Mới vừa đi đến cổng trường, tài xế nhanh như chớp lái xe vụt đi.
Tần Phong nhếch mép nhìn Lâm Vãn giẫm chân tại chỗ bậc thềm, muốn khóc mà cố nén hệt như con ba ba, trong lòng đắc ý: thằng nhóc! Xem tao thế nào đem mày đánh cho xoay tròn.
“ Thằng nói đớt! Mày mẹ nó qua đây cho tao! Ngày hôm nay mày không gọi tao ba tiếng ông nội thì đừng nghĩ tới việc bước vào cửa lớp!”
Chỉ cần nhắc đến điểm yếu, ngay cả Lâm Vãn cũng phản kháng. Nghe được Tần Phong gọi cậu như thế, cái đầu vẫn luôn ủ rũ bỗng nhiên ngẩng lên, hướng về phía Tần Phong hô: “ Cậu mới là đồ to đầu!”
Một tiếng này rõ ràng là trò vui của Tần ác bá, nhóc bẩn thỉu mừng rỡ như con vịt.
“ Được rồi, hay là tao giúp mày đem đầu lưỡi cắt đi một đoạn nhé!” Vừa nói, Tần Phong một tay túm lấy Lâm Vãn kéo sang, cầm dây lưng hướng sát đến cái cổ tinh tế củaTiểu Lâm, sau đó dùng sức mà ghìm lấy: “ Đem đầu lưỡi vươn ra đi! Tao nhìn xem có đúng hay không bị dư một đoạn!”
Lâm Vãn giãy giụa không ra, bị Tần Phong xốc lên càng cao, chỉ có thể rướn cổ, nhón chân. Tuy là như thế, bé con cũng hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên, đỏ bừng.
Tần Phong có ý xấu mà túm lấy hắn hướng đến trong lồng ngực mình, định bụng nhìn xem đầu lưỡi của quả dưa chuột này.
Nói cậu mặt dưa quả thật cũng không có một chút gì quá đáng, đón ánh sáng mặt trời, da dẻ Lâm Vãn non mịn dường như cũng lấp lánh ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt giống hệt búp bê sứ.
Không chút khách khí mà dùng ngón tay dính đầy dầu máy, ở trên khuôn mặt non nớt có thể miết ra nước cọ vài cái, Tần Phong lập tức thoải mái nhìn khuôn mặt Lâm Vãn giống mèo hoa quang quác cười vui sướng.
Đáng tiếc là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau.
Tần Phong đùa giỡn mặt dưa nhỏ rất vui vẻ, phía sau không biết lúc nào xuất hiện một đám người là mấy thằng nhóc miệng ngậm thuốc lá.
“ Tần vương bát đản! Mày mẹ nó có thể trốn a? Đánh anh em tao xong rồi không quan hệ hả? Thật không đem anh mày để vào mắt!”
Tần Phong nhìn lại thấy quen quen! Giống như là có mấy người hôm trước cùng hắn tại phòng chơi game đánh một trận.
Lúc đó để đoạt chức đại ca khu phố nhà máy dệt,Tần Phong máu nóng hầm hập theo bọn họ làm một trận.
Lúc đó có một thằng nhóc nói với lại: “ Mày chờ đó! Đại ca của tao là lão đại vô cùng lợi hại! Xem đại ca thế nào chỉnh chết mày!”
Tần Phong dẫm lên tay thằng nhóc, đếm số tiền mới cướp được, nhếch miệng nói: “ Lão đại? Rễ hành lá a?”
Tiểu lâu la đem khu vực nói đến thêm mắm dặm muối. Lão đại dĩ nhiên phải đích thân đến phô trương thanh thế.
Chỉ thấy mấy nhóc con choai choai từ trong thắt lưng lấy ra lưỡi cưa làm “vũ khí”. Thứ lưỡi cưa này một đầu nhọn, một đầu quấn băng dính, thích hợp chém, thích hợp đâm, tuyệt đối là giúp Trung Quốc giảm bớt số công cụ hiện đại.
Tần Phong là ăn chay hay sao? Đem Lâm Vãn như con gà con vứt sang một bên, trừng mắt xắn tay áo, sau đó tung ra quyền cước muôn đời: chạy.
Thằng nhóc nhiệt tình nhất, lưỡi cưa bắt đầu rục rịch chuyển động vài cái, chuẩn bị không tốt vết thương có thể nát vụn a. Hảo hán không chấp chuyện trước mắt, ta cũng không có hứng thú đem bản thân làm bia thịt.
Thế nhưng đối phương nhân số đông đảo, gần như đã bị đuổi tới, chặn khắp nơi trái phải hai bên trường học đều là ngõ cụt. Tần Phong vừa thấy tránh không khỏi, đem áo cởi ra, quấn trong tay, dùng y phục cuốn đi lưỡi cưa trong tay đối phương.
Mấy tiểu lưu manh như chó xồ đến, lúc này trên tay, trên mặt Tần Phong nhợt nhạt chảy ra vết máu thật sâu.
Lão đại nói: “ Đến! Đem nó đè lại! Hôm nay tao phải luyện chữ trên mặt thằng ranh con này!”
Có người lập tức hưởng ứng: “ Vậy khắc vương bát đản đi!”
Tần Phong không đếm xỉa đến, mẹ nó, trên mặt nếu như mang chữ, tao sau này sao có thể lẫn lộn trên phố?
Ngày hôm nay cho dù xui xẻo cũng phải kéo thêm người làm cái đệm lưng.
Hắn thình lình sử dụng sở trường gắt gao túm lấy lưỡi cưa, dồn sức giơ chân đạp trứng trong đũng quần của một thằng nhóc. Đến khi đem lưỡi cưa đoạt xuống, tay Tần Phong đầy là máu tươi.
Mấy tiểu tử trợn tròn mắt nhìn, thao, thế này còn không phải nhìn thấy một con hổ con.
Trong lúc lưỡng lự, Tần Phong đã bất ngờ lẻn đến bên người lão đại, cầm lưỡi cưa đến, chọc vào mắt hắn.
“ Dừng tay!” theo tiếng hét lớn, một số giáo viên cùng giáo công chạy đến. Ở phía sau người lớn còn có một “con gà con” đi theo.
Đám tiểu lưu manh thấy có người lớn, lập tức giải tán, lão đại cũng nhân cơ hội đẩy ngã Tần Phong trên người, lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.
Sau việc này, Tần Phong khó tránh khỏi bị cô giáo lần lượt quở mắng, bất quá Tần Phong chính là ăn mày không sợ rận, nghe tai phải ra tai trái.
Từ sau phòng y tế đi ra, Tần Phong dưới đại thụ ở sân tập thể dục, tìm được Lâm Vãn đang cùng mấy nữ sinh chơi đá cầu.
Con gà con thấy Tần ác bá thì khẩn trương mà che cổ.
Buổi sáng, bộ dáng Tần Phong cùng đám tiểu lưu manh đánh nhau, cậu chân chân thực thực mà nhìn thấy trước mắt. Nếu thầy cô giáo không chạy tới kịp thời, hắn thật có khả năng đem lưỡi cưa máu chảy đầm đìa đâm vào trong mắt đối phương.
Chính mình ban đầu động đến cái dạng người hung hãn gì, bạn học Lâm Vãn trong lòng rốt cuộc có điểm hối hận.
“ Gọi cậu đấy! Điếc hả?”
Nhóm tiểu nữ sinh nhìn thấy Tần ác bá, mang theo quả cầu chạy ra, chỉ còn lại Lâm Vãn lung lay trong gió.
“ Tôi hỏi cậu! Có đúng cậu đi gọi giáo viên?”
Lâm Vãn cắn môi, đem giày vải trắng nhỏ ra sức dẫm lên mũi chân của mình, thấy đối phương lại hạ xuống ánh mắt u ám, liền cứng ngắc gật đầu.
Bản thân lúc đó trông thấy Tần Phong cùng người khác đánh nhau, trong đầu cậu chợt hiện lên ý niệm đầu tiên là báo cho giáo viên. Nói đến ngọn ngành, bé ngoan cực cưng đối với thầy cô hôm trước xử lý qua loa vẫn thấy canh cánh trong lòng.
Nếu nói hôm trước chuyện đánh nhau chỉ là việc của trẻ con, nếu vậy bây giờ ra ngoài trường đánh nhau là chuyện lớn đi? Lúc này không đến giáo viên cáo trạng còn chờ đến khi nào!
Ai cũng không biết, khi trông thấy thầy giáo chỉ là mắng Tần Phong hai câu, sau thì thủy quá vô ngân( nước chảy không vết tích), bạn học Tiểu Lâm có biết bao tuyệt vọng.
Tần Phong do tay băng bó, dùng một tay kéo Lâm Vãn lại đây, ra sức nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của bé con.
“ Đi a! Bạn học! Nhờ có cậu, bằng không gia gia ta hôm nay có thêm dòng chữ vương bát đản để che mặt a! Khi nào tan học đi theo tôi, tôi mời cậu đi đánh game!”
Lâm Vãn bị phản ứng của Tần Phong dọa sợ, mở to đôi mắt đen láy ngốc hề hề mà nhìn Tần ác bá. Hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
“ Tôi … Tôi tan học phải về nhà viết bài.”
“ Không được! Lão tử hảo tâm mời cậu, cậu sẽ cảm kích, nhìn cậu xem! Chỉ biết đi theo đằng sau con gái đá cầu nhảy dây, không thể như thế a? Tôi mang cậu đi chơi là chính xác!”
Lẫm Vãn lớn như vậy nhưng đúng là không có bạn bè. Bé con chuyển trường nhiều lắm, mỗi lần đều là cùng nữ sinh thân cận, không đợi đến lúc kết giao cùng nhóm nam sinh thì đã chuyển đi.
Cho nên tuy rằng không thể nào yêu thích Tần Phong, có điều hắn nói cái gì máy chơi game thật có lực hấp dẫn.
Cứ như vậy, Lâm Vãn về nhà sau khi bỏ xuống cặp sách thì chạy như điên, cùng Tần bá vương khu phố quyết đấu.
Ba Lâm còn đang âm thầm vui mừng: con trai nhà mình rốt cuộc cũng có tuổi thơ chơi đùa bầu bạn, hưởng thụ tình bạn lâu năm a.
Ông nào biết con trai nhà mình đang ở nơi mù mịt khói thuốc của phòng game, kiễng mũi chân điều khiển cô gái Trung Hoa quyết đấu với đại hán chứ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận