Vì Thương Lan thắng hai ván đoàn chiến liên tục nên không cần phải đánh tiếp ván quyết định cuối cùng. Trận đấu giữa đội tuyển Thương Lan và đội Dream kết thúc với điểm số cuối cùng là 10:4 —— Dù ban đầu hai cậu nhóc thua cả hai ván lôi đàn, bị cộng đồng mạng phê bình một hồi, nhưng Lý Thương Vũ vẫn đích thân trấn giữ đoàn chiến, thu hoạch thành tích thắng hai ván liên tiếp, cuối cùng lấy được 10 điểm.
Trong phòng bình luận, Trần Vi Vi và Thiệu Vũ bắt đầu bình luận về trận đấu này. Cả hai đều khen ngợi trận đấu đầu tiên của Miêu Thần sau khi vừa quay lại Thần Tích một cách trắng trợn.
Trong phòng cách âm, Lý Thương Vũ ký tên xác nhận điểm số lên bảng thi đấu trọng tài đưa tới. Sau đó anh dẫn các đội viên đến phòng đối diện bắt tay với các tuyển thủ của đội Dream. Dù bị đánh cho rất khó chịu, nhưng các đội viên của Dream vẫn không khỏi khâm phục thực lực cá nhân và chiến thuật tuyệt đẹp của Miêu Thần.
Quay về sau khi bắt tay xong, Lý Thương Vũ bảo mọi người đi ăn cơm.
Trận đấu đầu tiên lấy được điểm số 10:4 xem như không tệ, nên Bạch Hiên đề nghị mọi người đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng. Lý Thương Vũ cũng có ý này, quyết đoán dắt mọi người tới một nhà hàng khá nổi tiếng ở Quảng Châu để ăn món Quảng Đông.
Xe chở đội tuyển đi thi đấu đều do câu lạc bộ sắp xếp. Trác Hàng và Lê Tiểu Giang chui xuống hàng cuối cùng ngồi. Lý Thương Vũ cũng không để ý tới hai cậu nhóc, chỉ mở Wechat lên tán gẫu.
“Trận đầu đánh được 10:4 đó.” Tất nhiên anh gửi cho Lăng Tuyết Phong.
“Tôi có xem trực tiếp.” Lăng Tuyết Phong lập tức trả lời.
“Anh không có bình luận nào về biểu hiện của bạn trai mình à?” Lý Thương Vũ tiếp tục hỏi.
“Rất ngầu.” Lăng Tuyết Phong vô cùng bất đắc dĩ với con mèo lớn đang muốn được khen này, nhưng khi gõ xuống hai chữ này, ánh mắt hắn lại trở nên dịu dàng trong vô thức.
Người đàn ông luôn luôn nghiêm túc cũng không nói được mấy lời khen ngợi ngọt ngào nào. Lý Thương Vũ không làm khó hắn, mỉm cười gửi đi meme ôm, rồi hỏi tiếp: “Đúng rồi, anh biết cậu nhóc Trác Hàng này không?”
Lăng Tuyết Phong hoài nghi đáp: “Tân binh của Thương Lan, Thợ Săn Tinh Linh kia à?”
“Ừ, anh không biết cậu ta ư?”
“Không biết.”
Lý Thương Vũ quay đầu nhìn Trác Hàng, thấy cậu nhóc đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt cậu ta có vẻ tuấn tú trẻ trung đặc trưng của thiếu niên, nhưng dáng vẻ khi hất cằm lên lại cực kỳ kiêu ngạo.
Thế nhưng, sau khi thua trận, ánh mắt cậu ta đã không còn sáng rực như ngày thường, trái lại lại có chút màu sắc ảm đạm.
—— Cậu ta là người nhà ai đây?
Lý Thương Vũ quay đầu, xoa xoa cằm ngẫm nghĩ.
***
Mọi người tới nhà hàng, vừa truyền tay đọc thực đơn vừa tán gẫu với nhau. Ngoại trừ Trác Hàng và Lê Tiểu Giang không nói gì ra thì những người khác đều đang rất vui vẻ.
Cố Tư Minh chủ động vỗ vai Trác Hàng nói: “Đừng buồn, dù thua lôi đài nhưng cả đội chúng ta cũng thắng lại hai ván đoàn chiến, lấy được 10 điểm mà!”
Rõ ràng Tiểu Cố có lòng an ủi, nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn. Lời nói khi vào tai Trác Hàng lại giống như đang châm chọc bản thân cậu ta.
Trác Hàng không trả lời, vẻ mặt tái nhợt nghiêng đầu tránh cậu.
Cố Tư Minh bị người ta lạnh nhạt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, quay qua an ủi Lê Tiểu Giang: “Tiểu Giang, cậu cũng đừng để bụng. Ván thua hôm nay cũng không phải trách nhiệm của một mình cậu đâu!”
“…” Đầu Lê Tiểu Giang gục xuống rất thấp, gần như muốn gục xuống tận dưới bàn. Gương mặt Trác Hàng thì càng trắng bệch hơn.
Lý Thương Vũ có chút cạn lời, Tiểu Cố này càng gây phiền hơn!
Vẫn chỉ có Tiêu Hàn là đỡ lo, biết tiếng Hoa của mình không tốt nên không phán mò, cúi đầu tập trung xem thực đơn.
Bạch Hiên thấy sắc mặt của Trác Hàng và Lê Tiểu Giang đều khó chịu, có chút không nỡ, bèn khẽ xoa đầu Lê Tiểu Giang, mỉm cười nói: “Đừng để ý, thi đấu có thắng có thua, chuyện thường thấy thôi. Hai đứa chỉ là tân binh, thể hiện không tốt ở trận đấu đầu tiên không sao cả. Hồi đó khi anh còn là người mới, lúc mới đấu thì ngón tay run bần bật, hoàn toàn chẳng thể nào hồi máu cho đồng đội, chẳng phải về sau cũng mới dần dần tốt lên tới giờ đó thôi? Tương lai vẫn còn rất nhiều trận đấu, các em sẽ từ từ tiến bộ, đừng sốt ruột.”
Giọng nói của đội phó Bạch vô cùng dịu dàng, hệt như có một chiếc lông vũ khẽ vuốt ve tai. Lê Tiểu Giang nghe lời an ủi của anh xong thì tâm trạng mới đỡ hơn một chút.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, bày đầy cả bàn. Mọi người lập tức động đũa cướp đồ ăn.
Động tác Lê Tiểu Giang chậm, mãi mà không giành được. Bạch Hiên quan tâm gắp một chén nhỏ thức ăn đặt trước mặt cậu. Lê Tiểu Giang biết ơn nhìn đội phó Bạch một chút, rồi lặng lẽ cúi đầu gắp gắp đồ ăn trong cái chén nhỏ trước mặt mình.
Trác Hàng thì vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Bàn xoay quay món nào tới trước mặt cậu ta thì cậu ta sẽ gắp đại nó, hệt như đang ứng phó, rõ ràng không quan tâm mình ăn gì.
Lý thương Vũ chủ động giơ ly nước lên nói: “Trong lúc thi đấu, cả đội cấm uống rượu. Hôm nay chúng ta lấy nước thay rượu, cạn một ly vì 10 điểm vừa giành được ở trận đấu đầu tiên.”
Tất cả mọi người đều đứng lên, Trác Hàng và Lê Tiểu Giang cũng đành phải đứng theo, giơ ly nước lên cụng với mọi người.
“Cạn ly!”
“Thương Lan tất thắng!” Cố Tư Minh xúc động hét lên.
“Tương lai sẽ còn có thêm nhiều điểm nữa. Chúng ta đi thẳng một mạch lấy luôn Quán quân.” Chuong Quyết Minh sảng khoái uống cạn ly nước của mình. Bạch Hiên không nhịn được hỏi: “Lão Chương, anh kiềm chế chút đi, đâu có uống rượu, không cần phải uống cạn thế chứ?”
“Tui khát mà!” Chương Quyết Minh cười lên, “nếu đây là rượu đế, tui cũng có thể uống cạn như thường.”
Tiếng cười hào sảng của chú Chương chọc cho cả bàn cười lên —— Ngoại trừ Trác Hàng và Lê Tiểu Giang.
Lý Thương Vũ không muốn dạy dỗ người khác trên bàn ăn, thấy hai cậu nhóc vẫn luôn gục đâu xuống, không nhịn được nói: “Tiểu Giang, Tiểu Trác, đã tới đây dùng bữa thì phải ăn cho ngon, đừng nghĩ gì khác khi ở trên bàn cơm. Gà luộc ở đây rất nổi tiếng, mau mau nếm thử.”
Anh nói xong thì chủ động gắp một cái đùi gà cho Trác Hàng. Trác Hàng được anh lo cho mà hoảng hốt, vội vã giơ chén lên nhận, thiếu chút nữa đã làm đĩa lật.
Lý Thương Vũ mỉm cười nhìn cậu ta, thầm nghĩ: Nhóc con, ăn no nê đi. Lát nữa sẽ chỉnh cậu sau, cậu cũng phải có sức đón nhận chứ!
***
Sau khi quay về khách sạn, Lý thương vũ lập tức nói: “Tiểu Giang, cậu tới phòng tôi một chút. Mười phút nữa Trác Hàng hãy tới.”
Lê Tiểu Giang gục đầu ngoan ngoãn theo chân anh. Sắc mặt Trác Hàng cũng có chút khó coi —— Miêu Thần điểm danh từng người, anh ấy đang muốn dạy dỗ mình một trận đúng không?
Để Miêu Thần có thời gian dạy bảo đội viên, chú Chương ở cùng anh chủ động tới phòng Tiêu Hàn và Cố Tư Minh chơi game.
Lý Thương Vũ quét thẻ mở cửa. Lê Tiểu Giang vừa vào phòng thì cúi thấp đầu lên tiếng: “Xin, xin lỗi, Miêu Thần. Hôm nay em, em thể hiện không, không tốt, em, em…”
Lý Thương Vũ thấy cậu lắp bắp cả buổi mà vẫn không nói được một câu rõ ràng, hốc mắt đã ửng đỏ, thì lại không nhịn được đau lòng. Giọng nói anh cũng không khỏi ôn hòa hơn: “Tiểu Giang, anh không có mắng cậu. Đừng vội nhận sai. Lại đây ngồi một chút.”
Lê Tiểu Giang giật mình. Cậu ngẩng đầu nhìn Miêu Thần thì thấy sắc mặt của đội trưởng cũng không có gì đáng sợ, ngược lại còn đang mỉm cười. Lòng cậu không khỏi có chút thắc mắc, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa bên cạnh.
Lúc này Lý Thương Vũ mới hỏi tiếp: “Lúc anh sắp xếp cho cậu thi đấu lôi đài cùng với Trác Hàng, cậu có tới chỗ cậu ta giao lưu tìm cách đánh không?”
Lê Tiểu Giang do dự một chút rồi nói: “Em, em có đi tìm cậu ấy. Nhưng em không biết, không biết nói gì với cậu ấy.”
Ánh mắt Lý Thương Vũ lạnh lùng: “Có phải cậu ta không để ý tới cậu không?”
Lê Tiểu Giang lại gục đầu xuống.
Nhìn hành động này cũng đủ biết lúc đì tìm Trác Hàng thảo luận, Lê Tiểu Giang chắc chắn đã bị Trác Hàng kiêu ngạo lơ đi.
Tiểu Giang đáng thương. Vốn cậu đã là người rất hướng nội, còn lắp bắp không nói nên lời. Cậu đã lấy can đảm đi tìm Trác Hàng thảo luận cách phối hợp khi thi đấu vào hôm sau, nhưng kết quả là bị Trác Hàng lờ đi không quan tâm. Ắt hẳn lòng Lê Tiểu Giang vào lúc đó đã rất khó chịu.
Lý Thương Vũ không nhịn được nhẹ nhàng xoa tóc Lê Tiểu Giang rồi nói: “Cậu làm rất đúng. Thảo luận với nhau rất quan trọng. Dù cậu không biết nói chuyện, nhưng ít nhất cũng đã hiểu được việc phải giao lưu tìm cách phối hợp với đồng đội. Ở trận đấu hôm nay, anh đã thấy cậu cố gắng phối hợp với Trác Hàng rất nhiều lần. Nhưng lại thất bại vì tốc độ tay chậm, không nhanh bằng cậu ta. Đây không phải lỗi ở cậu. Cậu đã cố gắng hết sức rồi.”
Lê Tiểu Giang nhìn chằm chằm vào đội trưởng. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng đội trưởng không hề mắng mình…
Lý Thương Vũ lại nói tiếp: “Thật ra cậu đánh trận này rất tỉnh táo. Cậu biết cách phán đoán lúc nào là lúc ra tay tốt nhất. Cậu biết nghiêm túc khống chế vào tiêu hao đối phương dựa theo tiết tấu của chính mình. Còn việc không đánh thắng lại là do vấn đề không đủ kinh nghiệm, không cần thiết phải tự trách làm gì. Bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Cậu phải tự tin với chính mình nhiều hơn, đừng nên chất vấn bản thân. Anh đã chọn cậu làm đồng đội đồng nghĩa với việc đã cộng nhận thực lực của cậu.” Lê Tiểu Giang cảm động nhìn Miêu Thần. Ánh mắt cậu ướt sũng, tràn đầy cảm kích, hệt như một bé mèo hoang không ai muốn nằm mãi ở ven đường rốt cuộc cũng đã có người nhặt về.
Lý Thương Vũ bị ánh mắt của cậu làm cho mềm lòng, không khỏi mỉm cười, vuốt tóc cậu lại cho đàng hoàng, rồi nói tiếp: “Về sau, anh sẽ cho cậu thêm nhiều cơ hội lên lôi đài. Có lẽ sẽ còn rất nhiều trận phải đánh phối hợp với Trác Hàng. Cậu phải nhớ rõ, cứ tin tưởng vào phán đoán của bản thân, đánh theo tiết tấu của mình, đừng nghĩ tới việc chiều lòng Trác Hàng —— Cậu mới là nòng cốt chủ chốt của tổ hợp này. Hiểu không?”
Lê Tiểu Giang gật đầu thật mạnh: “Dạ, em hiểu, hiểu rõ!”
Lý Thương Vũ nhận ra cậu nhóc này thật sự rất ngoan, lại còn vô cùng chăm chỉ và cố gắng. Có điều là việc khiếm khuyết vì bị cà lăm làm cậu khó có thể giao lưu với mọi người được. Đại khái do nguyên nhân thiếu tự tin ngay từ nhỏ, nên cậu luôn có thói quen xem trọng người khác, biến bản thân trở thành vai phụ. Kiểu người này cũng rất dễ mất phương hướng trên đấu trường.
Hắc Ma Pháp Sư là nghề có pháp thuật công kích cực kỳ mạnh mẽ. Anh phải nhanh chóng tạo dựng lòng tự tin cho Tiểu Giang mới được.
***
Sau khi tạm biệt Lê Tiểu giang, Lý Thương Vũ rót một ly nước, ngồi trên sofa từ từ uống. Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa. Anh mở cửa ra xem thì quả nhiên thấy được Trác Hàng đang đứng ở ngưỡng cửa.
Tuy là đồng lứa, nhưng rõ ràng Trác Hàng cao và tráng kiện hơn Lê Tiểu Giang nhiều. Thiếu niên có tướng mạo rất anh tuấn, nhất là khi cười lên, cực kỳ sáng sủa. Cậu ta hoàn toàn là hot boy điển hình trong một bộ phim thần tượng thanh xuân học đường. Có thể đoán được, khi lớn thêm vài tuổi nữa, dung mạo và dáng người cậu ta sẽ nẩy nở hoàn toàn. Dù không làm tuyển thủ eSports, cậu ta cũng có thể dựa vào cái mặt này để kiếm cơm.
Dáng người cao ráo đẹp trai, gia đình còn có đại thần của giới eSports. Hèn gì cậu nhóc này lại có cảm giác hơn người.
Cậu ta còn nhỏ tuổi, tính cách vẫn chưa đủ điềm tĩnh, bản thân lại có điều kiện tốt, sống an nhàn sung sướng ngay từ nhỏ nên có cảm giác hơn người cũng là rất bình thường.
Thế nhưng, Lý Thương Vũ không cho phép cậu ta mang cái thái độ hống hách hơn người này lên đấu trường —— Không chịu phối hợp với đồng đội, thậm chí trong lòng còn mang thái độ ghét bỏ đồng đội. Đây là những việc tối kỵ không được phạm phải trong thi đấu!
Nếu hôm nay thắng ván lôi đài, đảm bảo cậu ta sẽ nhào tới ôm Lý Thương Vũ nói “Miêu Thần, có phải tui rất lợi hại không?” Nhưng hôm nay lại thua, tất nhiên Trác Hàng không thể vui nổi. Sau khi vào phòng thì lập tức cúi đầu, thấp thỏm gọi một tiếng: “Miêu Thần.”
Lý Thương Vũ không bảo cậu ta ngồi xuống, chỉ quay lại ngồi xuống sofa. Anh vừa uống nước vừa hỏi một cách nghiêm túc: “Thợ Săn cừ khôi, nói cho anh đây xem thử sao hôm nay lại thua nào?”
Trác Hàng: “…”
Tư thế kia của Miêu Thần thật giống người lớn đang dạy dỗ mấy đứa nhỏ mắc lỗi trong nhà. Trác Hàng đột nhiên có hơi sợ anh.
Lý Thương Vũ không thấy người đối diện đáp lại lời nào, thì nói tiếp: “Được thôi, vậy chúng ta đổi đề tài khác —— Rốt cuộc thì người thân trong nhà của cậu là ai? Làm cho cậu có cảm giác hơn người như thế này, ắt hẳn cũng là một tuyển thủ đại thần có tiếng của Thần Tích nhỉ?”
Vẻ mặt Trác Hàng hiện lên chút lúng túng, cậu ta nói: “Miêu Thần, anh đừng hỏi nữa…”
“Sao chứ? Sợ mất mặt à?” Lý Thương Vũ ra vẻ nghiêm túc: “Nếu cậu không thể nào vượt qua được tâm lý này, thì ít nhất anh cũng phải biết vị thân thích kia của cậu là ai, để còn dễ bề quyết định xem trận nào không nên phái cậu lên sân.”
Trác Hàng: “…”
Gương mặt thiếu niên tràn đầy vẻ xấu hổ, dường như cảm thấy rất ngượng.
Lý Thương Vũ lại nói tiếp: “Tuyển thủ đại thần của Liên minh Thần Tích có thể đếm được trên mười đầu ngón tay. Để anh đoán thử xem… Cậu có quan hệ với đội trưởng Tô Quảng Mạc của đội tuyển Phi Vũ không?”
Trác Hàng gục đầu không nói được lời nào.
Lý Thương Vũ lại tiếp tục hỏi: “Thế còn Đàm Thời Thiên?”
Trác Hàng lại gục đầu thấp hơn nữa.
Lý Thương Vũ kinh ngạc: “Không thể nào? Cậu quen cả Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên ư?”
Trác Hàng: “…”
Nhìn thấy biểu cảm ước gì có thể chui xuống hố của cậu, Lý Thương Vũ không khỏi nhoẻn miệng cười: “Vậy thì đúng là cậu có lai lịch không nhỏ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận