc lát nói: "Nó đang tìm người."
"Tìm ai?"
Từ Sương Sách không trả lời nữa. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, dừng lại trên người "Hướng Tiểu Viên" ở đằng xa.
Bốn mắt giao nhau, cột sống Cung Duy căng cứng.
-- Sư huynh và Uất Trì Duệ đều tới, cơ hội ngàn năm có một, có nên nhân dịp này phơi bày thân phận không?
Có Ứng Khải lại thêm Uất Trì Duệ liên thủ, có lẽ vẫn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của y dưới kiếm của Từ Sương Sách, nhưng nếu họ không phản ứng nhanh như Từ Sương Sách thì sao? Dù sao để chứng minh thân phận cũng cần tốn chút công sức, Từ lão đại chém một kiếm phủ đầu cũng không chừng, Cùng Kỳ trong chớp mắt bị chém thành trăm mảnh rồi kìa...
Đấu tranh trong lòng chốc lát, y thấy đầu như sắp vỡ.
Từ Sương Sách đột nhiên bước lại một bước.
Nỗi sợ từ một lần bị giết ập đến, Cung Duy không dám manh động, mắt mở trừng trừng nhìn Từ Sương Sách bước tới, đôi giày không dính chút bụi dừng ngay trước mắt:
"Thời điểm vào ảo cảnh ngươi đang ở đâu?"
"...."
Từ Sương Sách giọng càng trầm thêm: "Hỏi ngươi đấy, hử?"
"Đệ tử ngu dốt, tu vi thấp, không thể đi vào ảo cảnh của Tông chủ....Chỉ là bị người ta đánh ngất, cứ nghĩ là chết chắc rồi, ai ngờ khi tỉnh dậy đã ở đây, xin, xin Tông chủ thứ tội..."
"Hướng Tiểu Viên" ấp a ấp úng cả đầu cũng không dám ngẩng lên, một lát sau nghe thấy Từ Sương Sách không vui không giận lặp lại: " 'Bị người đánh ngất xỉu' "
Ảo cảnh đã bị Uất Trì Duệ đánh tan tành, chẳng ai có thể xác định lời này thật hay giả, Cung Duy nhìn chằm chằm xuống đất không lên tiếng.
"Ngay cả ảo cảnh cũng không vào hả." Từ Sương Sách lại nhẹ nhàng nói từng chữ.
"Đệ tử nhỏ tuổi tu vi thấp là chuyện bình thường, không có gì đáng ngại." Thấy tình hình không ổn, Ứng Khải nhanh chóng thuyết phục hắn bình tĩnh lại: "Hơn nữa, cho dù y tiến vào ảo cảnh cũng không có tác dụng gì, cũng chẳng giúp được gì cho ngươi, cần gì phải truy cứu? Bỏ đi."
Sư huynh à, tốt xấu gì ta cũng do ngươi tự tay nuôi lớn, lẽ nào một chút cảm giác quen thuộc với ta ngươi cũng không có sao? Ngay cả Từ Sương Sách cũng...cũng từng hoài nghi ta những hai lần đấy?
Nội tâm Cung Duy vô cùng não nề, lúc này đột nhiên nghe Ứng Khải nghi ngờ như phát hiện ra điều gì "Ấy" một tiếng rồi nói: "Khoan đã. Ngươi ngẩng đầu ta xem một cái?"
" ! "
Niềm vui chợt từ trên trời rơi xuống, Cung Duy tràn đầy hi vọng ngẩng đầu, hai người nhìn nhau chốc lát.
"...."
Ứng Khải vỗ tay một cái bừng tỉnh: "Đây không phải Hướng Tiểu Viên sao!"
Cung Duy ngớ ra, chỉ có Uất Trì Kiêu mẫn cảm nhận ra gì đó: "Ứng minh chủ, lẽ nào trước kia ngài cũng bị thằng nhóc này..."
Với địa vị của Từ Tông chủ, chẳng thể nào biết được mấy câu chuyện cổ quái của một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, lập tức nhíu mày, Ứng Khải cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, năm kia ta lên Thương Dương Tông có chút việc, đã gặp đứa trẻ này, khi xuống núi không để ý bị nó chạy theo tới hai trăm dặm. Hỏi nó cũng không nói tiếng nào, muốn đưa về nó cũng không chịu, đúng lúc tình cờ gặp đại đệ tử Thương Dương Tông, lúc này mới dỗ nó đi được, lúc đó ta còn nghi ngờ vì sao nó lại thích đi theo người ta, sau đó nghe người khác nó, mới biết đây chính là Hướng tiểu công tử trong lời đồn."
Hắn bất đắc dĩ cười nói: "Sương Sách, đứa trẻ này có chút tối dạ, nhưng giờ xem ra đã tỉnh táo không ít, đừng trách mắng nặng nề nó làm gì!"
Uất Trì Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Cung Duy, nói: "Đúng vậy, y trước sau như một đúng là như thế."
Vừa rồi biểu cảm Cung Duy chỉ là trống rỗng thì lúc này đã tối sầm lại.
"Trước sau như một" là ý gì? Liên quan gì tới ngươi? Sao lại còn tranh thủ ném đá xuống giếng thế hả?
Từ Sương Sách sắc mặt cũng chẳng khá hơn y là bao, chỉ phun ra hai chữ: "Đứng lên."
"Hướng Tiểu Viên" nơm nớp lo sợ: "Tông..Tông chủ...."
Lời còn chưa dứt yết hầu đã trở nên tê dại, như là bị những xích sắt vô hình siết lại, phí công mở miệng lại không thể phát ra được âm thanh nào, y bị Từ Sương Sách hạ cấm thuật.
Ngay sau đó Từ Sương Sách một tay túm vạt áo y xách lên, quát: "Huyết Hà Xa!"
*xa ở đây là xe.
Cuồng phong trên những đám mây ầm ầm lao xuống mặt đất, khi mây đen bị phá tan, một cỗ xe kéo khổng lồ từ trên cao đáp xuống. Thân xe to lớn, bánh xe khổng lồ cháy rực, bốn cái đầu được buộc cương lần lượt là Đế Giang, Tất Phương, Diệt Mông, Cổ Điêu*, lúc hạ xuống khiến mặt đất dậy lên khói bụi, ầm một tiếng bắn ra bốn phương tám hướng!
Từ Sương Sách ném Cung Duy vào xe, cũng lập tức ngồi xuống, Ứng Khải phía sau vội vàng vẫy tay: "Chờ đã Sương Sách, rốt cuộc thì trong ảo cảnh xảy ra chuyện gì? Cả chuyện kỳ lạ ở Quỷ Viên....."
Từ Sương Sách thản nhiên nói: "Đi hỏi tên nhóc Uất Trì! Nếu không rõ thì tới núi Thương Dương hỏi ta!"
Cửa xe ầm ầm đóng lại, hắn cũng không buồn liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Đi!"
Bốn cái đầu đồng loạt giương cánh, xe từ mặt đất phóng vút lên, Cung Duy lảo đảo đụng phải thành xe. Mây mù dày đặc chớp mắt bao quanh bốn phía, ngồi trong cỗ xe này thực sự giống như cưỡi mây đạp gió, giống như sao chổi xẹt ngang trời đêm, lao nhanh về núi Thương Dương.
Bên trong xe rộng rãi thoáng đãng, giống như một đại sảnh với ba dãy phòng chồng lên nhau, đầy đủ vật dụng cần trong cuộc sống hàng ngày. Từ Sương Sách tĩnh tọa giữa xe, tóc dài chạm đất, tay áo choàng chỉnh tề, đôi mắt khép lại vẻ mặt nghiêm nghị, Cung Duy thức thời núp trong góc tường, cố gắng cuộn thành một cục, cảnh giác quan sát hắn, trong đầu ong ong.
Thiên Độ Kính Giới vỡ? Mảnh gương nhỏ ấy làm sao lại rơi vào tay quỷ tu? Đối phương là ai?
Một Từ Sương Sách dưới trăng, dưới ánh sao đầy trời lấp lánh thổi sáo suốt đêm, giống như bong bóng không có thực trong ảo cảnh, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Đã hai mươi năm trôi qua, hắn vẫn tức giận chuyện hôn lễ năm đó sao?
Đột nhiên Từ Sương Sách mở mắt: "Nhìn cái gì?"
Ánh mắt Cung Duy như bị điện giật, vội vàng cúi thấp đầu.
Từ Sương Sách nói: "Qua đây."
Xe dù có rộng đến đâu, cũng chỉ có như vậy, cơ bản không có chỗ để trốn, Cung Duy chỉ đành kiên trì đứng lên, chạm tới bàn đàn hương vàng.
"Ngồi"
Cung Duy: "....."
Cung Duy cẩn thận ngồi quỳ trên mặt xe, liếc thấy Bất Nại Hà đặt ngang trên bàn, ngực phản xạ có điều kiện mà nhói đau, ngay sau đó mi tâm mát lạnh, bị ngón cái lạnh như băng của Từ Sương Sách nhấn một cái, một luồng kình khí mãnh liệt xông thẳng vào thức hải!
Thức hải đối với tu sĩ mà nói chính là điểm trí mạng, thức hải yếu ớt của Hướng Tiểu Viên trước mặt Từ Tông chủ không thể chịu được một kích, bị đánh thẳng một mạch vào trong, dò xét một vòng, Từ Sương Sách hỏi: "Chưa kết đan?"
*识海: Thức hải: Biển kiến thức, là kiến thức của một người được lưu trữ trong não lớn như biển, tiếp thu càng nhiều kiến thức thì biển kiến thức càng lớn, đây là theo mặt nghĩa của chữ, theo bối cảnh truyện có thể hiểu là vùng tinh thần, thay vì kiến thức thì có thể chứa tu vi như kim đan chẳng hạn, bạn nào hay đọc tu tiên có lẽ sẽ hiểu kỹ hơn. (theo Baidu)
Cung Duy bị ép ngửa đầu: "Bẩm Tông chủ, đệ tử có một nửa huyết thống Mị yêu, không thể kết đan."
Với tu vi của Cung Duy, hiện tại kết đan trong thức hải của tiểu Mị yêu rất dễ dàng, có kim đan rồi sức mạnh của Pháp Hoa Tiên Tôn có thể phát huy được hoàn toàn, cũng không cần phải kìm nén như vậy. Nhưng khi cả nhóm tới phủ Lâm Giang lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không có thời gian tách khỏi Uất Trì Kiêu để kết đan, hơn nữa y vẫn muốn đem hồn phách tiểu Mị yêu dưới địa phủ trở về thân thể này, cũng sợ ngộ nhỡ kim đan của mình và tiểu Mị yêu không thể dung hợp, sau này sẽ tổn hại thọ mệnh của nguyên chủ, vì vậy vẫn lần lữa mãi chưa hành động.
Cũng may y không làm vậy, kim đan mỗi người kết ra đều là độc nhất vô nhị, với cấp bậc đại tông sư của Từ Sương Sách có thể từ kim đan mà phân biệt được ai với ai. Nếu y kết đan, hiện giờ sợ là đã bại lộ chân thân.
Từ Sương Sách vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm "Hướng Tiểu Viên", nhìn một lát mới chầm chậm buông tay, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "bán yêu."
Cung Duy khiêm tốn nói: "Đệ tử vô năng."
Từ Sương Sách nhìn y từ chối cho ý kiến, sau đó lại hỏi lại lần nữa: "Khi nãy ngươi đang nhìn gì?"
Nhìn ngài đó, Tông chủ.
Cung Duy liếc mắt nhìn Bất Nại Hà tỏa ra khí thế áp bức của thần kiếm, thành khẩn nói: "Ta thấy Tông chủ anh minh thần võ, tuấn tú phi thường, tựa như thần tiên hạ phàm, vì vậy đã thất lễ, khẩn cầu Tông chủ thứ tội."
Từ Sương Sách không nói được một lời.
Trên đầu trong chốc lát không có âm thanh, Cung Duy suy nghĩ một lát chần chừ nói: "Thuở nhỏ đệ tử nghe sự tích truyền kỳ của Tông chủ lớn lên, trong lòng vô cùng kính ngưỡng phong thái của ngài, chẳng ngờ có ngày được tận mắt trông thấy , vô cùng kích động không lời nào có thể diễn tả được. Vạn mong Tông chủ thứ cho đệ tử tội bất kính!"
Xung quanh vẫn hoàn toàn im ắng.
"......"
Cung Duy nhắm mắt đầy quyết tâm: "Tu vi của ngài thâm sâu như biển lớn, phong thái như mặt trời ban trưa, khiến người khác không khỏi tự ti mặc cảm, cảm thán đất trời! Cảm xúc đệ tử dâng trào, khó có thể nguôi, kính ngưỡng vạn phần, trông mà lóa mắt! Đệ tử ---"
"Vậy sao" cuối cùng âm thanh Từ Sương Sách không mặn không nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, hỏi: "Trong lòng ngươi ta đúng là đáng kính như vậy?"
Cung Duy mạnh mẽ gật đầu: "Đệ tử không nói xạo một chữ!"
"Pháp Hoa Tiên Tôn thì sao?"
Hay lắm.
Đại lão vừa rồi bắt mình nịnh nọt cả buổi, hiện tại lại muốn ép mình chửi mình.
Trong lòng Cung Duy mặc niệm ngươi là dao thớt, ta là cá thịt, sau đó hít một hơi thật sâu: "Pháp Hoa Tiên Tôn coi thường luật lệ huyền môn, không nhìn uy danh Thương Dương Tông, vọng tưởng ám sát Tông chủ, tội lỗi chồng chất! Pháp Hoa Tiên Tôn xưa nay làm người lỗ mãng, không xứng là một đại tông sư, đệ tử vì vậy mà khinh thường!"
Từ Sương Sách lại hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ vậy?"
"Đúng thế!"
Cỗ xe to hoàn toàn yên lặng, hồi lâu nghe Từ Sương Sách thong thả nói: "Cung Trưng Vũ, Hình Trừng Viện Đại Viện Trưởng."
Bốn ngón tay thon dài của hắn thay nhau gõ trên bàn, âm thanh như kim gõ vào ngọc.
"Thuở nhỏ vào Tiên Minh, chưa từng tu đạo, chưa từng Trúc Cơ, căn cơ hồn phách không giống người phàm, lại đột phá hậu kỳ kim đan chỉ trong một đêm, chấn động cả huyền môn thiên hạ. Tam đại Huyễn thuật thượng cổ thất truyền đã lâu, khắp thiên hạ cũng chỉ có Cung Trưng Vũ thông hiểu, xét bối cảnh, pháp lực, lai lịch đều sâu không lường được, thực lực vượt qua cả Kiếm Tông Uất Trì Duệ được người người công nhận, chỉ xếp dưới ta và Ứng Khải."
Từ Sương Sách thoáng cúi người, nhẹ giọng nói:
"Nhưng ta vẫn cho rằng, nếu Cung Trưng Vũ lộ ra bổn tướng*, thiên hạ không ai có thể là đối thủ."
*bổn tướng: chân tướng, nguyên thân thật sự.
Hai người sát lại quá gần, Cung Duy hơi ngửa ra sau, Từ Sương Sách nhếch miệng cười nhạo, hơi thở lạnh lẽo phả vào bên tai:
"Ngươi nói xem, đường đường là Pháp Hoa Tiên Tôn Cung Trưng Vũ, sao lại coi trọng một bán yêu như Hướng Tiểu Viên?"
Nháy mắt hai người như dán vào nhau, da đầu Cung Duy nhanh chóng tê rần lên.
Y đứng lên lui ra sau nửa bước, ôm tay Từ Sương Sách quỳ xuống cái rầm, thành tâm tha thiết cao giọng nói: "Sư tôn!"
Động tác Từ Sương Sách hơi ngừng lại.
"Đệ tử tuy thân phận hèn mọn, nhưng đối với Thương Dương Tông thực sự trung thành tận tâm, trời đất chứng giám! Năm đó Pháp Hoa Tiên Tôn ám sát sư tôn, hành động hồ đồ, bị người cười chê, đệ tử cùng hắn không đội trời chung! Dù chết cũng không đem thân thể tặng cho hắn hoàn hồn!"
"...."
Cung Duy cúi đầu quỳ xuống đất, thâm tình dạt dào nói: "Mong sư tôn minh giám!!"
Từ Sương Sách không nhúc nhích nhìn bàn tay mình bị Cung Duy ôm chặt như cọng rơm cứu mạng.
Không khí như đông lại, cuối cùng từ tư thế này nhấc tay lên, nắm lấy cằm Cung Duy: "Ngươi gọi ta là gì?"
Phàm là người da mặt mỏng chút lúc này đã bị đánh tơi bời, nhưng Cung Duy nói chắc như đinh đóng cột: "Sư tôn."
"......"
"Tông chủ giáo hóa một phương, toàn bộ Thương Dương Tông đều là đệ tử của Tông chủ, không phải chỉ là sư tôn, hơn hẳn cả sư tôn!"
Con ngươi đen nhánh của Từ Sương Sách thẳng tắp nhìn y, lát sau đột nhiên cười cổ quái, nói: "Tốt."
Tốt cái gì?
Đầu óc Cung Duy nhanh đến đâu, cũng không có thời gian suy đoán thánh ý, lúc này con chim khổng lồ kêu lên the thé rồi bổ nhào xuống dưới!
Cả người nghiêng ngả, Cung Duy mất cảnh giác buông tay Từ Sương Sách, nhào về phía trước đụng phải cạnh bàn, sau đó cả người trượt sang trái dọc theo mép bàn, nện vào tường, rồi trượt xuống, nghiêng ngả về bên phải, lại đập mạnh vào chiếc bình hoa lớn trên mặt xe, thân xe đột nhiên thăng bằng, Cung Duy mất cảnh giác mà ngã ra sau, mắt thấy sắp lăn ra xa, đột nhiên cổ tay bị giữ lại.
Từ Sương Sách mặt không cảm xúc ấn y ngồi tại chỗ, nhưng mấy con chim lớn lại bất thình lình lao xuống dưới, bất ngờ thay đổi phương hướng, Cung Duy dùng đầu tiếp đất, trán đập cái cốp vào mặt bàn trước mặt Từ Sương Sách.
Ầm ầm--
Bốn cái đầu lớn an ổn tiếp đất, xa giá cũng từ từ hạ xuống bất động.
"..." Cung Duy vẫn duy trì tư thế dập đầu chúc tết Từ Sương Sách, nội tâm đau khổ, vẫn không nhúc nhích.
"Bình thân." Từ Sương Sách lạnh lùng nói, buông tay đứng lên, sửa soạn vạt áo, trực tiếp xuống xe.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, xa giá đáp xuống đỉnh núi Thương Dương, giống như khoác lên ánh sáng của mặt trời mới mọc. Các vị trưởng lão đã dẫn các đệ tử cung kính tiếp đón, phóng tầm mắt nhìn thấy đoàn người đông nghịt, nhất tề khấu đầu:
"Cung nghênh Tông chủ!"
Tầm mắt mọi người chỉ có thể thấy đế giày Từ Sương Sách giẫm trên nền gạch bạch ngọc, đi về trước mấy bước, âm thanh từ trên truyền xuống:
"Tai họa ở phủ Lâm Giang đã giải, việc này có quan hệ với Pháp Hoa Tiên Tôn, đã giao cho Tiên Minh xử trí."
-- Thực sự là Pháp Hoa Tiên Tôn! Nhóm trưởng lão chân nhân nhao nhao biến sắc, lại nhất tề khấu đầu: "Tông chủ anh minh!"
"Tông chủ" Tịnh Hư chân nhân đứng đầu hàng đứng dậy thấp giọng hỏi: "Đào họa buông xuống, sự tình quan trọng, không biết bây giờ ngài về điện Toàn Cơ nghỉ ngơi trước hay triệu tập các trưởng lão lên Thượng Thiên Tháp nghị sự, chúng ta cũng...."
Lời còn chưa dứt, thấy Từ Sương Sách đột nhiên quay đầu nhìn về xa giá.
Cung Duy đang vén rèm muốn trốn dừng lại giữa chừng.
Xung quanh nhất thời an tĩnh, trước mắt bao người, Từ Sương Sách vẫy tay, bình tĩnh nói:
"Lại đây, ái đồ."
-------------
*帝江: Đế Giang: Là thần của dãy Thiên Sơn Trung Quốc cổ đại, là thần của ca hát và nhảy múa của tổ tiên nguyên thủy. Đế Giang có hình dạng như một cái túi màu vàng, có màu như lửa đỏ, có sáu chân và bốn cánh, không có khuôn mặt, biết hát và nhảy. Trong sách cổ, chữ Giang được đọc là Hồng, tức là Hồng đế. Một trong những danh hiệu của Hoàng đế là Hoàng đế Hồng, được coi là có liên quan đến sông Hoàng đế.
Hỗn Độn không có mắt, tai, miệng và mũi được ghi lại trong "Trang Tử" khá giống với Đế Giang trong "Sơn Hải Kinh", vì vậy một số người cho rằng Đế Giang là Hỗn Độn. (theo Wiki)
毕方: Tất Phương: là một hình tượng trong thần thoại Trung Quốc, sống ở núi Chương Nga. Theo Sơn Hải Kinh Tây Sơn Kinh, Tất Phương có hình dáng giống Hạc, chỉ có một chân, lông màu xanh lam có sọc đỏ và miệng màu trắng. (theo Baidu)
灭蒙: Diệt Mông: là một loài chim kỳ lạ trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, theo Sơn Hải Kinh. Ở phía bắc của Hungary, loài chim này có màu xanh lam, nhưng có đuôi màu đỏ.
蛊雕: Cổ Điêu: hay Diều Hâu, Kền Kền là một loại quái vật ăn thịt người, trông giống như chim nhưng không phải là chim. Nó giống Kền Kền, có sừng trên đầu và phát ra tiếng kêu như tiếng trẻ con, theo Sơn Hải Kinh. (theo Baidu)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận