Vài tiếng lạch cạch vang lên, hai gã đệ tử mặc áo bào tím nhạt của Y Tông châm lên ngọn lửa, ánh sáng xanh yếu ớt chiếu sáng phòng liệm xác.
"Từ Tông chủ, mời."
Các đại môn phái trong Tu Tiên giới đều tập trung trấn giữ địa bàn của mình, chỉ có "Tam Tông" Mục Đoạt Chu của Y Tông, một mặt tự xưng hành y tế thế, mặt khác cũng vì để kiếm nhiều tiền hơn, cho nên mở các y quán ở khắp nơi, từ hàng quán đến biệt trang. Lúc này bên ngoài đang là giữa trưa, nhưng trong phòng lại tối đen đến mức giơ tay chẳng thấy năm ngón, chỉ có bốn ngọn nến xanh lay động, chiếu sáng hai mươi tám quan tài hình dạng bất đồng.
Cung Duy nhanh như cáo, nhân lúc nhiều người đang tụ tập ở một góc, cảm giác co rút trong lòng buông lỏng đôi chút, không ngại bọn chen vào sau đám người, bả vai bỗng bị vỗ một cái: "Chen cái gì?"
Cung Duy quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Uất Trì Kiêu, lập tức biến sắc che băng vải, mặt đầy đau khổ nói: "Thiếu hiệp, ta không cố ý, thiếu hiệp tha mạng!"
Uất Trì Kiêu: "..."
Tay Uất Trì Kiêu dừng giữa không trung, khóe miệng co rút, một lát sau miễn cưỡng nuốt cục nghẹn ở cổ xuống, nhỏ giọng hỏi: "Không phải cho ngươi uống thánh dược Y Tông rồi sao?!"
Cung Duy tội nghiệp nói: "Không được, ta vô dụng, ta đau lắm."
Uất Trì Kiêu không nhịn được trợn trắng mắt, tay đè chặt vai trái Cung Duy, lập tức một luồng linh khí mạnh mẽ tràn vào, nhanh chóng phủ xuống kinh mạch bị phá tan tành, trái tim bất ổn co giật vì bị ảnh hưởng bởi Bất Nại Hà bây giờ mới hoàn toàn bình ổn.
Gương mặt Cung Duy chân thành tha thiết cảm động đến rơi nước mắt, làm bộ kéo tay hắn: "Thiếu hiệp, ngươi đúng là người tốt, ta..."
Lông tơ Uất Trì Kiêu nhất thời dựng đứng: "Nói chuyện tử tế đừng có động tay động chân!"
Lúc này chỉ nghe Từ Sương Sách hỏi: "Thi thể bảo quản thế nào?"
Đệ tử Y Tông khom người nói: "Khi đưa tới đã dùng thủy ngân bảo quản, Uất Trì công tử lúc tới lại dùng linh lực mạnh mẽ duy trì để thi thể không bị mục rữa. Tuy rằng linh hồn chết do tà thuật không thể triệu hồi, nhưng chúng ta vẫn bày pháp trận thử qua vài lần, nhưng đều vô ích. Từ Tông chủ đã bằng lòng ra tay tương trợ, lại có tiên lực cái thế, nhất định sẽ khác chúng ta."
Cung Duy nhỏ giọng nói: "Ngươi xem người ta nói chuyện thế nào đi kìa?"
Uất Trì Kiêu cũng nhỏ giọng nói: "Ta cho ngươi tiếp tục đau nhé!"
Cung Duy dựng đứng: "Thiếu hiệp, ta sai rồi ngươi đừng dừng lại."
Từ Sương Sách chậm rãi đi qua mấy cỗ quan tài, mi mắt rũ xuống không thấy rõ cảm xúc, lát sau giơ tay đặt lên nắp quan tài, một luồng sáng từ lòng bàn tay nhanh chóng bao lấy cả cỗ quan tài, thấp giọng nói: "Quỷ Viên bất hồi, sinh tử như sớm tối. Lên!"
Thoáng chốc hai mươi tám nắp quan tài đồng loạt mở ra, rung động ầm ầm không dứt, từng cỗ thi thể như bị một sợi dây thừng vô hình treo lên, lần lượt từ trong quan tài bật dậy, ánh sáng xanh tái nhợt chiếu lên từng gương mặt tuyệt sắc mỹ nhân trắng hếu, ngay sau đó hai mươi tám ánh mắt đồng thời mở ra, con mắt đục ngầu cùng nhằm vào Từ Sương Sách!
Mọi người tê cả da đầu, mấy tên tu sĩ đứng hàng đầu không khỏi lui về sau, nghe Từ Sương Sách nói: "Hãy xưng tên ra."
Một nữ tử có vệt dây ngang cổ cứng đờ giật giật, chính là hoa khôi treo cổ ở Lâm Giang, xương cốt toàn thân giống như bị rỉ sét kêu cọt kẹt, tạo ra âm thanh ghê sợ, đủ khiến người ta chết khiếp, không để ý cả người đầy thủy ngân, lạy mạnh xuống một cái: "Nô gia Diêu Ngọc Tinh."
Bên cạnh nàng, thiếu nữ trùm khăn phượng, cổ họng thủng một lỗ máu thịt đầm đìa, miệng vết thương đã mục rữa đen xì, lúc cúi người nước tí tách rơi xuống: "Dân nữ Vu Tiểu Mộng."
Thứ ba là tu sĩ thiếu niên áo trắng cúi người xuống, chắp tay ôm kiếm, âm thanh run rẩy tựa như bi thương: "Vãn bối Thành Nguyên Lạc."
...
Từ Sương Sách liếc mắt nhìn qua hai mươi tám người, đến khi toàn bộ báo tên xong, chỉ nhìn lại đệ nhất hoa khôi: "Trong buổi tiệc ở Vương phủ, ngươi nói đi thay y phục, trang điểm da mặt bị hỏng, cho nên soi gương chỉnh sửa, đúng không?"
Hoa khôi run giọng nói: "Phải!"
Từ Sương Sách lại hướng tân nương nói: "Ngươi trong phòng chờ tân lang, không chờ được tháo khăn tự ngắm mình trong gương, đúng không?"
"Phải!"
"Ngươi là đệ tử tiên môn, mỗi ngày đều phải dậy sớm tĩnh tọa, trước đó cần tắm rửa xông hương, lúc rửa mặt chải đầu thì nhìn về gương trong phòng?"
"Phải!"
...
Không cần Từ Sương Sách hỏi qua từng người, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.
Khởi động cùng một loại huyễn thuật, phải có điều kiện giống nhau, mà tất cả những người bị hại trước khi chết quả thực cùng làm một việc - nhìn mình trong gương.
Có tu sĩ nhớ đến gương đồng trong phòng mình, sợ đến vỡ mật: "Lẽ nào, lẽ nào chỉ cần có gương, nó đều có thể, đều có thể..."
Cung Duy nhẹ giọng nói: "Không. Phải là Thủy Ngân Kính."
Sở dĩ Kính thuật ít ỏi, là do phải sử dụng Thủy Ngân Kính. Gương đồng không thể tróc nã hồn phách, mặt nước lại không thể nối liền âm dương, vì vậy không thể dùng làm cầu nối phát động huyễn thuật. Mà Thủy Ngân Kính có thể soi rõ mặt người giá cả rất đắt nên nó rất hiếm, gia đình bình thường không thể có được, cho nên hai mươi tám người chết ở Lâm Giang đều là những người có danh tiếng và địa vị, dân chúng bình thường dù có mệnh cách trọng Âm, mỹ mạo giai nhân, cũng sẽ không trở thành mục tiêu của quỷ tu.
Uất Trì Kiêu nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết nhiều đấy."
Cung Duy liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đó là điều đương nhiên, chờ Uất Trì Duệ đưa ta đi khỏi tên họ Từ, bản viện trưởng sẽ cho ngươi biết kiến thức của ta có bao nhiêu, kiến thức của ta không bắt ngươi quỳ trên đất gọi thế thúc không được.
Uất Trì Kiêu xoa xoa mũi: "Nói thì cứ nói, lão liếc ta làm gì?"
Cung Duy: "...?"
Từ Sương Sách hít một hơi, nhắm mắt lại. Mọi người lo lắng nhìn hắn, nửa khắc sau thấy hắn thở ra, giống như chuẩn bị xong tâm lý.
Hắn nhìn hai mươi tám thi thể xinh đẹp, hỏi vấn đề mấu chốt:
"Kẻ hại các ngươi là ai?"
Linh hồn các tử thi xao động, như có hàng vạn lời muốn nói, hoa khôi lên tiếng trước, âm thanh sắc nhọn: "Là tiên--"
"Tiên minh---"
"Tiên minh---"
Trong nháy mọi mắt tiếng khóc chói tai như bị người ta bóp cổ, hoa khôi kịch liệt ôm cổ, tân nương há miệng phun ra " A, a", rõ ràng không chịu nổi, ôm đầu cực kỳ bi thảm. Với một tiếng hú ma quái, thi thể được linh lực mạnh mẽ giữ gìn nhanh chóng thối rữa, rầm một tiếng ngã lại vào trong quan tài!
Biến cố xảy đến quá nhanh, tử thi mới rồi còn yên lành như bị ma trảo vô hình khống chế, liên tiếp hóa thành xác thối, suy sụp rơi xuống đất. Từ Sương Sách nhanh tay lẹ mắt, túm được tu sĩ thiếu niên áo trắng kia, mạnh mẽ truyền vào linh lực, thi ban nổi lên toàn thân thi thể nhất thời chậm lại, môi thiếu niên xanh đen run sợ khép mở, cố gắng phát ra vài âm thanh:
"Hắn nói hắn là...Tiên minh...Pháp...Hoa.."
Tu sĩ xung quanh nhao nhao biến sắc, Pháp Hoa Tiên Tôn?
Thật sự đúng là Cung viện trưởng đã chết mười sáu năm trước?
Hồn phách tu sĩ thiếu niên đột nhiên rách toạc, ngọn nến bốn bề không gió mà lay động điên cuồng, phát ra ánh sáng xanh chói mắt không thể nhìn thẳng. Ngay sau đó thi thể Từ Sương Sách kiềm chế chia năm xẻ bảy, bỗng hóa thành tro, chỉ nghe rầm một tiếng --
Tro cốt bay lả tả vào quan tài, trong đó mơ hồ có một vật đỏ tươi lóe lên.
Từ Sương Sách cúi người, từ trong tro cốt nhặt vật kia ra, thì ra là một đóa hoa đào mềm mại.
"Cái này, ở đây cũng có..." Có người không tin chỉ vào cỗ quan tài khác, người bên ngoài nhao nhao thất thanh: "Ở đây cũng có!" "Đều...đều có hoa đào!"
Tất cả hồn phách đồng loạt hao hết linh lực, tựa như bị một ma trảo vô hình mạnh mẽ đoạt lấy thi thể, đem xuống hoàng tuyền -- chỉ để lại đồng loạt hoa đào!
"Sao lại thế..." Có người hít lạnh một hơi: "Sao đột nhiên lại..."
Đúng vậy, sao lại thế? Cung Duy muốn biết hơn so với bất cứ ai.
Y để tay lên ngực tự hỏi, đời trước ngoại trừ Từ Sương Sách, y bên ngoài không đắc tội bất cứ kẻ nào, cho dù có vài lão đầu, lão thái thái danh môn đại phái không vừa mắt y, cũng chỉ ở sau lưng mắng y hai câu mà thôi. Dù cho Bắc phương thế gia đối nghịch y khắp nơi, đó cũng chỉ là tranh đoạt lợi ích của Tiên minh mỗi bên, đối với bản thân y không có chút liên quan, y chết tất cả ân oán đều chấm dứt.
Ai ở mười sáu năm sau mượn danh nghĩa y tác loạn khắp nơi?
Có người trộm nhìn sắc mặt Từ Sương Sách, nhưng mới liếc nhìn liền kinh hồn bạt vía, không dám nhìn nữa. Chỉ nghe hắn lạnh lùng phun ra hai chữ:
"Ra ngoài."
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, Từ Sương Sách lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Mọi người nổi cả da gà, không dám ho he, tranh nhau khom người lui khỏi phòng liệm xác, nhiều người suýt nữa té ngã vì bước quá nhanh. Uất Trì Kiêu theo đoàn người đi hai bước, thấy Cung Duy bất động tại chỗ, tiến lên lôi y một cái, thấp giọng nhắc nhở: "Còn không đi mau!"
"Hướng Tiểu Viên" như bừng tỉnh khỏi mộng, mặt tái nhợt nghiêm lại "A" một tiếng, rồi cúi đầu lùi ra ngoài.
Uất Trì Kiêu chưa từng thấy bộ dạng này của tiểu Mị yêu, không quen cho lắm, không nhịn được hỏi: "Vết thương còn đau à? Hay là mời Y Tông đệ tử xem cho ngươi một chút?"
Bộp một tiếng Cung Duy túm lấy tay hắn, cả mặt đỏ ửng: "Thiếu hiệp, ta biết ngươi là người tốt, ta..."
Uất Trì Kiêu nổi hết cả da gà da vịt: "Nói chuyện chớ động tay động chân nhá!" Sau đó rút tay về, cái gì cũng không để ý, xông ra khỏi cửa phòng, cả đầu cũng không ngoái lại.
Cung Duy chờ hắn đi xa, bước chân chậm lại sau cùng. Mọi người chen nhau ra cửa, không ai chú ý tới thân hình y lóe lên, núp vào bóng tối sau cửa, giống như một u hồn dán vào góc tường.
Đối với sức mạnh ở cấp bậc này của Từ Sương Sách, nhận biết tình huống xung quanh dựa vào linh lực âm dương, dựa vào mắt chỉ là thứ yếu. Hướng Tiểu Viên mệnh cách cực âm, cực kỳ hoàn hảo hòa vào thi khí nồng nặc chưa tan trong phòng xác, dù cho Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng chưa chắc đã phát hiện ra y. Cung Duy đưa tay chẳng thấy năm ngón trong góc phòng nhìn lại, thấy Từ Sương Sách đứng giữa hai mươi tám cỗ quan tài, sườn mặt cao gầy, gò má đường nét sắc bén, đuôi mắt trong bóng đêm lập lòe tia sáng, nhưng chẳng rõ là cảm xúc gì.
Cạch một tiếng nhỏ, cửa dè dặt đóng lại.
Hai vai Từ Sương Sách cứng nhắc thẳng băng, nhưng có lẽ là do ánh nến lay động mang tới ảo giác. Thanh âm của hắn như từ hàm răng ép ra:
"...Cung Duy..."
Cung Duy không cảm xúc híp mắt lại.
"Cung --- Duy---!"
Âm cuối khàn giọng như rống giận, Từ Sương Sách hung hãn rút kiếm, kình khí rung chuyển trời đất, từ trên cao trùng điệp chém xuống!
Cuồng phong cuốn cả trời đất, cuồn cuộn kéo đến, hỏa diễm địa ngục bắn xuống như thác. Một cánh cổng sơn huyết cao chín thước từ trong biển lửa nổi lên, từ trong hư vô hiện ra trước mắt, với chín hàng bộ xương xanh lam bằng đầu người tạc thành những chiếc đinh xanh sẫm ở cửa, đầu rồng ngậm lấy vòng đồng, và hàng nghìn bộ xương không đầu bám vào khung cửa, tất cả đều phát ra tiếng khóc ma quái chói tai.
Từ Sương Sách mặt lạnh như băng, không chút do dự bổ xuống lần nữa.
Lần này cánh cửa cao chín trượng to lớn liền vỡ tan chia năm xẻ bảy, từng tảng đá như mưa rơi xuống, lúc này cả khung cửa cũng hoàn toàn tiêu tán!
Trong lòng Cung Duy chợt lạnh. Y đoán không sai, Từ Sương Sách đơn độc ở lại quả nhiên là vì mở ra cánh cửa ngăn cách sự sống và cái chết.
Quỷ Viên Địa Phủ!
Xung quanh chẳng biết đã thay đổi từ bao giờ, phòng liệm xác biến mất, thay vào đó là lối vào Hoàng Tuyền. Cơn gió hung bạo của địa ngục từ sau cửa phủ quỷ viên bị phá nát kéo tới, không khác gì lò lửa, Từ Sương Sách tóc áo tung bay, keng một tiếng nặng nề cắm Bất Nại Hà dưới chân.
Vô số phủ binh quỷ viên tay cầm lục hỏa địa ngục, búa rìu, tam xoa kích, như thủy triều từ đại môn lao tới:
"Cuồng đồ to gan!"
"Người tới là người phương nào!"
"Người sống không được xuống Hoàng Tuyền, người nào dám xông vào phủ của ta!"
Quỷ viên lăm le binh khí đông như kiến, chiếu ra ánh sáng xanh u ám, bao vây Từ Sương Sách vào giữa. Nhưng Từ Sương Sách chẳng để ý, mi mắt rung một cái, tựa như cười nhạt nói:
"--Cút ra đây."
Vừa dứt lời, quỷ binh liền dạt ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa. Cuối đường tám mươi tám bộ xương khô đang nâng một cỗ kiệu trên đầu vội vàng chạy tới, trên kiệu một gã mặc mãng bào đỏ sẫm đang ngồi, mũ miện xích sắt đen Quỷ Phán Quan, thân hình như một ngọn núi khổng lồ, thân dưới cũng không phải thân thể tay chân, mà là một đám oan hồn kêu khóc thảm thiết nhưng không có cách nào thoát khỏi.
" Thì ra là Từ tiên quân, nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ!"
Gương mặt Quỷ Phán Quan khi cười hiền từ như phật Di Lặc, lúc mở miệng lồng ngực dùng sức cực lớn, nổ ầm ầm chấn động màng tai người khác. Tám mươi tám bộ xương khô răng rắc đồng loạt quỳ xuống, hắn nhìn lướt qua cửa phủ bừa bãi, trên mặt hiện lên sự cảm động:
"Tiên quân, ngài bây giờ tâm tình thật tốt, so với mười sáu năm trước đâm chém Hoàng Tuyền, tàn sát vạn quỷ, ngay cả Quỷ Viên Thập Nhị Phủ lần đó cũng nhẹ tay hơn nhiều, thật may mắn, thật may mắn!"
Cung Duy nấp sau tảng đá, lông mày khẽ động. Năm đó Từ Sương Sách từng quét qua Quỷ Viên Thập Nhị Phủ một lượt?
Vì sao?
Từ Sương Sách tựa kiếm mà đứng, thần sắc không sợ hãi nói: "Đem sổ sinh tử ra, tìm người."
Quỷ Phán Quan khựng lại, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành đau khổ, thở dài một cái.
"Tiên quân à, mười sáu năm trước chúng ta đã nói rõ cùng ngài, hồn phách ngươi muốn tìm không có ở địa phủ. Bất Nại Hà là Thần Kiếm thông thiên, người nọ muốn đầu thai chuyển thế cũng không được, sớm đã hồn phi phách tán rồi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận